Lâm Tố không có trả lời lại. Tôn Cường năm nay 23 tuổi, vẫn còn là một thanh niên - thể lực tốt.
Ham muốn rất mạnh mẽ.
Thực ra, cô cũng có chút nhớ anh.
Thời gian đoàn tụ sắp đến.
Ngày hôm sau là cuối tuần, đến giờ tan làm, mấy cô gái nhỏ chào hỏi Lâm Tố rồi vui vẻ rời đi. Lâm Tố vẫn đang ngồi ở bàn làm việc đọc email, về đến nhà đã là tám giờ. Sau khi chơi với mèo con một lúc, Tôn Cường lại gọi đến, hỏi ngày hôm nay của cô thế nào.
"Tốt," Cô nói.
"Lần trước không phải anh đã nói với em, anh đang là trợ giảng của giáo sư trong khoa. Trong lớp anh thấy có một cô gái rất giống em." Nói được một vài câu hỏi thăm, Tôn Cường ở đầu bên kia bắt đầu thao thao bất tuyệt, hiển nhiên là rất vui vẻ: "Đều rất đáng yêu."
Lâm Tố nhíu mày: "Có bao nhiêu giống? Có ảnh chụp không gửi cho em?"
"Không phải là trông hai người giống nhau," Đối phương dường như không để ý đến cảm xúc của cô, vẫn còn vui vẻ: "Là tính cách rất giống… Giống như em trước kia."
“Trước kia tính cách của em như thế nào?” Lâm Tố nhíu mày.
"Rất dịu dàng, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng,” Tôn Cường ở đầu bên kia nói: "Kể từ khi tốt nghiệp, tính cách của em đã thay đổi không ít. Em đừng hiểu lầm, cô ấy đã có bạn trai, anh chỉ coi cô ấy như em gái mà thôi."
Lâm Tố bật cười một tiếng, cảm thấy lời nói của Tôn Cường có gì đó không ổn. Cô muốn nói rằng sau khi tốt nghiệp, đối mặt với xã hội, mọi người phải táo bạo hơn một chút, nhưng đột nhiên cô cảm thấy cho dù có nói ra cũng không có ý nghĩa. Tôn Cường vẫn còn đang học, có thể sẽ không hiểu cô. Cô cười vài tiếng, nghe Tôn Cường ở bên kia nói chuyện, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại một chút.
Nói vài câu liền cúp điện thoại, Lâm Tố im lặng, đi giặt quần áo, quay lại liền thấy một cuộc gọi nhỡ của tổng giám đốc Lưu.
“Tổng giám đốc Luuw,” Lâm Tố gọi lại.
"Lâm Tố," Đối phương hỏi: "Ngày mai cô có rảnh không?"
Có một dự cảm không tốt lắm. Lâm Tố suy nghĩ một chút, vẫn là đột ngột trả lời: "Có."
Vì ba mươi vạn.
“Ở chỗ tôi có môt chút việc riêng muố sắp xếp cho cô làm," Tổng giám đốc Lưu ở phía bên kia cũng không hề khách khí: "Cô cũng biết đấy, ngày kia tôi phải đi công tác ở Mỹ, chuyện công ty tôi cũng đã nói qua, nếu có vấn đề gì khẩn cấp cô có thể trực tiếp liên hệ với tổng giám đốc Hà, việc tư thôi…"
Đến rồi.
Hy vọng không phải là nhờ cô giúp đón con rồi giúp chúng làm bài tập.
"Tôi có chìa khóa của một vài ngôi nhà ở đây, ngày thường cũng không có ai ở," Người bên kia nói: "Bình thường là dì của tôi đến để giúp dọn dẹp, nhưng tôi cũng muốn có người thỉnh thoảng qua đó nhìn xem. Ngày mai cô tới tìm tôi lấy chìa khóa, mỗi tuần quan đó xem một lần."
“Được.” Vấn đề nhỏ.
"Cô có biết lái xe không?"
"Có bằng lái xe…"
Căn bản là vẫn chưa bao giờ dùng đến. Vì cô không có tiền mua xe.
“Vậy thì tốt rồi,” Tổng giám đốc Lưu nói, “Ngày mai cô đến ga ra của tôi, tôi sẽ lấy xe cho cô lái.”