Chương 1: Gặp gỡ

Khi cô bạn thân gọi điện thoại an ủi đến thì Tiêu Hạ đang kéo một giỏ quýt lớn vất vả đi trên con đường dưới bóng cây.

Mặc dù thời tiết đã vào thu, nhưng ánh nắng buổi chiều vẫn dày đặc như mật ong, hơi nóng vô hình lững lờ trong không khí, hơn nữa sự tiêu hao thể lực trong thời gian dài khiến toàn thân cô toát ra lớp mồ hôi mỏng. Tiêu Hạ thở hổn hển, cô kéo chiếc giỏ tre tới ven đường sau đó lấy di động ra tức giận a lô một tiếng.

“Tiêu Tiêu à, cậu đã bán hết mấy chục cân quýt ngọt ngào ngon miệng xinh đẹp mê người kia chưa?” Vừa nối máy, Dương Tử Huyên chẳng hề lòng vòng mà thẳng thừng hỏi ra vấn đề khiến người ta hết sức sốt ruột.

Tiêu Hạ nhắm mắt, rồi liếc mắt nhìn quả quýt đầy ắp bên kia, cô bực bội thốt ra hai chữ “chưa hết”.

“Chậc, tớ vốn đang muốn hẹn cậu uống trà sữa đấy.” Dừng một chút, giọng nói lập tức đổi thành tiếc nuối, “Tại sao hoa hồng của tớ bán nhanh vậy chứ?”

“Cậu đi chết đi!” Sau khi mắng xong Tiêu Hạ chẳng hề lưu tình tí nào mà cúp máy ngay, không cần nói cũng biết con nhóc này cố ý gọi đến khoe khoang với mình, cô đã nghe được tiếng hút trà sữa của đối phương.

Quả thực đáng ghét mà! Tiêu Hạ có phần muốn phát điên, nói thẳng ra cô đã kéo giỏ quýt này trên đường gần bốn tiếng đồng hồ, quýt chẳng bán được mấy cân, ngược lại khiến cô mệt đến điên rồi.

Cho nên nói còn có gì sánh bằng tình nguyện viên tham gia hoạt động bán hàng từ thiện của đoàn thể, những người khác rút thăm không phải rút được hoa hồng thì là thiệp mừng, mà cô thì lại rút được việc bán quýt, quả là khiến người ta càng sụp đổ hơn.

…Có lẽ năm nay gặp lúc mùa thu hoạch quýt hơn nữa hàng ế.

Cô nàng vốn bình thường lười vận động lúc này cảm thấy hai chân nặng trĩu như rót chì, cô đã bắt đầu nảy sinh ý nghĩ vứt bỏ.

Tính toán cũng chỉ chừng một trăm đồng, cô tự lấy ra tiền túi không được sao!

Nghĩ vậy, Tiêu cô nương vừa gật đầu cho bản thân một sự khẳng định, vừa hạ quyết tâm không muốn chịu tội nữa.

Có điều…tầm mắt cô lại rơi xuống giỏ quýt kia, cái giỏ to lớn này nên xử lý sao đây…

Phản ứng đầu tiên chính là tặng người khác đi, đồ miễn phí chắc là có người muốn.

Tuy rằng ý tưởng tốt, nhưng khi thực sự bắt đầu áp dụng Tiêu Hạ vẫn cảm thấy hơi xấu hổ… Dù sao ở trên đường tùy tiện vớ lấy một người xa lạ sau đó tặng đối phương mấy chục cân quýt, việc này cũng cần da mặt rất dày.

Sau khi Tiêu Hạ muốn nói lại thôi với người qua đường thứ sáu vội vàng đi ngang qua, cô thở dài sau đó che mặt, quả nhiên vẫn không làm được mà…

Đang lúc phiền muộn, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh cao lớn.

Tiêu Hạ hơi nghiêng đầu nhìn thấy một chàng thiếu niên ngồi dựa trên chiếc ghế dài dưới bóng cây cách đó không xa. Hai tay anh khoanh trước ngực, ngửa đầu ra sau trên mặt là một quyển tạp chí thể dục hơi mỏng, toàn thân anh được bao quanh bởi ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua kẽ hở lá cây, làn gió nhẹ lướt qua lay động vạt áo sơ mi xanh nhạt của anh.

Tuy rằng không để người ta thấy rõ gương mặt, cơ mà theo phỏng đoán chắc là đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô yên lặng nhìn anh hai giây.

Nếu không…thì anh ta đi?

Đáy mắt Tiêu cô nương hiện lên một tia sáng khác, sau đó tự mỉm cười đưa ra quyết định này. Thế là cô chẳng hề do dự lấy ra giấy ghi chú màu hồng nhạt mang theo bên người viết một câu rồi dán lên giỏ quýt to lớn, sau đó cô lại cố sức nhẹ tay nhẹ chân kéo cái giỏ lặng lẽ dời tới bên cạnh chàng trai.

Cô đang báo đáp xã hội, tuyệt đối không phải muốn vứt bỏ gánh nặng đâu.

Sau khi trừ bỏ cho mình xong, cô hết sức thoải mái vui mừng trốn khỏi hiện trường gây án…

Mà cô không hề biết rằng, khoảnh khắc cô quay lưng chạy đi, chàng trai vốn nên đang chợp mắt bỗng nhiên lấy ra tạp chí trên mặt, đồng thời sử dụng ánh mắt khó hiểu và tò mò nhìn cô.

Tiếp theo anh đương nhiên để ý tới bên chân mình không biết đâu ra một giỏ quýt lớn, cùng với một tấm giấy màu hồng nhạt rõ rành rành trên đống quýt kia.

Chàng trai vươn tay giật ra tấm giấy đọc dòng chữ trên đó, sau đó anh bất giác cười nhẹ ra tiếng.

—— chúc mừng bạn nhận được một phần quà lớn, một giỏ quýt xa hoa! (‘▽’〃)

—— cùng với phần đề tên là “Pink Sama”…

Khỏi nói, anh hoàn toàn không biết làm sao biểu đạt tâm trạng phức tạp hiện tại.

Anh lại nhìn chằm chằm giỏ quýt bên chân một lúc, nghĩ ngợi rồi lấy ra di động gọi điện thoại cho bạn cùng phòng.

“Muốn ăn quýt không?”

“Quýt hả? Được ăn ăn ăn ăn ăn ăn chứ dù sao tôi trước nay đều không kiêng ăn!”

“Vậy đến đầu đường cây ngô đồng lấy đi.” Dứt lời anh trực tiếp cúp máy.

“Lấy?? A lô? Lão đại… a lô a lô a lô…mợ nó thế mà tắt rồi!”

……

Khi bọn Tiết Tử Kiện vội vàng chạy tới thì nhìn thấy một hình ảnh thế này —— trên chiếc ghế dưới tàng cây, gió mát phất phơ. Mỹ nam khí chất xuất chúng được trường bình chọn đang ngồi tùy ý, hơn nữa còn mê mẩn nhìn chằm chằm một quả quýt to trong tay, đáng sợ là bên chân anh còn có một cái giỏ to chứa ít nhất mấy trăm trái quýt…

“…Lão đại.” Từ Triệt gọi anh một tiếng, “Tôi biết cậu có tiền, nhưng mà không cần như vậy chứ?”

Suy nghĩ của Giang Dập được kéo về, anh ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của đám bạn cùng phòng kiêm anh em, sau đó lộ ra một nụ cười mê hồn: “Không phải tôi mua.”

“Lẽ nào là nhặt được!” Tiết Tử Kiện nói móc một câu rồi thuận tay cầm lên một quả quýt bắt đầu lột vỏ.

Giang Dập nghĩ ngợi một chút, rồi nghiêm trang làm như thật nói: “Nói chính xác ra, ban nãy xảy ra một cuộc gặp gỡ tình cờ.”

“Hứ!” Ba người không hẹn cùng phát ra từ khinh thường.

Khương Địch trợn mắt trước: “Nếu cậu cảm thấy hứng thú với con gái, tôi cũng không cần lo lắng lỡ như có một ngày cậu thích tôi thì tôi nên làm gì đây.” Nói thật, bọn họ đều từng có một lần tin chắc rằng Giang Dập là gay, dẫu sao anh thực sự chưa từng biểu hiện có sự hứng thú đối với người khác phái, càng quá đáng là cho dù thế vẫn có rất nhiều cô gái chủ động nhào tới.

Ba người kia cũng lười để ý tới anh nữa, tự hô lên cùng nhau hợp sức khiêng giỏ quýt chuẩn bị rời khỏi. Có điều nhiều quýt như vậy một tuần ăn cũng không hết.

Giang Dập đi chầm chậm thong thả theo sau ba người kia, tuy rằng sau khi nghe xong lời nói của Khương Địch, anh chẳng cảm thấy gì chỉ sờ chóp mũi sau đó cười cười.

Anh vừa đi vừa lột vỏ quả quýt to trong tay.

……Ồ.

Còn rất ngọt đấy.