Có thể là do căn nhà cho thuê đột nhiên trở nên vắng vẻ khiến người ta khó chịu, cũng không biết Lâm Tố lấy động lực từ đâu mà nhanh chóng đứng dậy khỏi giường. Bây giờ không phải giờ làm việc, nên đương nhiên cô không cần mặc quần áo đi làm. Cô tìm một chiếc váy màu xanh nước biển rồi mặc nó vào, cô nhìn lại khuôn mặt của mình, tự hỏi có phải vì Tôn Cường đã tới khiến gương mặt cô trở nên hồng nhuận, trông vô cùng có sức sống, khí sắc cũng tốt lên một ít.
Khi ấy cô còn học đại học, có rất nhiều người nói rằng cô xinh đẹp.
Khi mang theo túi xách đi ra ngoài, mèo con dường như nhận ra điều gì đó, lại kêu meo meo với cô.
Xuống lầu, lấy xe, khởi động xe.
Bên trong xe là một mảnh tối om, bên ngoài xe đèn đuốc sáng trưng. Ngón tay chạm lên trên màn hình, giọng hát của nữ ca sĩ lại truyền ra, Lâm Tố nhấn số và nhả phanh, chợt nhận ra mình giờ đã lái xe thành thạo hơn rất nhiều. Đèn ngoài xe sáng trưng, dòng người qua lại không ngừng. Khi còn làm ở công ty cũ, cô rất sợ đêm tối, tan làm lại về ký túc xá đọc tài liệu nghiên cứu, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhìn thấy bóng đêm bên ngoài cô đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, còn cảm thấy được bản thân mình đang dần dần dung nhập vào trong đó.
Có chút bình tĩnh, lại có chút hưởng thủ, có lẽ do công việc mới khiến cho người ta tự tin, hoặc có thể Thâm Lam đã thay đổi cô.
Khi xe chạy vào hoa viên Áo Vận, những dãy biệt thự san sát nhau đứng im lìm. Lái xe một đoạn, khi nhìn thấy dãy tường hoa rộng lớn, hương hoa đã xộc vào mũi.
Căn biệt thự rực rỡ ánh đèn. Đỗ xe trong ga ra, Lâm Tố đi lên cầu thang dưới tầng hầm trên đôi giày cao gót nhỏ, trong phòng khách có một vài bóng người.
Cô liền dừng lại.
Tổng giám đốc Hà mặc áo sơ mi trắng đứng ở chính giữa phòng khách quay lưng về phía cô, ánh đèn chiếu vào người anh, bóng dáng quen thuộc.
Trên ghế sô pha còn có thêm hai ba người khác, hình như tổng giám đốc Tống có ở đây. Tiếng một người phụ nữ nói chuyện truyền đến, giọng nói có hơi khàn khàn, xen lẫn một vài tiếng cười, dường như đã ý thức được điều gì đó, người phụ nữ nhìn sang, và sau đó giọng nói cũng dừng lại.
Phòng khách yên lặng trong một giây, sau đó tổng giám đốc Hà quay lại. Lâm Tố nhìn thấy gương mặt của anh. Ánh mắt anh rơi trên mặt cô khoảng chừng một giây, sau đó hơi nhướng mày nhìn chằm chằm rồi bật cười: “Quảnn lý Lâm đến rồi sao?”
“Tôi tới rồi, tổng giám đốc Hà.”
Tầm mắt của một vài người đều dừng trên người cô, Lâm Tố tiến lên hai bước, nhìn thấy người phụ nữ đang nói chuyện. Người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp với mái tóc xoăn dài như rong biển, thân hình gầy yếu. Cô ấy đã cởi giày ra, đang khoanh chân ngồi trên sô pha, lộ ra ngón chân trắng nõn, vẻ mặt thích thú mà đáng giá cô.
Không hiểu vì sao, Lâm Tố đột nhiên nhớ tới con vịt nhỏ màu vàng đang đung đưa ở trước kính xe ô tô.
“Được rồi.”
Tổng giám đốc Hà gật đầu, mỉm cười: “Vậy cô đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Được.”
Người phụ nữ cười một tiếng, Lâm Tố trừng mắt nhìn, nghe ra được ý đuổi khách trong câu nói của ông chủ. Cô quay người rời đi. Tổng giám đốc Hà không cần vậy thì gọi cô tới làm gì.
Hả?
Trong phòng khách nhất thời không có ai lên tiếng, rơi vào một mảnh yên tĩnh, lúc Lâm Tố rời đi, cô dường như cảm giác được tầm mắt của người nào đó dừng lại ở phía sau lưng mình.
Vẫn còn thiếu người mẫu. Giọng người phụ nữ lại chậm rãi vang lên từ phía sau, muốn tìm một cái sân khấu để làm bạn của tổng giám đốc Hà?
Nó không liên quan gì đến cô. Lâm Tố nhớ đến tiếng khóc của các cô gái nhỏ trong văn phòng, họ sẽ rất buồn.
Phòng khách, nhà ăn.
Đẩy cửa hông ra.
Đã hơn nửa tháng không tới, hoa tường vi trong sân đã nở rộ. Những mảng hoa và cành lớn đã nở rộ, ép xuống sân nhà bên cạnh. Lâm Tố ngồi trong vườn, cảm nhận được một cơn gió nhẹ thổi trên người cô. Không gian ở đây thoáng đãng, yên tĩnh, khác hẳn với công viên thể thao đông đúc, tuy cùng ở một thành phố nhưng dường như hai nơi hoàn toàn khác nhau.
“Anh đã tới trường rồi.”
Điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Tôn Cường: “Anh yêu em, yêu em [hoa hồng].”
“Ừm.” Lâm Tố nhắn lại, rồi quay sang nhìn bức tường hoa bên cạnh. Anh ta đang ở trường, còn cô thì lại ở trong khu của người giàu có. Ngồi một lúc cũng chán, cô đứng dậy đi qua bên kia bức tường hoa. Đây là căn hộ tư nhân, xung quanh nhà có trồng cỏ, bên trên có một con đường lát bằng đá.
Cúi đầu giẫm lên, Lâm Tố chơi trò giẫm gót giày lên phiến đá.
“Xin chào.”
Đột nhiên phía sau có người gọi cô, giọng nói khàn khàn. Kèm theo đó là tiếng lạch cạch, ánh lửa lóe lên, mùi khói thuốc thoang thoảng.
Lâm Tố quay đầu lại. Thấy một người phụ nữ dựa vào cửa hút thuốc. Cô ấy mặc một chiếc áo hai dây màu xanh lá cây rất thời trang, để lộ vòng eo trắng nõn, quần ống rộng dài, đi dép lê, để lộ ngón chân trắng nõn.
Cao hơn cô một chút. Người phụ nữ trang điểm nheo mắt lại nhìn cô, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
“Xin chào.” Lâm Tố đứng thẳng người, khẽ cười.
“Cô là Lâm Tố?” Người phụ nữ thở ra một ngụm khói thuố: “Quản gia mới tới?”
“Ừm.” Lâm Tố suy nghĩ một chút, quyết định bảo vệ tôn nghiêm của mình: “Thật ra tôi là quản lý tài vụ của Thâm Lam.”
Cô cũng muốn hỏi cô ấy là ai, có phải là bạn gái của tổng giám đốc Hà không, nhưng nếu cô được xác định là quản gia: “Không phải là không thể hỏi mấy vấn đề này sao?”
Cô không chuyên nghiệp, không phục vụ chu đáo.
Ha ha.
Câu trả lời khiến người phụ nữ bật cười, cô ấy đánh giá cô từ trên xuống dưới, gật đầu, vẫy tay: “Đi đi.”
“Ngày mười tám cô cũng sẽ đi?” Cô xoay người rời đi, chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn cô ấy, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: “Lão Lưu không có ở đây, ừm, nhất định chính là cô.”