Tin tức về buổi biểu diễn của Nhan Thần Doãn chiếm đầu hotsearch, thu hút vô vàn sự chú ý, có rất nhiều người gửi tin chúc mừng nam ảnh đế. Khắp nơi trên đường là những mẫu quảng cáo của anh.
Xa Tình Không vẫn còn giận, hai người đi bộ trở về khách sạn, lúc sắp đến cửa thì trời bỗng nhiên nổi cơn mưa, đầu tiên là mưa nhè nhẹ, sau đó là mưa như thác lũ.
Lục Thâm Viễn vội vàng kéo cô chạy nhanh về khách sạn, nhưng mà cũng khó tránh khỏi dính chút nước mưa. Dù sao đang là mùa đông, anh vội vàng nhấn nút thang máy dẫn Xa Tình Không lên lầu, cà thẻ mở cửa phòng để cho cô vào, nhanh nhanh đổi quần áo sạch.
Cô còn buồn buồn, không nói nhiều, đi vào phòng sau đó thuận tay cài cửa lại. Lục Thâm Viễn đứng yên trước cánh cửa hồi lâu, cúi đầu liếc nhìn thẻ từ, lắc đầu hai cái, xoay người trở về phòng, thay quần áo sạch, cầm thẻ mở cửa phòng cô.
Nhẹ nhàng đi vào, bên ngoài không có ai, nhìn vòng quanh một vòng mới phát hiện đèn nhà vệ sinh sáng, sương mù lượn lờ, xuyên thấu qua cánh cửa kiếng chắc chắn, có thể liếc thấy dáng người uyển chuyển bên trong.
Nụ cười tà mị xuất hiện trên gương mặt tuấn tú kia, Lục Thâm Viễn quay người cầm cái ghế đặt xuống rồi ngồi, chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy cửa nhà vệ sinh.
Anh bắt chéo chân, móc điện thoại trong túi ra, lướt vài cái, không có tin tức gì lại nhét điện thoại trở về.
Cùng khoảnh khắc đó, cửa phòng vệ sinh mở ra. Sương mù lũ lượt tràn ra ngoài.
Đầu tiên là có ánh sáng. Chân trần duỗi ra bên ngoài trước, sau đó là cả một đôi chân vừa nhỏ vừa trắng bước ra. Cuối cùng là: Xa Tình Không trên người trùm khăn tắm chân trần đi ra.
Khi cô và Lục Thâm Viễn đối mặt, cả người giống như bị ghim lại, ngơ ngác đứng tại chỗ. Ngón tay anh lướt qua môi, nụ cười càng ngày càng sâu.
Cô kinh ngạc há miệng: “Sao anh lại ở đây?”
Lục Thâm Viễn một lời hai nghĩa: “Anh đói.”
Cô trợn mắt, che kín khăn tắm, từng bước một lui về phía sau.
Lục Thâm Viễn phe phẩy thẻ từ trong tay: “Anh còn giữ thẻ phòng của em, thuận tiện dẫn em xuống lầu ăn cơm, nghe nói phòng ăn của khách sạn này nấu cũng không tệ.”
Xa Tình Không “…” Nhanh chóng lui vào phòng vệ sinh, đóng cửa, khóa trái, động tác liền một mạch. Cánh tay giơ thẻ từ cứng đờ giữa không trung.
Cô ở trong phòng vệ sinh lề mề nửa ngày mới ấp úng kêu ra ngoài: “Anh có thể đi ra ngoài trước hay không, em thay quần áo xong sẽ qua gọi anh nhé?”
Lục Thâm Viễn liếc mắt nhìn bộ quần áo sạch sẽ nằm trên giường, cười chúm chím, không muốn gây khó khăn cho cô nên đứng dậy đi ra ngoài, lúc đóng cửa cố ý tạo ra âm thanh lớn để người nào đó núp trong phòng vệ sinh nghe được, biết anh đã đi ra ngoài.
Không ngờ có thể thấy được hình ảnh kiều diễm như vậy.
——
Xa Tình Không ăn mặc chỉnh tề đến tìm Lục Thâm Viễn, mặt cô còn đang đỏ ửng.
Lục Thâm Viễn tận lực khắc chế không để mình kích động nhào tới hôn cô, anh dẫn Xa Tình Không xuống lầu ăn cơm, trong đầu còn muốn đi tới bàn lễ tân thuê một phòng, còn dư lại thời gian nghỉ ngơi và kế hoạch ngủ chung với cô.
Dĩ nhiên là phải suy tính một chút.
Phòng ăn ở khách sạn theo phong cách Trung Tây, anh muốn có không khí lãng mạn nên dẫn cô đến đây, vừa vào phòng ăn ánh mắt Xa Tình Không đã dính vào một dĩa tôm xào.
Vừa mập vừa tươi.
Xa Tình Không không muốn đi tiếp, đứng yên tại chỗ, miệng phồng ra, phải ăn được món kia. Anh hiểu ý, cười, quay đầu, dắt cô đi tới dĩa tôm. Không khí ưu nhã, ngay cả âm nhạc cũng ôn nhu không tả được.
——
Cô ăn một dĩa tôm lớn cộng thêm vài ba món khác, xong lại ăn đồ ngọt, trái cây trái mùa ăn ngon nhất.
Cả tay cả miệng đều đầy thức ăn, tốc độ lột tôm của anh cũng không đuổi kịp cô, cười khổ: “Mấy cô gái khác ăn cơm ưu nhã hơn em nhiều.”
Xa Tình Không dỗi anh, “Những cô gái khác? Anh đang đi ăn chung với ai đây!”
Hôm nay cô rất dễ nổi giận. Lục Thâm Viễn, “… Anh chỉ ví dụ thôi mà.”
Xa Tình Không hừ hai tiếng.
Lục Thâm Viễn: “…” Anh nhìn vỏ tôm chất thành đống trên bàn, còn có những thứ khác hỗn tạp… Anh có dự cảm xấu.
Ban đêm, đang trong giấc mộng, Lục Thâm Viễn lại bị cô gọi điện thoại đánh thức, giọng cô vừa vội vàng vừa khô khốc, “Làm sao bây giờ, người em khó chịu quá…”
Anh vội vàng xoay mình thức dậy, “Em mở cửa đi anh qua liền.”
Xa Tình Không bật dậy, ừ một tiếng, tắt điện thoại đi ra mở cửa, ngay cả áo khoác anh cũng không thèm mặc, phi thân ra cửa, hành lang khách sạn sáng đèn 24/24, ánh sáng chiếu lên mặt lên người Xa Tình Không, lộ dưới da là nhiều điểm đó, còn có mấy vết quào.
Lục Thâm Viễn đau lòng, “Sao lại… Như vậy?”
Xa Tình Không: “Hình như là bị dị ứng…” Vừa nói vừa gãi gãi lên cổ, nhột nhột khó chịu, anh lập tức không cho cô gãi nữa, sắc mặt mặt nghiêm túc, “Đi bệnh viện.”
Xa Tình Không ngoan ngoãn gật đầu, “Em đi thay quần áo.” Đâu còn có bộ dạng quật cường như ban ngày nữa. Anh trầm ngâm thở dài.
——
Xa Tình Không bọc mình thật kín, còn không biết lấy đâu ra khẩu trang che kín mặt mình, anh tùy tiện thay một bộ quần áo, ôm cô xuống lầu.
Đứng trước cửa khách sạn đón xe cũng thật thuận lợi, trên đường không mấy chiếc xe, chạy thông suốt, Lục Thâm Viễn trầm mặt báo địa chỉ bệnh viện, lặp đi lặp lại nhấn mạnh: “Cô ấy không chịu lâu được, anh chạy nhanh một chút!”
Tài xế thông qua kính chiếu hậu quan sát Xa Tình Không, cô ngồi trong ngực người kia, đeo khầu trang, ánh mắt mê man, lộ ra cái trán không bị che kín đầy những chấm đỏ như hạt đậu, tài xế lặng lẽ rùng mình: Chẳng lẽ là bị bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng?
Không nói lời nào, vội vàng tăng ga kết thúc đơn làm ăn này.
Đến bệnh viện, người cũng rất đông, đại sảnh đèn đuốc sáng choang.
Lấy số xếp hàng, anh tìm một chỗ trống cho Xa Tình Không ngồi xuống, chờ gọi tới số mình thì dẫn cô vào phòng khám, giúp cô tháo khẩu trang, vén tay áo lên, lộ ra da thịt trắng noãn nổi lên nhiều chấm đỏ.
Còn nhiều hơn khi nãy.
Bác sĩ đeo khẩu trang, nhìn hai lần, hỏi: “Có phải là cô ăn hoặc đυ.ng thứ gì đó không?”
Con ngươi cô xoay hai vòng, trên đường đi tới bệnh viện Lục Thâm Viễn cũng đã đoán rằng nguyên nhân là tại thức ăn, lúc này vội vàng trả lời: “Tôm.”
Bác sĩ giương mắt liếc nhìn Lục Thâm Viễn “Trước kia có từng dị ứng với tôm chưa?”
Lục Thâm Viễn lắc đầu, Xa Tình Không cũng nói: “Không biết.”
Bác sĩ: “Ngoài tôm ra cô còn ăn gì nữa?”
Xa Tình Không vẫn nhớ, mở miệng nói ra ra: “Cá, thịt heo, cơm, nhãn, nho, kiwi, táo, lê…”
Lục Thâm Viễn: “…”
Bác sĩ cắt đứt, “Tôi sẽ kê cho cô thuốc chống dị ứng, mấy giờ cô ăn tối?”
Xa Tình Không: “Rất sớm, khoảng chạng vạng tối.”
Bác sĩ lần nữa giương mắt, nhìn anh, “Chờ chút nữa rồi đi mua cho cô ấy chút thức ăn thanh đạm.”
Bác sĩ trực nhìn nhiều lắm là ba mươi tuổi, người hẹp hòi như Lục Thâm Viễn không thích chút nào, nhàn nhạt ừ một tiếng, đợi bác sĩ đi kê toa, Lục Thâm Viễn dẫn cô vào buồng nằm vô nước biển.
——
Lục Thâm Viễn đặt cháo bán bên ngoài, cô ngoan ngoãn ngồi truyền nước biển, bữa ăn còn chưa đưa tới, Xa Tình Không đã thấy lỗ mũi mình ngứa ngáy, muốn ắt xì, cô buông đôi tay không ghim kim xuống, nhưng mũi vẫn còn khó chịu, nghiêng đầu nhìn Lục Thâm Viễn đang cúi đầu nhìn điện thoại nói: “Anh có mang khăn giấy không? Em muốn lau nước mũi.”
Anh đặt điện thoại xuống, “Em chảy nước mũi hả?” Sờ sờ túi, vội vàng đứng dậy, “Anh không mang, em chờ một chút để anh đi hỏi mượn.”
Cô nhíu mũi gật đầu.
Anh định qua buồng bên cạnh hỏi mượn khăn giấy, cuối cùng thay đổi suy nghĩ, vẫn đi đến cửa hàng tiện lợi nhỏ đối diện phòng cấp cứu mua mấy túi khăn giấy.
Cô đã lau xong mũi mà anh còn chưa về, Xa Tình Không khom người lặng lẽ đặt khăn giấy lên nền đất, chờ anh trở về đem đi quăng.
“Xin chào, là cô đặt đồ bên ngoài phải không ạ?” Một giọng nữ đột nhiên cất lên.
Xa Tình Không ném cục giấy xuống đất, vội vàng ngồi dậy ngẩng đầu, nghĩ là cháo của mình đã đến.
Nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn thấy người đưa đồ, Xa Tình Không bỗng nhiên quên mất việc hô hấp, tròng mắt rưng rưng, kinh hãi, môi run rẩy: “Dì…!!”
Diệp Cầm không ngờ người ngẩng đầu lên chính là Xa Tình Không, bà mở tiệm cháo bên cạnh bệnh viện, làm ăn cũng không tệ, mỗi đêm có thể làm đến hai ba giờ sáng.
Đơn đặt hàng viết giường số 10 phòng cấp cứu, Diệp Cầm đâu hề nghĩ tới mình lại gặp Xa Tình Không ở đây, đi tới chào hỏi, Xa Tình Không bị dị ứng làm mặt như nở hoa, kinh ngạc ngây ngẩn mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Diệp Cầm đột nhiên cảm khái: nhiều năm lặng lẽ chú ý tin tức về Xa Tình Không, cho dù bây giờ cô đang dị ứng nhưng chỉ cần nhìn một lần bà đã nhận ra.
Cô không nhận ra người bán sạp hàng gần sân vận động là Vương Hân cũng là lẽ đương nhiên, đã qua nhiều năm, con gái càng ngày càng thay đổi, ai mà nhận ra cho được.
Nhưng đối với Diệp Cầm, khuôn mặt bà thay đổi không nhiều, tóc dài ra và có chút nếp nhăn, dấu hiệu của tuổi già.
“Cô gái, đồ cô đã đặt đây.” Diệp Cầm nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, gương mặt trấn định, đặt cháo kệ bên cạnh giường.
Chân mày cô nhíu thành chữ xuyên*, không kiên nhẫn: “Dì không nhớ cháu à?”
*Chữ xuyên: 川
Diệp Cầm cười, “Là khách quen cũ sao? Xin lỗi cô, mỗi ngày tôi nhận rất nhiều đơn, không nhớ nổi.”
Cô hé miệng. Diệp Cầm lại gật đầu cười cười, xoay người bỏ đi.
Xa Tình Không không nhịn được, gọi thất thanh: “Dì nhỏ!”
Những người khác đang vào nước biển cũng nhìn qua hai người bọn họ.
Diệp Cầm dừng lại, không quay đầu, tiếp đó lại nhanh chóng bước ra khỏi tầm mắt cô.
Xa Tình Không vội vàng đứng dậy, định đuổi theo, trên tay còn có dây truyền nước biển trói buộc, trơ mắt nhìn bóng lưng bà, tức giận giậm chân.
Cúi đầu nhìn chén cháo còn bốc hơi nóng, nỗi nghi ngờ trong lòng giống như hơi nóng bốc lên, càng tỏa ra càng lớn.