Suất ăn hạng A, Lục Tinh.
Thật là một người cởi mở!
Lâm Tố nhìn cánh cửa khép hờ. Bên trong truyền ra tiếng nước, cô yên lặng xoay người đi ra ngoài rồi xuống lầu. Ngày hôm qua bọn họ đi thang máy lên thẳng tầng hai, sáng nay đi xuống bằng thang cuốn. Đèn pha lê treo trên tầng ba vô cùng lộng lẫy và rộng rãi, ngoài cửa sổ sát đất đầy hoa thơm và tiếng chim hót.
Có lẽ Tôn Cường đã nói đúng.
Suy nghĩ này vừa thoáng qua, Lâm Tố đã nhanh chóng bác bỏ. Cô là người làm công. Lòng tự trọng là thứ không cần thiết nhất đối với một người làm công. Thật ra cô có quen vài người đồng hương ở trong những khu đô thị lớn khác, bọn họ phải thuê chung một căn nhà. Còn cô cầm ba nghìn tệ, ít ra còn có chỗ dừng chân ở nơi này.
Nhưng cô vẫn thấy khó chịu.
Suất ăn hạng A ở Lục Tinh.
Tối hôm qua tổng giám đốc Lưu gửi tài liệu đến hình như có thông tin này. Lâm Tố cầm điện thoại lướt xem tài liệu, quả nhiên bên trong có nhắc đến việc này, còn có số điện thoại, người liên hệ là giám đốc Vương.
“Xin chào giám đốc Vương.”
Sau khi cô bấm số gọi đi, chỉ reo hai tiếng đã có người nghe máy, Lâm Tố cầm điện thoại bắt đầu nói chuyện: “Bên chỗ tôi cần một phần ăn hạng A của Lục Tinh, địa chỉ là hoa viên Âu Nguyệt.”
“Tôi ấy à? Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Lưu. Tổng giám đốc Lưu nào sao? Ừm… Lưu Quân. Quản gia Lưu?” Lâm Tố chớp mắt, có chút mê mang, tuy nhiên cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Đúng vậy, chính là tổng giám đốc Hà muốn.”
“Ok, được rồi, cảm ơn.”
“Sau này đều là tôi à?”
Không biết bên kia hỏi cái gì, cô lại nói: “Không không, cũng chưa chắc. Cũng có thể tiếp tục là tổng giám đốc Lưu.”
“Thêm wechat của ngài? Được, được.”
Giám đốc Vương ở bên kia thật dễ nói chuyện, sau đó nhanh chóng lên đường, còn chủ động nói thêm wechat của cô để sau này gọi cơm tiện hơn. Lâm Tố thêm anh ta, lướt vài cái, nhìn thấy có mười mấy người đã được thêm vào tối hôm qua.
Đúng rồi, còn bữa tiệc trên du thuyền nữa nhỉ?
Đây thật sự không phải công việc của một giám đốc tài vụ.
Công việc của chính mình hình như đã trật đường ray, Lâm Tố nghĩ như thế, nhưng thật ra tiền lương lại cao.
Đợi đến lúc ăn cơm, Tôn Cường gọi điện thoại tới cho cô, lần này anh ta không cãi nhau với cô, chỉ nói anh ta đã tới Thiên Ý rồi, còn có thêm một tấm ảnh. Trong hình có logo của bảo vệ ở Thiên Ý, cổng lớn, còn có thật nhiều hoa bạch ngọc lan quấn quanh hàng rào, xung quanh là những bông hoa nhỏ.
Lâm Tố nhìn những đóa hoa đang nở bên ngoài, nhịn xuống ý định cũng chụp ảnh cho anh ta xem.
“Chuyện tối hôm qua chỉ vì anh lo lắng cho em mà thôi.” Tôn Cường nói trong điện thoại: “Một người con gái như em nửa đêm chạy ra ngoài, dù thế nào cũng cảm thấy không an toàn. Chẳng qua em cũng chỉ vì công việc mà thôi, an toàn là tốt rồi. Buổi trưa em có ở công ty không? Đợi anh phỏng vấn xong sẽ đến tìm em cùng nhau ăn trưa.”
Hừm.
Lâm Tố buông điện thoại xuống, lại tựa vào bàn, cảm thấy khóe mắt của mình có chút ươn ướt.
“Mày vất vả rồi.”
Chờ cô lại lần nữa ngồi dậy cầm lấy di động, tổng giám đốc Hà đã gửi tin nhắn đến: “Tính tình của lão Tống không được tốt, cô đừng để bụng. Cậu ta rất hài lòng với cô. Tối hôm qua cô vất vả rồi, hôm nay không cần đến công ty, về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Phía dưới còn có một bao lì xì, là tám nghìn tệ.
Hừm!
Lâm Tố nhìn di động, thở ra một hơi.
Lúc này, hình như trong lòng không còn cảm thấy ấm ức như vừa rồi nữa.