Chương 27

Còn thiếu một tên nghi phạm Tần Phúc.

Tin tức có được trước mắt chỉ có nhiêu đó, thi thể của người phụ nữ cũng chưa tìm được, Lưu Huy đã nói qua: Người phụ nữ này đi làm từ thành phố lớn về nhà, có tiền.

Người ở trấn trên phù hợp với tình huống này không nhiều, có tia sáng rồi.

Vưu Kim phát thông báo ra ngoài: Tìm một người phụ nữ mất tích những năm gần đây, tuổi tác từ hai mươi đến ba mươi, làm việc ở thành phố lớn đang trên đường về nhà.

Tin tức rất nhanh liền sải cánh bay ra ngoài, chưa tới nửa ngày, nhà nhà trong huyện đều truyền tin: Trong tháp nước phát hiện một thi thể nam bây giờ lại phát hiện thêm thi thể nữ nữa?

Có còn để cho người ta yên ổn sống qua ngày không thì bảo!

Buổi trưa lúc nghỉ ngơi ăn cơm Xa Tình Không cũng nghe nói chuyện này, trong lòng kinh sợ vội vàng gọi cho Lục Thâm Viễn hỏi: “Không phải anh nói chỉ có một nạn nhân là Lưu Chí Phi sao? Làm sao mới một ngày mà lại chết thêm một người nữa vậy?”

Xa Tình Không có chút mâu thuẫn, nghề nghiệp của anh nguy hiểm như vậy, thư sinh thì không làm, theo ý của Lục gia an phận làm giáo viên, ngày lễ còn được nghỉ ngơi, không phải cực khổ như vậy!

“Cô gái kia mất mấy năm rồi, bây giờ đang tìm thi thể và thông tin cá nhân.” Lục Thâm Viễn nhận điện thoại, không nhanh không chậm giải thích cho cô biết.

Xa Tình Không hít một hơi thở dài, vẫn dặn dò anh mấy câu: “Anh phải tự biết lo cho bản thân mình đó, lúc đi phá án luôn phải nhớ bảo vệ chính mình.”

An toàn là nhất.

Bên kia điện thoại, tiếng cười trầm thấp của Lục Thâm Viễn khẽ phát ra, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng mà cô không thể nào thấy được, “Được.”

Xa Tình Không kéo cổ áo, “Anh không cần cố gắng quá đâu, nếu không kịp xem biểu diễn thì em xem truyền hình trực tiếp cũng được rồi, không cần đi.”

Lục Thâm Viễn cười cười, con ngươi xoay xoay mấy vòng, “Được.”

Hai người quấn quít nói chuyện một hồi rồi mới cúp điện thoại.

Vưu Kim cũng may đi vào lúc Lục Thâm Viễn vừa nói xong, nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của anh, khóe mắt Vưu Kim giật một cái, biết còn hỏi: “Anh nói chuyện với chị dâu xong rồi hả?”

Lục Thâm Viễn không lên tiếng, nhìn Vưu Kim một cái, ánh mắt nghiêm túc không giống ngày thường, ngược lại còn mang theo chút ý cười.

Cả người Vưu Kim run một cái, a a a… Sếp đừng nhìn em như vậy mà… Hãy trở lại là người cao lãnh như bình thường đi.

——

Xa Tình Không cúp điện thoại, vẻ mặt hơi hoảng hốt, không phải cô làm quá.

Hoàn cảnh như hôm nay khiến cô nhớ lại về năm đó, hai người cũng hẹn gặp nhau nhưng hai ngày sau lại phát hiện hai thi thể, hai vụ án gϊếŧ người.

Khi đó Lục Thâm Viễn nôn nóng, vội vã phá án, mặc dù cuối cùng cũng dựa vào khả năng trinh thám của anh mà tìm được hung thủ, nhưng Lục Thâm Viễn lại bị thương, bị súng gây thương tích.

Trong lúc vật lộn với nghi phạm, cánh tay bị tên kia bắn cho một phát, khi đó đồng nghiệp anh gọi nói cho Xa Tình Không biết, lúc cô chạy tới bệnh viện đã nhìn thấy cánh tay chảy máu tươi đầm đìa của anh.

Liêu Tiểu Duyên đứng dậy đi vứt hộp đồ ăn, cùng lúc đi ngang qua người cô, vỗ vai cô một cái, “Cô suy nghĩ gì đó, sao không ăn cơm?”

Xa Tình Không giật mình nháy mắt hai cái, hồi hồn, không nhìn Liêu Tiểu Duyên mà qua loa ừ một tiếng, cúi đầu cầm đũa lên lùa cơm.

Liêu Tiểu Duyên đưa ánh mắt giống đang nhìn bệnh nhân thần kinh qua người cô, cô nàng chậc chậc hai tiếng rồi đi ra ngoài.

Xa Tình Không ăn hai ba miếng, thấy Liêu Tiểu Duyên đã đi xa thì lại đặt đũa xuống, nghĩ tới một cảnh khác.

Lần đó anh bị trúng thương cộng thêm việc mấy ngày đêm bận rộn công việc, sau khi giải phẫu xong Xa Tình Không lại gần nhìn anh.

Lục Thâm Viễn vẫn đang ngủ, phòng bệnh hết sức yên tĩnh, sắc mặt anh tái nhợt, mặc quần áo người bệnh càng lộ ra vẻ suy nhược. Lòng cô bỗng nhiên đau nhói, người đàn ông đang nằm đây nào có vẻ vênh váo hung hăng, cao lãnh phách lối như trước?

Xa Tình Không nhắm mắt, thở dài thật sâu.

Có phải cô không nên một mực lấy chuyện đi xem biểu diễn ra đùa nhiều lần với anh không? Lỡ mà anh nghĩ thật, giống như năm đó vậy, vì muốn dẫn cô đi du lịch mà vội vã phá án rồi lại làm mình bị thương?

Trước kia là súng, bị thương trên tay, vậy lần này có thể nào là…

——

Cộng với thông báo tìm nữ thi thể thì còn có tin tức truy nã Tần Phúc trên toàn tỉnh.

Cũng coi như là may mắn, sáng sớm hôm sau, công an đường sắt Tây Thành phát tới tin tức đã bắt được nghi phạm Tần Phúc khi hắn ta đang tìm đường tẩu thoát.

Ba người rốt cuộc đã bắt được toàn bộ.

Nhưng bởi vì vụ án kéo dài đến mấy năm trước, quan trọng là thi thể vẫn chưa tìm được, đồn công an nhỏ cũng không có nhiều quyền lợi, sở trưởng nhất trí thương lượng: Đem sự việc báo cho đội hình cảnh chuyên nghiệp

Trong đội hình sự tiếp nhận vụ án có bạn cũ của Lục Thâm Viễn là Quý Thiệu Doãn, gặp nhau, Quý Thiệu Doãn kinh ngạc không biết sao Lục Thâm Viễn lại ở đây.

Anh cười cười, dẫn anh ta đi xem tư liệu vụ án, lại kéo anh ta đến bên cạnh, nói: “Cậu sẽ giúp tớ điều tra kĩ lai lịch của ba người này chứ?”

Quý Thiệu Doãn a một tiếng, cầm tài liệu lung lay hai cái, “Nhưng mới vừa rồi không ai nói tớ phải làm chuyện này cả.”

Lục Thâm Viễn thở dài, nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý tới bọn họ, lúc này mới thấp giọng nói sơ qua cho Quý Thiệu Doãn biết, “Sở trưởng đem củ khoai lang nóng này ném cho các cậu, cũng không có ý muốn tra thêm nữa.”

Điều này anh đã sớm biết, đối với vụ án khó giải quyết, sở trưởng cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt. Có thể đẩy liền đẩy, kết án sớm thì tốt, ai mà chịu rước khổ vào thân.

Quý Thiệu Doãn nhìn Lục Thâm Viễn hồi lâu mới gật đầu, vỗ vỗ vai anh, “Yên tâm đi, để tớ lo liệu.”

Lục Thâm Viễn nhàn nhạt ừ một tiếng.

Đối với thủ đoạn gây án bình tĩnh của bọn Lưu Huy, Lục Thâm Viễn muốn cắn không muốn buông. Nhất định phải vạch rõ thủ đoạn của ba người đó mới được.

Đây có lẽ là mấu chốt để vụ án kết thúc.

——

Quý Thiệu Doãn dẫn Lục Thâm Viễn giới thiệu với cả đội, cả đám người có lợi hơn nhiều so với một người.

Lục Thâm Viễn là một nhân vật có chút danh tiếng, bất kể là trước khi hay sau khi anh xuất ngoại, ai ai cũng khen không dứt miệng: Tuổi còn trẻ mà lại có tài!

Quý Thiệu Doãn trợ giúp điều tra, có quyền lợi tốt hơn so với Lục Thâm Viễn, điều tra khoảng một ngày đã nhận được câu trả lời: So sánh nhiều mặt lại thấy nghi phạm này hình như đã có tiền án?

Năm đó vụ án kinh động nhất là Vương Triều Tân, gϊếŧ người thành ghiền, cướp bóc sinh mệnh.

So sánh với hình truy nã năm đó của Vương Triều Tân, Quý Thiệu Doãn không khỏi giật mình, rợn cả tóc gáy: Người này và Lưu Huy hiện nay đang bị bắt giống nhau như đúc.

Trùng hợp? Hay là… Vương Triều Tân chính là Lưu Huy?

Quý Thiệu Doãn vội vàng đem tin tức này nói cho Lục Thâm Viễn biết, lúc đó anh mới vừa thẩm vấn Tần Phúc vừa bị bắt.

Biết được một câu chuyện khác về Lưu Huy khiến anh sững sốt, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ lại chuyện năm năm trước, lúc đó Lục Thâm Viễn cũng mới vào nghề gần nửa năm.

Có thể nói vụ của Vương Triều Tân đã làm náo động cả nước, năm đó đề thi đại học đưa cả “Vương Triều Tân” vào. Cả quốc gia phát lệnh truy nã.

Năm năm trước, Vương Triều Tân và bốn người khác gây án ở các tỉnh thành tám lần, gϊếŧ chết tám người, cướp đoạt tài sản.

Tám sinh mạng chết trong tay đám người Vương Triều Tân đều là thanh niên trai tráng, trụ cột gia đình. Tám gia đình bị hủy hoại.

Lệnh truy nã tới giờ vẫn chưa kết thúc, không ngờ sát nhân Vương Triều Tân này lại dùng tên giả là Lưu Huy.

Cách năm năm, lần nữa cướp bóc gϊếŧ người mà bị bắt lại.

Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt.

——

Lục Thâm Viễn đem chuyện này báo cho sở trưởng, sở trưởng kinh ngạc vì sao đến giờ Lục Thâm Viễn vẫn còn tra cứu chuyện này, nhưng khi thấy tin tức, sở trưởng bỗng nhiên biến sắc, níu chặt tay anh: “Tiểu Lục, cậu lập được công lớn rồi!”

Lục Thâm Viễn yên lặng hai giây, gương mặt nhàn nhạt, không nhìn ra có biến hóa gì lớn, anh rút tay về gật đầu một cái, “Phải.”

Sở trưởng cười miệng cũng kéo ra sau ót.

——

Lần nữa thẩm vấn Lưu Huy, anh đi vào, cười lạnh một tiếng, hỏi hắn: “Anh tên là Lưu Huy hay Vương Triều Tân?”

Rất rõ ràng nhìn thấy Lưu Huy ngây người, trố mắt nghẹn họng.

“Trong vòng nửa tháng gϊếŧ tám người à.” Lục Thâm Viễn vuốt ve quả đấm, không biết đang xúc động hay cảm khái, nhìn Lưu Huy nói: “Tốc chiến tốc thắng, anh dùng chiêu này mới cưới được vợ à?”

Một đám người Vưu Kim: “…”

Theo điều tra, năm năm trước Lưu Huy vẫn còn độc thân, cho đến bây giờ, thời gian dài như vậy mà biến mất biệt tích, không gây án nữa.

Khả năng lớn chính là: Khoảng thời gian này anh ta có vợ.

Năm năm sau, trong hồ sơ đổi thành đã kết hôn.

Lưu Huy mím môi mãnh liệt lắc đầu, “Vợ tôi không có liên quan, một chút cũng không có, không có…”

“Vương Triều Tân.” Anh kêu tên thật của hắn ta.

Lưu Huy dừng lại, thấy tình thế không thể cứu vãn, anh ta ậm ừ một tiếng.

“Thành thật khai báo đi, bắt đầu từ chuyện năm đó nhé?” Thêm thêm giảm giảm vụ án, ít nhất cũng đã lên đến con số mười, Vương Triều Tân cõng trên người mười sinh mệnh.

Lưu Huy, không, bây giờ nên gọi là Vương Triều Tân mới đúng, hắn ta cúi đầu xuống, hai tay bụm mặt, xoa xoa, mặt Lục Thâm Viễn không hiện lên biểu cảm gì, hồi sau Vương Triều Tân mới ngẩng gương mặt đỏ lựng của mình lên, mở miệng nói yêu cầu cuối cùng: “Cho tôi thấy mặt vợ rồi tôi sẽ khai.”

Mặc dù lời khai của hắn đã không còn ảnh hưởng nhiều đến kết quả điều tra nhưng hắn vẫn nhìn anh nói lên yêu cầu này.

Muốn gặp người vợ khiến hắn nhiều lần dao động cảm xúc.

Vưu Kim còn đoán Lục Thâm Viễn sẽ không đáp ứng loại yêu cầu này, ai ngờ anh lại nói: “Có thể.”

Lục Thâm Viễn cũng muốn thấy cảnh tội phạm gϊếŧ mười người nhún nhường trước vợ mình.

Đám người Vưu Kim “…”

——

Vương Triều Tân nêu ra yêu cầu chứng tỏ hắn ta đã chuẩn bị tâm lí để sẵn sàng khai ra tất cả.

Lục Thâm Viễn đi theo đám người dẫn Tống Xuân Lệ đến đồn cảnh sát.

Xa xa anh liền thấy người đàn bà có cái bớt màu xanh bên má trái, tóc dài nhuộm màu nâu, vóc người hơi mập, thấy Vương Triều Tân thì vừa khóc vừa kêu, “Sao anh lại không chịu nghe lời tôi chứ? Nếu không thì đã không có ngày hôm nay rồi!”

Vưu Kim nhìn hồi lâu, xoa xoa con mắt, có hơi do dự, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với anh: “Sếp có cảm thấy Tống Xuân Lệ rất giống một người không?”