Chương 29: Nói một tiếng yêu mà tôi vẫn luôn muốn nghe

Lúc Nhan Nhan đến nơi đã thấy Lạc Xuất Vân đang thu dọn đồ đạc, Lạc Vu Sơn thấy y thì rất ngạc nhiên: “Tần Sâm Mộc thả anh ra đây cơ à?”

Nhan Nhan ngồi trên chiếc ghế sô pha dài 2m, uể oải châm một điếu thuốc: “Lão ta quản tôi thế nào được.”

Lạc Vu Sơn từ chối cho ý kiến nhẹ gật đầu.

Nhan Nhan nhìn Thôi Tử Tử và Lạc Xuất Vân đang gói ghém đồ đạc ngoài hiên, híp mắt hỏi: “Cậu không nói với anh hai rằng đây là biệt thự cậu mua ở thành phố A à?”

Lạc Vu Sơn cười ranh mãnh: “Tôi thích anh ấy chăm tôi hơn.”

Nhan Nhan chửi thề một tiếng: “Đệt, biếи ŧɦái……”

Lạc Vu Sơn không phản bác, một lát sau mới chậm rãi nói: “Anh hai không thích chỗ này, nơi anh ấy thích nhất là vùng nông thôn ở thành phố S. Nếu biết tôi có sản nghiệp ở đây thì anh ấy sẽ không thoải mái, thảo nào cũng tiếc của muốn ở lại đây với tôi, mà tôi lại không muốn anh tủi thân.

Nhan Nhan nhìn hắn một cái, buồn tẻ hút thuốc.

Lạc Vu Sơn liếc y: “Còn anh thì sao? Tần Sâm Mộc đối xử với anh chưa đủ tốt hay gì?”

Nhan Nhan nghiến răng nghiến lợi: “Con mắt nào của cậu thấy lão đối xử tốt với tôi hả?!”

Lạc Vu Sơn dửng dưng nói: “Cả hai con mắt đều thấy.”

Nhan Nhan bĩu môi, bày ra bộ dáng lưu manh tựa vào sô pha: “Ông đây yêu tên nào thì sẽ để tên đó khổ sở đến chết, làm sao, mình hích thế đấy?”

Lạc Vu Sơn giật giật khóe miệng: “Sao xấu tính vậy trời?”

Nhan Nhan lười nhìn hắn nói: “Lạc Xuất Vân chắc cũng giày vò cậu không ít nhỉ.”

Lạc Vu Sơn: “……”

Mọi người dự định ăn trưa xong xuôi rồi trở về thành phố S, Nhan Nhan vừa cầm chìa khóa xe xuống lầu thì thấy có người nằm dài ở ghế sau con SUV của y.

Tần Sâm Mộc đeo kính râm phơi năng, thấy bọn họ thì huýt sáo: “Cho đây đi với.”

Nhan Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm gã một hồi mới ném chìa khóa xe qua: “Anh lái xe.”

Vậy là năm người cùng nhau lên đường.

Lạc Xuất Vân muốn đưa Lạc Vu Sơn về quê dưỡng sức một thời gian, những người khác đương nhiên không có ý kiến gì. Kết quả là mới đi được nửa đường thì Thôi Tử Tử nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong vội vàng kêu Tần Sâm Mộc lái xe đến quảng trường nhân dân thành phố S.

Nhan Nhan cười như không cười liếc cậu nhóc qua kính chiếu hậu: “Ai ya, có bạn trai nhỏ rồi cơ đấy?”

Thôi Tử Tử trừng mắt, hung hăng nhe răng với y: “Là bạn trai lớn, không phải bạn trai nhỏ!”

Lạc Xuất Vân cau mày không tán thành liếc nhìn Thôi Tử Tử, người kia thành thật kể đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra là bị phụ huynh nhà kia nhầm thành con gái, thế là lôi đi xem mắt luôn. Vậy nhưng 2 người vừa gặp đã ưng, quen nhau đến nay cũng gần nửa năm rồi.

Thôi Tử Tử dè dặt nhìn Lạc Xuất Vân, đáng thương nói: “Anh ấy vẫn chưa biết em là con trai…… Cái đó, lát nữa chở anh ấy đi cùng thì em van xin các anh đừng vạch trần em nha……”

Lạc Xuất Vân cố nhịn nhưng vẫn không chịu được hỏi: “Tử Tử à…… Em đang lừa hôn người ta đấy à?”

Thôi Tử Tử trợn mắt phản bác nói: “Nào có, người ta đã nhận sính lễ đâu!”

Nhan Nhan theo bản năng thốt ra: “Ra là cưng cũng biết là bản thân sẽ bị gả đi.”

Lạc Xuất Vân: “……”

Nguyên Mặc bị một chiếc xe chở toàn các anh giai làm cho bất ngờ, quan trọng nhất là mọi người đều bày ra vẻ mặt khá là…..

Lạc Xuất Vân lẳng lặng nhìn Nguyên Mặc mở cửa, bước chân lên còn lộ ra logo của qυầи ɭóŧ, bối rối ghê.

Nhan Nhan lại rất nghiêm túc vỗ vai Thôi Tử Tử: “Làm tốt lắm, thằng nhóc này quả nhiên là một nhân tài……”

Thôi Tử Tử: “……”

Nguyên Mặc: “…… Tiểu Cẩn, họ là ai vậy em?”

Nội tâm mọi người: “Tiểu Cẩn?! Mẹ nó ai tên thế?!”

Thế là chiếc xe hãng Mercedes-Benz của Nguyên Mặc bị bỏ lại ở Quảng trường Nhân dân, Lạc Xuất ngượng ngùng hỏi thăm: “Chuyện đó, cái xe để vậy không sao chứ?”

Nguyên Mặc mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu, tôi đã gọi người tới lái về rồi.” Nói xong, liền nháy mắt với Thôi Tử Tử: “Cũng đã lâu rồi không gặp Tiểu Cẩn, tôi rất nhớ em ấy.”

Sau đó Lạc Xuất Vân thấy Thôi Tử Tử đỏ mặt ngượng ngùng…

Những năm vắng bóng Lạc Vu Sơn, Lạc Xuất Vân đã sửa sang lại ngôi nhà ở nông thôn tất tần tật từ trong ra đến ngoài. Sân nhà rào một hàng tre quanh dãy cẩm tú cầu, ở giữa lát một con đường bằng sỏi, bên trong còn đào một cái ao nhỏ chứa hòn non bộ nuôi cá. Góc sân hướng Đông Nam trồng một giàn hoa đang mùa nở rộ rất đẹp, còn cả bàn trà với chiếc ghế xích đu được anh mua từ chợ nội thất gần đó.

Nhan Nhan ghen tị chết đi được, ghé vào tai Lạc Vu Sơn hâm mộ nói: “Anh cậu khéo thật đấy.”

Tần Sâm Mộc giận dỗi: “Nhà tôi cũng không kém nơi này đâu đấy!”

Nhan Nhan khinh thường hừ một tiếng: “Cái loại nhà giàu mới nổi chỉ biết đập tiền thì ai thèm.”

Thôi Tử Tử liếc nhìn Nguyên Mặc bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Cái đó, mấy anh trai nhà em dở hơi chút thôi, anh thông cảm nha?”

Nguyên Mặc cười cười xoa đầu cậu: “Không sao đâu em, anh ổn mà.”

Lạc Xuất Vân nhìn Nguyên Mặc và Thôi Tử Tử, cứ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không biết nói thế nào. Tới tận lúc Lạc Vu Sơn tựa vào vai anh, híp mắt nhìn 2 người ở phía xa, nhàn nhạt nói: “Nguyên Mặc là người trong giới.”

Lạc Xuất Vân sửng sốt: “Nếu vậy thì anh ta với Tử Tử…?”

Lạc Vu Sơn lắc đầu ra hiệu cho anh: “Có lẽ anh ta không biết Tử Tử là con trai, thế nhưng lại bị thu hút từ trong tiềm thức. Hai người đều có bóng ma trong lòng nên không nhận ra sơ hở của đối phương.” Dừng một chút, Lạc Vu Sơn kết luận: “Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”

Sau bữa tối Nhan Nhan khai màn trò mạt chược, đương nhiên có Tần Sâm Mộc chơi cùng y. Tử Tử liếc qua Nguyên Mặc, người kia cũng ôn hòa từ từ xắn tay áo lên: “Bọn mình cùng chơi nhé?”

Lạc Xuất Vân vừa pha một ấm trà cho họ xong thì bị Lạc Vu Sơn kéo đi dạo.

Hai người chậm rãi tản bộ dọc theo bờ đất, đi được một đoạn thì Lạc Vu Sơn đưa tay ra trước mặt Lạc Xuất Vân, mười ngón tay đan chặt vào nhau bước tiếp.

Gió đêm trên đồng lúa thổi nhẹ qua, Lạc Vu Sơn ngẩng đầu nhìn trời một lúc lâu, đột nhiên nói: “Anh ơi, cuối cùng chúng ta cũng đã ở bên nhau rồi.”

Lạc Xuất Vân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay em trai.

Lạc Vu Sơn cười cười, hắn dang hai tay ra ôm Lạc Xuất Vân vào lòng, vùi cằm vào vai người nọ, rầu rĩ thủ thỉ: “Anh hai, em yêu anh.”

Lạc Xuất Vân gật đầu, thật lâu sau, lâu đến mức Lạc Vu Sơn nghĩ rằng anh lại trốn tránh nữa rồi, đột nhiên nghe được lời đáp lại rõ ràng của Lạc Xuất Vân.

“Anh cũng yêu em.”

Thế giới này rất vô tình, thật sự cảm ơn người

Nói một tiếng yêu mà tôi vẫn luôn muốn nghe

——————————-END————