Lúc Lâm Tố trả điện thoại lại cho anh ta, cô đột nhiên nhớ ra chuyện này. Vậy mà cô lại không biết con trai có sở thích chụp hình bạn gái khi mặc đồ ngủ đấy. Đây là tính tình gì thế này!
“Không có.” Tôn Cường nhận lấy điện thoại đặt sang một bên, ôm lấy cô, ép cô xuống giường. Anh ta đè ở trên người cô, tay thuần thục thò vào trong áo quần của cô, sau đó hôn cổ cô: “Anh không có sở thích đó.”
Cả người giãn ra, Lâm Tố ôm cổ anh ta. Có lẽ cô đã hơi lạnh lùng với anh ta rồi. Khi không có người đàn ông ở đây, thỉnh thoảng cô cũng nghĩ về chuyện đó, nhưng trong ba ngày Tôn Cường đến đây, mỗi đêm đều làm vài hiệp, cô đã ăn no một chút rồi.
Anh ta lại làm không biết mệt.
Ngày hôm sau vừa lúc là cuối tuần, cuối cùng Lâm Tố vẫn lái chiếc Audi đưa anh ta đi dạo ngắm vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố S, nào là miếu, nào là chùa,... Lâm Tố lại từ chối yêu cầu muốn lái xe của anh ta một lần nữa. Tôn Cường ngồi trên xe sờ trái sờ phải, còn chụp vài tấm hình. Anh ta còn nói sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ mua một chiếc xe mới cho cô.
“Cùng lắm là năm sáu trăm nghìn!” Anh ta nói: “Anh sẽ kiếm được chừng đó sau một năm.”
Không phải anh ta nói muốn học thạc sĩ sao? Lâm Tố nắm tay lái, có chút chần chờ lại có chút cảm động, xen lẫn với đủ loại cảm xúc khác. Đương nhiên cô muốn lái một chiếc xe của chính mình. Cô muốn hỏi, nhưng rồi lại thôi.
Chủ nhật ngày hôm đó, sau khi hai người ăn cơm rồi ra khỏi trung tâm mua sắm, Tôn Cường nói muốn mua dao cạo râu, Lâm Tố lại cùng anh ta vào siêu thị. Khi hai người bước ra thì thấy trước tiệm trang sức có chương trình “rút thăm trúng thưởng”, Tôn Cường rút một tấm, trúng giải nhì.
Giải thưởng là một viên ngọc trai màu tím nho nhỏ.
“Tặng cho em.”
Người đến người đi đều quay qua nhìn, Lâm Tố đứng sang một bên, nhìn anh ta thích thú đến mức muốn chế tác viên ngọc trai này thành một chiếc nhẫn tặng cho cô. Cô nhìn anh ta cò kè mặc cả với chủ tiệm, cuối cùng thương lượng tiền công với mức giá là mười tệ. Bọn họ đứng ở bên cạnh đợi một lúc, chủ tiệm cầm ra một chiếc nhẫn nhỏ bằng nhôm, còn chu đáo tặng cho một chiếc hộp đựng giá rẻ bằng nhung màu đỏ.
“Tặng cho em.” Trước mặt chủ tiệm, anh ta đem nhẫn đeo lên tay cô.
Cả ngọc trai và nhẫn chỉ đáng giá mười tệ.
Một cặp đôi đi ngang qua lại nhìn về phía này.
Anh ta vẫn còn là sinh viên, còn xài tiền trong nhà.
Rốt cuộc Lâm Tố không chịu nổi bầu không khí xấu hổ này, cô mỉm cười, duỗi tay ra để anh ta đeo vào. Vào lúc này, trong thẻ tiết kiệm của cô có một trăm bảy mươi nghìn tệ nặng trĩu. Vào tối mấy ngày hôm trước, chẳng qua cô chỉ đón đưa tổng giám đốc Tống, tổng giám đốc Hà đã cho tám nghìn. Có lẽ Tôn Cường nói đúng, cô thật sự không phải là cô của trước kia nữa, không thể trở thành một người vợ hiền dâu thảo nữa… Cô thật sự không muốn mang một chiếc nhẫn rẻ bèo có giá mười đồng.
Cái cảm giác không muốn này thật sự không lừa được chính bản thân mình.
Có lẽ Tôn Cường nhìn thấy vẻ mặt cô không được tốt, trên đường trở về anh ta nói: “Đợi anh nhận lương sẽ mua cho em một chiếc nhẫn thật.”
“Được.” Cô trả lời một tiếng, coi như mình đã tha thứ cho anh ta. Anh ta sắp tốt nghiệp rồi, nếu vào Thiên Ý, tốt xấu gì cũng kiếm được bảy tám nghìn đúng không!