"Chị Lâm, chị đừng lo, tối hôm qua em có gọi điện lại cho Thiên Ý, hôm nay họ sẽ cử người đến cục thuế mua trái phiếu."
Lâm Tố ngày thứ hai đến văn phòng, trời cao thoáng đãng.
Từ vị trí của cô nhìn ra ngoài, bầu trời trong xanh đến lạ thường. Những cây thủy sinh nhỏ mà cô mua lúc trước đặt ở phía bên phải bàn làm việc cũng có màu xanh dịu dàng.
Vincent đến phòng tài vụ, theo sau là cậu em trai, trên tay cậu ta cầm mấy ly trà, gật đầu cười phát từng ly cho mọi người. Vincent nở nụ cười trên mặt: "Ngày 26 này, tôi nhất định sẽ có được trái phiếu! Nếu như bọn họ không đưa, tôi đêm nay sẽ tới trước cửa Thiên Ý mà ngủ!"
“Không phải máy xuất trái phiếu bị hỏng sao?” Lâm Tố nhận lấy ly trà, không chút để ý đến câu nói trong ngoài bất nhất của Vincent, chỉ nở nụ cười: “Ngày 26 nhất định phải giao cho tôi. Chủ yếu là một khi đã đưa tiền, cục thuế sẽ không hoàn trả, chỉ là 5 triệu còn phải làm phiền giám đốc Lý ngày hôm đó mời khách.”
Tất cả cũng chỉ vì công việc, vấn đề không phải ai thắng ai thua, mà là tập trung giải quyết vấn đề. Vincent không để ý, cũng không cần thiết phải tranh cãi gây hấn. Lại nói, Vincent rõ ràng hơn cô bảy, tám tuổi, một tiếng gọi chị cũng thật lưu loát.
"Đúng, đúng, phải giải quyết chuyện này."
Vincent không giải thích gì nhiều, chỉ là lại gần lấy lòng, mọi chuyện cứ thế được hòa giải, cô ta tán gẫu vài câu xong liền đưa cậu em trai ra ngoài.
Cô gái nhỏ đang uống trà ở phía đối diện vẫn có chút không tin nỗi: "Hôm đó em gọi điện thoại cho Lưu Quỳnh, cô ta vẫn còn rất hung dữ. Chị Lâm, chị đổi điện thoại rồi à?"
Chiếc di động 8088 màu trắng bạc ở trong tay Lâm Tố, vỏ còn phát ra ánh sáng bóng.
Là mùi hương của sự nhiều tiền.
“Ừ.” Lâm Tố không để tâm đến lời nói của em gái mà chỉ nghiêng đầu nhìn chiếc điện thoại mới.
Tối hôm qua, trong xe ô tô tối om, Tổng giám đốc Hà tay cầm vô lăng, ánh đèn chiếu vào mặt. Làm thế nào mà bọn họ có thể kiếm được nhiều như vậy? Cho dù việc cô có công với công ty là không sai, thì cũng không cần tặng sản phẩm mới của Thiên Ý, cái này cũng không phải thứ dễ dàng đem cho được?
“Wow, cái này cũng phải 20.000?” Cô gái nhỏ bên cạnh tấm tắc lên tiếng.
Hôm nay Lâm Tố không làm thêm giờ. Năm giờ, cô cũng theo các nhân viên khác mà về nhà. Mang theo túi chen chúc lên tàu điện ngầm, cô cảm thấy trái tim mình bất giác đập nhẹ trở lại, lúc bốn giờ, Tôn Cường nói rằng đã đến nơi, lần cuối cùng cô được gặp anh ta, cũng đã là bốn tháng trước.
Bây giờ rốt cuộc bọn họ cũng có thể gặp lại nhau.
Cô xuống tàu điện ngầm, chuyển sang xe buýt rồi trở về khu nhà trọ.
Thang máy và hành lang vẫn giống như ngày hôm qua. Lấy chìa khóa, cô đẩy cửa bước vào, hơi lạnh từ điều hòa tràn ra. Một con mèo mập đang vùi đầu vào bát mà ăn cơm, ngoảnh mặt làm ngơ trước sự xuất hiện của cô, căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm Tố một cái, trên bàn có một bó hoa hồng đỏ. Cô đóng cửa lại rồi bước vào trong vài bước, bên cạnh giường đặt một chiếc vali màu đen, có mùi hương tỏa ra từ nhà bếp.
Phòng tắm đóng kín cửa, thấp thoảng có bóng của ai đó, còn có giọng hát phát ra từ đó.
Sáu đóa hoa hồng tươi màu đỏ, tinh tế và quyến rũ.
Lâm Tố đưa tay ra rồi chạm vào nó, là hoa thật.
Khóe miệng cô bất giác cong lên, Lâm Tố ngồi ở bên giường, sau đó đứng dậy đi nhìn nhà bếp. Ngọn lửa xanh đang liếʍ láp đáy nồi, trong nồi tỏa ra hương thơm. Cô nhấc nắp nồi lên, những quả cà chua đỏ au đã được hầm mềm nhừ trong nồi canh, mùi thơm của sườn bốc ra. Lâm Tố dùng thìa nếm thử, còn chưa cho muối vào, thế nhưng đã vừa ăn rồi.
"Em thấy thế nào?"
Có người từ sau lưng tiến đến gần, ôm cô vào lòng, trên người còn đọng lại hơi nước nhỏ giọt: “Em ăn có thấy vừa miệng chưa?”
Bàn tay của người đàn ông đã nắm lấy ngực cô mà xoa nắn nó mấy cái. Cơ thể cô đột nhiên mềm nhũn ra, Lâm Tố xoay người lại ôm lấy anh ta.