Chương 9: Đại pháp ngược cẩu phát rồ

Giang Dập vốn cho rằng bạn gái mình đi theo phong cách mới mẻ, cho đến một ngày cùng cô đi shopping anh phát hiện cô yêu thích một cái gối ôm bí ngô…

Ban đầu Giang Dập cảm thấy hết sức khó chịu đối với chuyện bạn gái hâm mộ Trương Nghệ Hưng, cho đến có một ngày giữa gối ôm Trương Nghệ Hưng và gối ôm bí ngô, cô đã chọn cái sau…

# bí ngô khiến người ta vừa yêu vừa hận #



Trước khi hai người còn chưa ở bên nhau, Giang Dập gần như mỗi ngày đều tặng sữa chua cho Tiêu Hạ, mà sau này ở bên nhau thói quen vẫn chưa từng thay đổi.

Cho nên nói thái độ của Tiêu cô nương đối với sữa chua đã đạt tới tiêu chuẩn chấp niệm.

Hôm nay đôi người yêu trẻ hiếm khi đi dạo tiệm tiện lợi, Tiêu cô nương nhìn thấy sữa chua vị dâu mới trưng bày trong tủ lạnh đứng, cô nhất thời không thể khống chế nỗi xung động muốn mua.

“Lần này em mời anh thế nào?” Tiêu cô nương mỗi tay cầm một chai sữa chua nhìn Giang đại thiếu gia.

Anh cười cười, lấy một chai trong tay cô cất vào tủ lạnh, rồi cầm chai còn lại tự đi thanh toán.

“Đã nói là em mời mà, anh không uống hả?” Tiêu Hạ bất đắc dĩ nhận chai sữa chua anh đã thanh toán, vừa mở nắp vừa nói.

“Uống chứ.” Giang Dập điềm tĩnh lấy cái nắp chai trong tay bạn gái nhìn, sau đó mỉm cười cho cô xem dòng chữ trong cái nắp, “Tặng thêm một chai.”

“Ơ?”

“Cho nên lúc này coi như em mời anh.” Giang Dập cười nhẹ.

Tiêu Hạ rất tò mò: “Nhưng sao anh biết nhất định sẽ trúng thưởng?”

“À…bởi vì em là vận may tốt nhất của anh.”

# tặng thêm một chai #



Ban đêm mưa rơi bầu trời đặc biệt mau tối, khi Tiêu Hạ và Giang Dập đi ra phòng tự học, kèm theo tiếng mưa rơi tí tách là bóng đêm đã dày đặc.

Giang Dập vừa định mở ra chiếc ô lớn màu đen đầy nam tính của mình muốn che trên đầu bạn gái, bạn gái bên cạnh đã nhanh hơn anh một bước rất tự nhiên mở ra chiếc ô nhỏ bước vào trong mưa.

Giang Dập: “…” Chẳng lẽ không nên là tựa vào trong lòng bạn trai ư! Em như vậy anh làm sao thể hiện sức lực bạn trai chứ!

Nhưng thấy Tiêu cô nương không cảm thấy có gì sai, anh cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, sau đó mở ô đi bên cạnh cô.

Trong trường có một đoạn đường không bằng phẳng, tới ngày mưa thì càng lầy lội khó đi bởi vì nước mưa.

Thị lực ban đêm của Tiêu Hạ rất kém, bởi vậy lúc đi đường buổi tối cô sẽ đặc biệt chú ý dưới chân, nhưng không thể tránh né hết chân bị trượt vài lần, cũng may bên cạnh có người đúng lúc đỡ cô.

Mặc dù Giang Dập ở bên cạnh thấy mà hốt hoảng, nhưng anh không nói gì thêm, chỉ lấy ra di động mở chức năng đèn pin.

Chiếu rọi con đường phía trước cho Tiêu Hạ.

# mưa đêm #



Giang Dập có một người em trai nhỏ hơn anh hai tuổi tên là Giang Dục, khi Giang Dập học năm ba thì Giang Dục cũng trở thành tân sinh viên tiến vào đại học Z.

Ngày đầu tiên Giang Dục chính thức nhập học, cậu mang lòng nhiệt tình thầm nghĩ mời anh trai mình ăn bữa cơm, nhưng lại bị anh trai không hề nể mặt cũng chẳng có lý do mà từ chối ngay.

“Đừng vậy anh à, đừng coi em như người xa lạ chứ!”

“Anh ăn ở căn tin.”

“Vậy em mời anh ăn ở căn tin! Trong thẻ cơm của em có bốn con số đó!”

“Không cần.”

“Anh cầm quẹt thẻ đi mà!”

……

Sau đó hai anh em một trước một sau ồn ào nhốn nháo… Chủ yếu là Giang Dục lải nhải đi tới căn tin, Giang Dập tùy tiện tìm một cửa sổ trông không dài lắm bắt đầu xếp hàng, Giang Dục tự nhiên theo sát.

Trong lúc đó cậu vẫn còn lải nhải, mang một loại chấp niệm muốn mời khách, cậu vừa lấy thẻ cơm đưa cho anh trai vừa nói: “Đều là anh em ruột thịt, thẻ của em còn không phải của anh sao? Quẹt đi quẹt đi!”

Mà anh trai cậu hiển nhiên tỏ vẻ không thèm để ý tới cậu, vẫn cúi đầu chuyên tâm nhắn tin trên di động.

Giang Dục: “…”

Có lẽ qua chừng nửa phút, bỗng nhiên một cô nữ sinh mặc chiếc váy dài màu hồng chạy tới, vừa sang đây cô liền đem thẻ cơm trong tay mình đưa cho Giang Dập, mà anh thì rất tự nhiên nhận lấy.

Giữa hai người không trao đổi một câu nào.

Giang Dục đứng đằng sau mở to mắt nhìn tất cả, sau đó cậu dùng giọng điệu tức tối nói với anh trai: “Giang Dập ơi Giang Dập, thẻ cơm của em trai ruột anh không cầm, nữ sinh xa lạ cho anh thì anh cầm!”

Giang Dập còn chưa nói gì, Tiêu Hạ ở bên cạnh vừa nhận được tin nhắn của anh liền tới đưa thẻ cơm ngược lại trừng mắt: “Người xa lạ?”

Giang Dập lập tức cười dịu dàng, anh giơ tay vuốt tóc bạn gái, tiếp theo nói với Giang Dục: “Gọi chị dâu.”

Bạn học Giang Dục dùng tám giây đồng hồ để tiêu hóa tin tức này, sau đó không biết tại sao đầu óc co rút, cậu nói với anh mình: “Vậy anh gọi em ‘anh hai’ đi!”

Giang Dập lập tức lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Nếu cậu muốn anh có thể gọi cậu như vậy.”

“……Ơ không không không không cần, em chỉ muốn làm một quý tộc độc thân.”

# ←_← #



Có một khoảng thời gian lưu hành câu “sự chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất”, theo điều tra sự chênh lệch đáng yêu nhất của người yêu ở đại học Z khoảng 40 cm, sau đó…nhận được sự chúc phúc của mọi người.

Tiêu Hạ bất giác suy nghĩ, cô 168, hot boy 188, quả nhiên bọn họ chỉ có chênh lệch về chiều cao, nhưng đáng yêu hay không thì tùy.

Khi cô thuận miệng nhắc tới chuyện này với hot boy, giây tiếp theo hot boy đại nhân trực tiếp đến gần ép cô vào vách tường bên cạnh, một tay chống bên lỗ tai cô, dùng cơ thể mình hình thành một vòng vây.

Tiêu cô nương: “…”

Hot boy hừ nhẹ: “Hai mươi cm, tiện tay dồn em vào tường cũng dư dả.”

# ……… #



Hiện nay xem ra ba chấp niệm lớn của Tiêu Hạ là sữa chua, Trương Nghệ Hưng, và màu hồng.

Đương nhiên, có đôi khi Trương Nghệ Hưng còn có thể bị bí ngô thay thế…

Nhưng màu hồng tuyệt đối là chấp niệm lớn nhất của cô!

Giang Dập hiểu rõ cô, thế nên mỗi khi vào dịp lễ tết tặng quà anh đều sẽ có ý thức chọn món quà màu hồng cho bạn gái.

Tuy nhiên…

Cho tới bây giờ, ngoại trừ con gấu bông màu hồng được anh tặng lúc trước do bị Kiều Việt kí©h thí©ɧ, những món quà còn lại đều bị Tiêu cô nương ghét bỏ… Tổng kết đơn giản về phản ứng của cô là vầy ——

“Ô…màu hồng này xấu quá đi.”

“Em thích màu hồng nhưng cũng có quy tắc, giống loại màu hồng hoa mơ tươi đẹp là không được.”

“Hồng nhạt rất xinh đẹp, tại sao nhất định phải mua loại màu sắc hồng không ra hồng, tím không ra tím?”

“Nói thật em thích màu hồng nhạt thuần khiết hơn, em từ chối cái kiểu bột phấn…”

“Đây là bột gì…bột tôm sao?”

……

Pink sama em thắng rồi…

Tóm lại Giang đại thiếu gia cảm thấy anh tặng quà gì cũng có thể mất nửa cái mạng.

# pink không dễ làm #



Sau khi ở bên nhau, Giang Dập thích gọi Tiêu Hạ bằng loại xưng hô biểu thị công khai chủ quyền.

Tiêu Hạ thì luôn cảm thấy ngại ngùng xấu hổ đáp lại.

Cho đến khi lại vào ngày sinh nhật của thiếu gia.

Tiêu cô nương rốt cuộc chủ động gọi anh.

“Ông xã đẹp trai nhất xuất sắc nhất tài hoa nhất phong độ nhất lợi hại nhất dịu dàng nhất săn sóc nhất thích nhất yêu nhất của em!”

# yêu anh #

-End-