“Sao cô không ăn?”
“Ngồi xuống cùng ăn đi.”
“Cô không phải người hầu, cô là… Trợ lý của lão Hà. Cô không cần đứng đó nhìn tôi ăn.”
“Cũng không cần đợi lát nữa tôi ăn còn thừa rồi mới ăn.”
“Tổng giám đốc Tống, đã dọn dẹp xong mọi thứ rồi, tôi có thể đi được chưa? Đã mười rưỡi rồi, tôi còn phải đến công ty làm việc.”
“… Tùy cô.”
“Tổng giám đốc Tống, hẹn gặp lại.”
Bấm nút, sang số, chiếc xe hơi cũ chậm rãi chuyển động, lá cây đung đưa, một chú chim nhỏ vỗ cánh bay lên không trung. Tối hôm qua, khi cô lái xe vào ga ra có nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đen đậu ở đây, nước sơn bóng loáng, còn có những chiếc xe thể thao khác mà cô không biết tên. Có lẽ tổng giám đốc Tống không đến mức còn cần cô làm tài xế.
Những chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến sáng nay thật vô lý, giống như ảo giác.
Cô ở trong biệt thự cao cấp một đêm, còn biết đến dịch vụ ăn sáng đặc biệt đưa tới tận cửa của khách sạn. Không phải ăn cơm hộp, mà là một chiếc xe công vụ đưa đến. Người phục vụ mặc đồng phục, mang theo một cái túi giữ nhiệt màu đen có in logo của nhà hàng.
Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn không ăn sáng cùng tổng giám đốc Tống.
Và đương nhiên cũng không ăn phần dư lại của anh ta.
Nên cô bị đói.
Trong lòng cô vẫn cảm thấy thật kỳ quái, nhưng tám nghìn tệ nặng trĩu mới nhận được kia nhanh chóng kéo người ta trở lại hiện thực. Tiền tiết kiệm đã tăng lên, thậm chí hôm nay cô còn không cần đến công ty. Đây là một chuyện tốt mà cô chưa từng dám nghĩ đến. Thật ra trong đầu cô vẫn còn chút mơ màng. Tiền này quá dễ kiếm, có chút không khớp với việc “chăm chỉ làm giàu” như được dạy khi còn nhỏ. Khi Lâm Tố lái xe đi ngang qua quảng trường Thiên Thịnh, cô đột nhiên nghĩ đến chiếc váy lụa mỏng hai dây in hoa màu xanh lam đã thử tối hôm qua, và tấm thẻ của tổng giám đốc Hà vẫn chưa sử dụng nằm trong túi.
Chiếc váy sáu nghìn tám trăm tệ kia thật sự rất đẹp.
Xúc cảm mềm mại, vòng eo được may cắt rất hoàn hảo, lúc đi lại làn váy đung đưa, ngay cả cô cũng cảm thấy bản thân mình xinh đẹp hơn một chút, đúng là tiền nào của nấy. Nếu cô có thêm một chiếc mũ màu trắng và một đôi dép trắng thì tốt rồi, có phải đi du thuyền nên mặc như vậy đúng không? Cô nhớ một lần đi dạo phố thì thấy cửa hàng M có một đôi giày có kiểu dáng tương tự, giá hơn hai nghìn tệ. Khi đó cô chỉ nhìn, mua cũng không có tác dụng nên tiếc tiền không mua.
Nhưng bây giờ, hình như thật sự cần đến nó.
Cũng có thể tính vào “chi phí công”.
Nếu Lâm Tố không cần đi làm, vậy Tôn Cường cũng không cần đến công ty tìm cô. Lâm Tố cảm thấy có chút mệt và đói bụng, cô gửi tin nhắn cho Tôn Cường, sau đó lái xe trở lại bãi đậu xe bên cạnh ga tàu điện ngầm, mua một chiếc bánh rán ở cửa hàng vỉa hè vừa gặm vừa đi về nhà. Ngay lúc mở cửa, dường như Mèo Con không ngờ cô lại về sớm như vậy, nó đứng ở trên bàn kêu vài tiếng meo meo với cô, sau đó nhảy xuống cọ vài cái vào chân của cô.
Chiếc giường quen thuộc, con mèo quen thuộc.
Lâm Tố thay quần áo rồi lên giường nằm vuốt ve mèo. Cô nhìn căn phòng quen thuộc của mình, nghe tiếng gầm gừ thân quen. Tối hôm qua là công chúa, trưa hôm nay lại trở về làm dân nghèo. So sánh với căn biệt thự cao cấp tối hôm qua, hình như căn phòng cho thuê này lại cũ nát và nhỏ hẹp hơn. Bức tường cũ kỹ, nhà vệ sinh lại gần giường như vậy, không có phòng để quần áo, bàn làm việc ở trong phòng ngủ, phía trên bày đủ đồ vật lộn xộn, trên tủ đầu giường còn vứt lung tung khăn giấy và dây sạc điện thoại. Chiếc tủ này còn là thứ mà người chủ cũ của căn nhà để lại, bên cạnh còn có một mảng sơn bị bong tróc.
Vậy mà cô còn phải trả ba nghìn mỗi tháng.
So sánh nơi này với nơi cô vừa bước ra vào sáng nay, đây đâu phải chỉ khác nhau về hoàn cảnh sống. Thật sự quá chênh lệch.
Tuy căn phòng này vừa cũ nát vừa bừa bãi, nhưng điều kỳ diệu chính là ở đây có cảm giác quen thuộc, cũng khiến cô cảm thấy an toàn.
Còn có mèo của cô nữa.
Người làm công không thể nghỉ ngơi, việc nên làm vẫn phải làm tiếp. Mấy ngày nữa khách quý của tổng giám đốc Hà sẽ đến đây. Cô nghĩ kỹ rồi mặc lại quần áo, nằm ở trên giường, mở điện thoại di động ra lướt đến người tên Ashly kia. Có lẽ Ashly cũng đã được tổng giám đốc Lưu phân phó, lần đầu tiên nói chuyện nhưng cô ấy rất nhiệt tình và chu đáo. Tối hôm qua cô nói chuyện với cô ấy một lúc, hỏi đủ thứ chuyện liên quan đến du thuyền. Lâm Tố vừa nhắc đến chuyện bảy mươi hai thước, bên kia đã gửi một tệp tin đến đây, có cả phương án và hình ảnh, còn nói bọn họ quản lý giúp mấy chiếc du thuyền của tổng giám đốc Hà, cô chỉ cần xác nhận thời gian và bến cảng là được.
Ồ, thì ra là thế!
Không ngờ lại đơn giản như vậy.
Bao gồm cả Keria, cô ấy cũng cung cấp một danh sách rất nhiều loại trái cây và thực phẩm, còn nói nếu như cô cần có thể gửi một ít đến để cô nếm thử. Lâm Tố cảm thấy việc ăn thử rất cần thiết, nhưng chủ yếu là cô muốn biết vì sao những loại trái cây đó được bán với giá cao như thế. Tuy nhiên, cô cũng không vội. Cô lập một bảng danh sách mới kết hợp khẩu vị của mấy vị tổng giám đốc từ những danh sách mà tổng giám đốc Lưu gửi đến.
“Tổng giám đốc Hà.”
Báo cáo phải được báo cáo. Lâm Tố tìm wechat của tổng giám đốc Hà, gửi danh sách đi, sau đó nghiêm túc gõ chữ, giọng điệu vô cùng cung kính: “Đây là tài liệu chuẩn bị cho sự kiện vào ngày mười tám, mời ngài xem qua.”