Lời oán giận của Tôn Cường bị kẹt lại trong căn phòng.
Đã nửa đêm nhưng thành phố S vẫn rực rỡ ánh đèn. Váy dài nền đỏ hoa đen được kéo lê lên xe, Lâm Tố nắm tay lái, ánh đèn thành thị dừng trên khuôn mặt của cô. Lâm Tố đã tốt nghiệp ba năm, cho dù thường ngày cô cố ý phớt lờ, nhưng thật sự giữa cô và Tôn Cường càng ngày càng có rất nhiều quan điểm khác nhau. Chẳng hạn như mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu. Vào thời điểm còn đi học, cô cảm thấy Tôn Cường nói gì cũng đúng, nhưng sau ba năm lăn lộn ngoài xã hội, cô hiểu được những gì mình nhìn thấy ở một con người lại chưa chắc là tất cả về người đó.
Nhưng trên thế giới này làm gì có người nào hoàn hảo? Lâm Tố vừa nghĩ vừa nắm chặt tay lái. Cuộc sống hôn nhân của những người ở xung quanh cô không hề hạnh phúc, dưới lớp áo lộng lẫy hoa lệ kia luôn có rận.
Thậm chí cô không cần dừng xe.
Biển hiệu Ngân Hà Nhất Hào sáng rực, người giữ xe chỉ chỗ đậu xe ở ven đường. Lâm Tố còn chưa kịp đậu xe đến chỗ hướng dẫn, cô đã thấy mấy bóng dáng quen thuộc ở lề đường. Tổng giám đốc Hà, còn có tổng giám đốc Dư, mấy người đang đỡ một người sắp đứng không vững.
Cô từ từ chạy xe lại gần, rồi dừng hẳn.
Kéo váy xuống xe, Lâm Tố vòng qua bên kia, đứng bên cạnh tổng giám đốc Hà.
Bóng cây dừng trên sườn mặt của người đàn ông, anh mặc áo sơ mi màu trắng càng toát ra vẻ sạch sẽ.
“Cô có mang theo chìa khóa không?” Anh hỏi, ánh mắt lại rơi trên làn váy của cô.
“Có mang theo.” Cô trả lời. Cửa xe phía sau được kéo ra, tổng giám đốc Dư dìu tổng giám đốc Tống lên xe. Bên cạnh còn có hai người đàn ông khác mà cô không quen. Bọn họ cũng đã uống say, nghiêng ngả lảo đảo, cười hi hi ha ha. Hai người quay lại nhìn cô khi thấy cô đi đến, tầm mắt chỉ dừng lại một chút rồi nhìn sang hướng khác.
“Tôi không đi!” Tổng giám đốc Tống đã say rượu nên anh ta hơi ầm ĩ, giãy giụa không chịu lên xe: “Tôi tự biết đường trở về…”
“Cậu về bằng cách nào? Đã say thế này rồi, người khác có thể yên tâm được à? Ai da, lần này tôi và lão Hà để giám đốc Lâm tới chăm sóc cậu đấy!”
“Không!”
“Là giám đốc Lâm! Không phải mấy người phụ nữ kia!”
Từ khi nào tên của mình lại có tác dụng trước mặt tổng giám đốc Tống như vậy?
Lâm Tố nắm chặt chìa khóa, khóe miệng hơi nhếch lên. Nhìn tổng giám đốc Dư vừa cố gắng nhét anh ta vào trong xe, vừa nói: “Chính là giám đốc Lâm ở phòng tài vụ của Thâm Lam đấy! Cậu từng gặp rồi, còn lo gì nữa? Giám đốc Lâm có thể ăn cậu chắc?”
Hai người đàn ông ở bên cạnh cười ra tiếng, trong tiếng cười còn chứa ý tứ gì đó. Lâm Tố nhếch môi, hít một hơi, nhờ có bóng đêm đã che đi khuôn mặt ửng đỏ của cô.
“Giám đốc Lâm người ta là người thành thật. Không giống những người ở ngoài kia…”
“Lão Tống uống say rồi.”
“Lâm Tố, lát nữa cô đưa cậu ta đến hoa viên Âu Nguyệt, có mang theo chìa khóa không?”
Tổng giám đốc Hà đã nhích lại gần, hỏi lại lần nữa, trong giọng nói xen lẫn mùi rượu. Có vẻ anh cũng đã uống một chút, khi dựa vào gần cô, mùi rượu xộc thẳng vào mũi của cô. Phía sau lưng hơi ấm áp, dường như có thứ gì đó khẽ chạm vào lưng cô.
“Có mang theo.”
Sau lưng đột nhiên trở nên căng cứng, một dòng điện chạy thẳng từ sống lưng lên trên. Đây không phải bàn tay của Tôn Cường, là cái đυ.ng chạm của một người đàn ông xa lạ. Gót giày hơi chuyển động, Lâm Tố khẽ nhích người sang bên cạnh.
Ông chủ uống say rồi.
Bàn tay kia đã dời đi, cái đυ.ng chạm vừa rồi chỉ như chuồn chuồn lướt nước, dường như tất cả chỉ là ảo giác.
“Vậy thì tốt.” Anh nói.
“Đêm nay cô chăm sóc cậu ta một chút, cậu ta không có bạn gái…”
Tổng giám đốc Tống đẹp trai như vậy mà không có bạn gái à?
“Chúng ta lại không tin tưởng những người khác.”
“Vậy cô có tiện không?” Anh lại hỏi.
Buổi chiều, chiếc xe kia chạy vụt qua trước mặt cô.
Tổng giám đốc Hà đã thấy Tôn Cường, còn có bó hoa hồng kia nữa.
“Tiện.” Cô nói.
Nhưng anh vẫn gọi điện thoại cho cô, vậy chứng tỏ anh thật sự muốn cô đến. Anh hỏi như vậy có lẽ chỉ vì phép lịch sự mà thôi.
Thật ra Tôn Cường cũng không nhất thiết cần cô ngủ cùng.
Hoặc cũng có thể lần trước cô rất vui vì nhận được chiếc phong bì mười nghìn tệ, dẫn đến chuyện làm việc ngoài giờ cũng là một cách để mang lại niềm vui, có tiền tài sẽ khiến người ta tràn đầy động lực.
“Vậy tốt rồi.” Mùi rượu trên thân người đàn ông lại xộc đến đây, xung quanh chợt trở nên khô nóng. Cô đã đứng ở lề đường, lúc này không thể nhúc nhích được nữa.
Cuối cùng tổng giám đốc Tống cũng bị nhét vào ghế sau, trong miệng còn lải nhải chuyện gì đấy. Tổng giám đốc Dư đã đi tới, nhìn cô, trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt lại có chút ánh sáng.
“Chào giám đốc Lâm.” Anh ta nói, khóe môi nhếch lên mang theo ẩn ý gì đó.
“Chào tổng giám đốc Dư.”
Lâm Tố đứng dưới bóng cây, đáp lời rành rọt không hề tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh nọt. Một chút chuyện ngoài ý muốn đã qua rồi, có lẽ không cần nói, cũng không cần nhắc lại nữa.
“Làm phiền cô rồi!” Anh ta nói.