Khi cô ngồi vào chỗ bên cạnh ghế lái, con vịt nhỏ màu vàng bên trong vẫn đang lắc lư trước kính xe. Tổng giám đốc Hà điều khiển xe một mình, hàng ghế sau không có ai.
“Quản lý Lâm sống ở gần công viên thể dục?”
“Tổng giám đốc Hà chỉ cần đưa tôi đến ga tàu điện ngầm là được rồi.” Tổng giám đốc Hà không cần đến mức phải đợi cô ở đây.
“Tôi cũng có việc gần khu đó.” Trong xe chỉ có hai người, chiếc xe từ từ đi vào đại lộ, đèn đường ở ngoài cửa sổ chiếu vào bên mặt người đàn ông, lúc sáng lúc tối: “Tôi có thể đưa cô đến công viên thể dục một đoạn.”
“Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc.”
Quá thân thiết không tốt. Quá xa cách cũng không nên. Lưu tổng phụ trách công ty, giám đốc Hà chỉ xuất hiện hai ba lần một tháng, ba tháng qua thì bảy tám lần, tính ra cô vẫn là người tiếp xúc nhiều nhất với tổng giám đốc Hà.
“Không có gì.” Người đàn ông điều khiển vô lăng, giọng điệu nhẹ nhàng: “ Công việc ở công ty vẫn phải dựa vào cô nhiều, lão Lưu không có ở đây, cô có chuyện gì cứ trực tiếp đến tìm tôi là được.”
“Vâng, tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Hà.” Lâm Tố ngồi ở ghế phụ, trả lời quy củ, cô nhìn con vịt nhỏ màu vàng trước mặt lắc lắc.
“Quản lý Lâm bây giờ vẫn độc thân sao?”
Ngã tư phía trước có một cột đèn giao thông rất lớn, dòng xe cộ cũng chậm lại, người đàn ông bấm vào màn hình vài lần, giọng hát khàn khàn mượt mà của nữ ca sĩ bao trùm bên trong xe. Anh khẽ hạ giọng, như nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu mỉm cười: “Lúc phỏng vấn tôi quên hỏi câu này.”
“Tôi có bạn trai rồi.” Sếp hỏi chuyện đời tư của nhân viên cũng được coi là bình thường, nói đến bạn trai, Lâm Tố ngượng ngùng đưa tay lên vén tóc: “Anh ấy đang học đại học H, sắp tốt nghiệp rồi.”
“Ừ.” Người đàn ông gật đầu, vẻ mặt không có gì thay đổi.
“Cô đến từ tỉnh A?” Anh hỏi lại.
Xem ra là thật sự tiện đường, hai người trò chuyện qua lại một hồi, nửa đường Tổng giám đốc Hà còn nhận được một cuộc gọi. Giọng điệu của anh nghe qua có chút không kiên nhẫn, hình như có người rủ anh đi uống rượu.
Lâm Tố khoanh chân ngồi ở bên cạnh không nói gì.
“Lão Lưu nói là sắp xếp công việc khác cho cậu sao?”
Khi xe dừng bên vệ đường của công viên thể dục, Lâm Tố cầm túi xách nói lời tạm biệt. Người đàn ông liếc nhìn cô, nhưng quay lại rồi vươn tay về phía hàng ghế sau. Một phong bì giấy được đưa tới: “Cái này cho cô, chi phí xăng dầu đi lại cùng với tiền thưởng cho sự chăm chỉ trong công việc không nên chuyển vào tài khoản của công ty.”
“Ồ!” Lâm Tố có chút do dự đứng ở ven đường, không biết có nên nhận hay không. Đây là món quà từ sếp, do dự một giây, cô quyết định nhận lấy.
“Cảm ơn anh, tổng giám đốc Hà.”
Phong bì thật sự rất dày.
“Dư Trương cũng nói rằng cô là một người tốt.”
Người đàn ông mỉm cười, quay lại lần nữa rồi đưa ra một chiếc hộp đóng gói hoàn chỉnh khác: “Cô cũng cầm lấy cái này rồi sử dụng đi. Nó là của người khác tặng, trong nhà có nhiều lắm.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Hà.” Cô đã nhận món quà thứ nhất, cũng không cần ngại ngùng khi nhận món thứ hai. Lâm Tố cúi người xuống nhận lấy cái hộp.
Cô nhìn lướt qua, đó là chiếc điện thoại di động LA8088 mới nhất của Thiên Ý.
Vừa đúng lúc cô đang muốn đổi điện thoại mới.
Hà Việt xua tay tỏ ý không có gì, Lâm Tố cầm món quà đứng ở bên đường, cảm kích chào tạm biệt anh. Ở công viên cách đó không xa, người dì già đã nhìn thấy hết tất cả mọi việc, bà ta quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.