Chương 5.2: Cổ đông

Lâm Tố cầm tài liệu đi ra ngoài bắt taxi, vội vàng tới Bích Tân. Khi đến khách sạn, cô mới nhận ra phải quẹt thang máy của khách sạn mới lên được. Cô gọi lại cho Hà Việt, dường như đầu bên kia thoáng kinh ngạc, giống như không nghĩ tới tình huống này, cũng nói sẽ tới đón cô.

"Quản lý Lâm?"

Lâm Tố đứng đợi trong đại sảnh một lúc thì có người gọi cô từ phía sau.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy trước mặt mình một người đàn ông, mặc một chiếc áo sơ mi đen có họa tiết rất đẹp, đang cau mày đánh giá mình.

“Là tôi.” Lâm Tố mỉm cười.

“Đi thôi.” Người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, sau đó ra hiệu cho cô đi theo mình.

Đây có phải là một trong những cổ đông không?

Lâm Tố ôm tư liệu đứng trong thang máy, trong đầu đang nghĩ tới danh sách cổ đông.

Dư Trương? Hay Tống Đồng?

Người đàn ông dường như không có hứng thú nói chuyện với cô, vì vậy anh ta chỉ đưa cô ra khỏi đại sảnh, qua hành lang, vào một dãy phòng, liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi dựa vào ghế sô pha: "Cô tới rồi."

“Tổng giám đốc Hà.” Nhìn thấy Hà Việt, Lâm Tố yên tâm.

Bên cạnh anh, một người đàn ông trong bộ đồ ngủ đang ngồi trên ghế sô pha, tay chống trán. Thoạt nhìn người đàn ông vẫn còn đang say rượu chưa tỉnh, áo ngủ một nửa chưa cài, để lộ ra cơ ngực trần trụi. Anh ta che trán, nhìn không thấy mặt, chỉ để lộ một phần cằm, đường nét cằm và khuôn mặt khá đẹp.

Giống như một ngôi sao nổi tiếng.

"Quản lý Lâm đến rồi," Hắc Nguyệt chỉ vào sô pha ý bảo cô ngồi xuống, cười nói: "Thật vất vả cho cô. Trên đường có nóng không? Nghỉ ngơi uống nước đi."

"Vẫn ổn. Không nóng."

Trước mặt căn bản là không có nước.

Tổng giám đốc Hà khá lịch sự, không giống như sếp của công ty trước đây của cô - Lâm Tố ngồi ở trên ghế sô pha, đối mặt với ba người đàn ông, hai chân duỗi thẳng, ngồi thẳng lưng, cố gắng thể hiện sự chuyên nghiệp của mình. Những người này là cha mẹ cho cô cơm ăn, cho cô quần áo mặc- ông chủ trước đây của cô, thích mắng chửi người khác bằng những lời lẽ nhục nhã, để chứng tỏ quyền uy của bản thân.

“Đi lấy cốc cho tôi một cốc nước.” Người che trán đột nhiên nói.

Là đang gọi cô?

Lâm Tố nhìn anh ta, sau đó nhìn hai người đàn ông khác. Hà Việt hất cằm về phía cô, Lâm Tố tiếp nhận chỉ thị, nhìn thấy ly nước khoáng trên bàn đằng kia, đặt tài liệu xuống, đứng dậy đi rót nước.

“Tôi cũng muốn.” Người đàn ông vừa nãy đưa cô lên dựa vào ghế sô pha nói thêm.

Những đại gia này-

Đi.

Vì tiền làm việc, không xấu hỏ.

Lâm Tố rót cho mỗi người một ly nước khoáng, chỉ có Hà Việt nói lời cảm ơn. Lâm Tố mỉm cười.

Người đàn ông che trán bỏ tay xuống, cầm cốc nước lên uống một hơi cạn sạch, Lâm Tố nhìn thấy sắc mặt của anh ta.

Yêu nghiệt.

Đôi mắt dài hẹp hơi nhếch lên, có nét đào hoa riêng, tướng mạo không phân biệt rõ là nam hay nữ. Bộ ngực rắn chắc của anh vẫn còn trần trụi, cơ ngực rắn chắc. Lâm Tố liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng rời mắ nhìn đi chỗ khác, không được nhìn. Sau khi uống nước xong, anh ta dựa lưng vào ghế sô pha thở dài một hơi, mơ hồ như muốn nói: "Quý Niệm này…"

Giọng nói vẫn còn ở trong miệng.

Quý Niệm.

Lâm Tố vểnh tai lên.

Những người nổi tiếng thường mang theo hào quang riêng của mình. Không cần phải hỏi Quý Niệm là ai, đây không phải là ông chủ của Thiên Ý sao?

"Lâm tiểu thư, bắt đầu đi."

Người đàn ông đưa cô lên mở miệng, có chút lạnh lùng.