Chương 34

Hai cái áo sơ mi kia, Trịnh Quân không phân trần gì lấy bóp tiền ra thanh toán trước.

Vương Thu chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh Quân lựa ra một cái thẻ tín dụng từ bóp tiền cũ nát ra quẹt thẻ.

Vương Thu ngây người, trước đó sinh nhật Trịnh Quân cậu đã đưa cho đối phương một cái bóp da, ngày đó cứu người đã bị Trịnh Quân ném bên bờ sông, không biết bị ai nhặt đi mất. Chỉ có thể nhặt lại thẻ ngân hàng và giấy chứng minh nhân dân bị vứt bên thùng rác, còn tiền mặt và bóp tiền đã không cánh mà bay.

Sau đó Trịnh Quân dùng lại bóp tiền cũ, cũng không than vãn gì, nhưng mà Vương Thu đột nhiên nhìn đến, vẫn cảm thấy có phần đau lòng.

Đại ma đầu sao có thể cứ dùng bóp tiền cũ nát mãi chứ.

"Anh Quân, mình cùng đi lựa bóp tiền mới đi." Vương Thu túm chặt lấy cổ tay áo Trịnh Quân, cười nói: "Cái trước đó không phải bị mất rồi sao?"

Còn là vì cậu nên mới bị mất.

"Em lại tặng anh một cái nhé."

Cậu có thể tặng bóp tiền cho Trịnh Quân cả đời cũng không sao hết.

__________

Trung tâm thương mại này không có các nhãn hiệu xa xỉ lớn, hầu hết đều là đồ da nội địa, nhưng hai người họ không bắt bẻ mấy thứ này, Vương Thu vẫn rất hứng thú chọn lựa.

"Cái này đẹp không? Có nhiều khe để thẻ tiện lắm nè."

Cậu đưa một cái lên cho Trịnh Quân xem, cái bóp này làm bằng da dê, màu nâu mềm mại, bên trong còn có chỗ chuyên để nhét thẻ, còn to và rộng hơn những cái ví đựng thẻ nhiều, Vương Thu rất vừa lòng, quay sang hỏi ý kiến Trịnh Quân.

"Sao cũng được."

Phản ứng của Trịnh Quân dường như chậm đi nửa nhịp, thậm chí anh còn ngỡ rằng mình đang nằm mơ. Trước giờ anh không nghĩ tới một ngày kia, sẽ có người chuyên tâm lựa chọn đồ cho mình, cho dù chỉ là một cái bóp da. Anh chỉ lo nhìn gương mặt xán lạn của Vương Thu, không thèm để ý trong tay đang cầm cái bóp gì.

Cho dù đưa cho anh cái bao tải, anh cũng sẽ nói thích.

Vương Thu dở khóc dở cười với phản ứng của Trịnh Quân, cậu cho rằng Trịnh Quân đi dạo mệt mỏi, không khỏi nói giỡn: "Em hỏi anh có thích hay không, anh đừng cứ sao cũng được chứ."

Trịnh Quân không nói lời nào, nhưng nhân viên hướng dẫn mua sắm bên cạnh rất nhiệt tình: "Mỹ nữ, bạn trai của cô chắc chắn cảm thấy ánh mắt của cô thật sự rất tốt đó."

Trịnh Quân gật gật đầu theo.

"Ừm."

Vương Thu mím môi, nghĩ thầm.

Anh "ừm" ánh mắt em tốt, hay là "ừm" câu bạn trai của em, anh nói rõ ràng đi chứ!

Đừng có trưng cái mặt đẹp trai đó mà nghiêm trang thả thính cậu, phòng tuyến của cậu rất mỏng yếu.

Trịnh Quân nhìn Vương Thu không nói lời nào, tưởng rằng cậu không vui khi bị hiểu lầm, nhanh chóng dời đề tài, cầm phiếu đi thanh toán.

Vương Thu ở quầy mua sắm chờ anh, nghe nhân viên hướng dẫn mua sắm khen họ thật ngọt ngào.

"Mỹ nữ, cô với bạn trai thật xứng đôi, chúc hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử."

Da mặt dày như Vương Thu cũng không khỏi ngại ngùng, khách khách khí khí nói cảm ơn.

Khi Trịnh Quân trở lại, thấy trên mặt cậu còn một vệt ửng hồng.

Nhân viên hướng dẫn mua sắm đưa bóp tiền đã đóng gói xong cho Trịnh Quân, nói tiếp:

"Tiên sinh, hôm nay trung tâm thương mại của chúng tôi có hoạt động, tiêu phí đến một số tiền nhất định sẽ nhận được phiếu quà tặng, có thể đổi cho bạn gái của ngài những thứ như nội y qυầи ɭóŧ vớ hay vật trang sức linh tinh, ở lầu hai thôi."

"Được, cảm ơn."

Trịnh Quân nói cảm ơn rồi rời đi với Vương Thu, lên thang cuốn, Trịnh Quân đứng ở một bậc thang trên, Vương Thu nghiêng nghiêng đầu về phía Trịnh Quân, nhỏ giọng hỏi anh:

"Muốn đi đổi sao?"

"Đương nhiên." Trịnh Quân nghiên mặt đi, tóc mai bên tai anh nhẹ cọ vào gương mặt Vương Thu, lời nói của anh mang theo tiếng cười, trầm thấp dịu dàng.

"Bạn gái."

A a a!

Trong lòng Vương Thu nổ tung thành một đóa hoa.

Trịnh lão cẩu!

Ăn hϊếp em!

Em muốn hôn anh cho anh ngất xỉu luôn!