"Đừng có giả mèo khóc chuột! Tôi thành cái dạng này là do ai? Anh rõ ràng biết tôi bị dị ứng lại cố tình cho tôi uống nước cam! Anh muốn tôi chết đúng không?"
Thế Duy không tránh đi, dù gì cũng là mình không đúng mà đánh bằng gối cũng chả đau đớn gì. Cho tới khi người kia thấm mệt thì tự động ngưng.
"Anh còn không cút?" Đan Thục rít lên.
"Nhưng mà.. em không nhớ gì thật đấy à?" Thế Duy vừa vuốt lại tóc sau khi bị gối đập vào làm rối bù, vừa nhỏ giọng hỏi tỉnh bơ cứ như cô vừa mắng không khí chứ không phải mình.
Điên thật chứ!
Cô không thốt nên lời vì thái độ dửng dưng của người đối diện.
Thế Duy lại chồm tới, nhếch môi cười:
"Em không nhớ đã rất nhiều lần, em nằm dưới thân anh như thế nào sao?"
Đan Thục cô thề, chưa bao giờ gặp người nào vừa điên vừa lỳ như thế này:
"Đồ mặt dày! Đồ đê tiện! Bỉ ổi! Hạ lưu! Vô liêm sỉ!"
Ai kia chỉ phì cười, liếʍ nhẹ môi rồi chồm tới hôn lên cái miệng nhỏ thích mắng người kia.
"Ưʍ.. ưʍ.." Đan Thục ra sức vùng vẫy, nhưng lại không khoẻ bằng người ta, cô điên cuồng đập vào ngực vào bả vai đối phương nhưng người kia dường như không hề biết đau, cường thế đè cô xuống giường.
Lí trí không hề muốn, nhưng không hiểu sao cơ thể này lại không bài xích. Đến khi bản thân vừa có cảm giác thích thích thì lý trí lại trỗi dậy bảo rằng hãy đẩy anh ta ra..
Đan Thục cắn chặt răng không để anh được như ý.
Thế Duy cũng không muốn ép người nữa, sau khi buông ra, nhìn người dưới thân thở gấp, anh nhỏ giọng:
"Thục! Chúng ta.. bắt đầu lại đi!"
"Anh gϊếŧ Thế Minh đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp!" Đan Thục đẩy người ra, bực bội buột miệng.
"Em nói thật?"
Đột nhiên thấy gương mặt đanh lại nghiêm túc của Thế Duy cứ như chỉ cần cô ừ một tiếng là anh ta sẽ đi gϊếŧ người thật. Cô có chút sợ..
"Đương nhiên là.. không. Nhưng anh làm ơn làm phước tránh xa tôi ra với!"
Thế Duy phì cười:
"Anh cũng định tránh xa rồi. Nhưng càng ngày anh càng nhận ra, em thật đáng yêu." Anh nói xong liền vùi mặt xuống hõm cổ của cô.
Đan Thục bức bối đẩy mạnh anh ra lần nữa, rồi nhảy luôn xuống giường.
"Anh tránh ra!"
Thế Duy đứng dậy từ từ tiến đến. Cô chộp ngay con dao gọt trái cây trên bàn đưa ra đe dọa:
"Anh còn không cút đi! Tôi sẽ gϊếŧ chết anh!"
Nhưng người bị đe dọa chỉ nở một nụ cười nửa miệng:
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."
"Đồ điên!" Trời ơi tức muốn chết.
"Haha!" Thế Duy bật cười lớn, cô nàng trước mặt càng trêu càng tức thì càng trông buồn cười.
"Đồ-mặt-dày!" Chưa thấy ai nhây như cái tên này.
"Còn dám mắng anh? Muốn anh khóa cái miệng em lại không?
Thế Duy thừa nhận, trêu chọc con mèo nhỏ này thật sự rất thú vị. Con dao kia còn không đủ gãi ngứa, nói gì đòi gϊếŧ người. Tại sao trước đây anh không nhận ra mặt thú vị này của Đan Thục, mà đợi đến khi cô mất trí nhớ thì mặt tính cách này mới trỗi dậy?
" Cô Thục! "Là giọng thím Bảy vang lên từ phía cửa.
" Cô ngủ chưa? "
Đan Thục chợt im bặt, nhìn qua nơi vừa phát ra tiếng, phân vân có nên gọi thím ấy hay không, vừa quay lại liền giật bắn người vì Thế Duy đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.
Tên này xuất quỷ nhập thần cứ như ma.
Anh đưa tay nhẹ nhàng gỡ con dao trên tay cô xuống trong khi cô bất động cứ như bị thôi miên..
" Chơi dao có ngày đứt tay. Anh xót! "
" Cô Thục! "Thím Bảy vẫn gọi bên ngoài.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô lớn tiếng đáp lại:
" Không có gì ạ! Con gặp ác mộng thôi! Thím cứ đi ngủ đi! "
" Vâng, có gì cô cứ kêu tôi nhé! "
" Dạ! "
Một tiếng cười trầm thấp vang lên bên cạnh.
" Anh có biết anh cứ như quỷ ma không hả? "Đan Thục nghiến răng.
" Em có sợ không? "Thế Duy nhướng mày.
Sợ chứ sao không sợ! Nhưng giờ thừa nhận thì có hơi nhục..
" Không hiểu sao cái cô.. không hiểu sao trước đây tôi lại yêu anh. "
" Thử yêu lại nhé? "
" Tôi không có điên! "
" Haha! Thôi em ngủ đi! "Không trêu nữa, còn trêu khéo có người khóc mất.
Thế Duy quay lưng đi ra cửa, tiện thể ném luôn cái dao vào lại rổ hoa quả trên bàn, phập một phát dính vào quả táo làm Đan Thục giật thót.
Anh vừa ra đến cửa, tính quay lại thì bị đẩy mạnh ra ngoài, còn nghe cả tiếng khóa cửa vội vã bên trong.
" Con bé này.. tuyệt tình thế nhỉ? "
Thế Duy phì cười, nhìn trái nhìn phải, cũng may đêm đã khuya nên không có ai. Lúc nãy anh tính quay lại để đi ra bằng lối cửa sổ nhưng chưa kịp đã bị Đan Thục nhanh tay đẩy mạnh ra ngoài rồi. Lỡ có ai nhìn thấy thì coi như có nhảy sông Hoàng Hà cũng không giải thích nổi.
Trong ánh sáng lờ mờ ngoài hành lanh, Thế Duy nhanh chóng đi về phòng mình.
* * *
Không biết có phải nhờ thuốc của cậu ba Thế Duy hay không mà sáng thức dậy các đốm nổi mẩn đỏ hôm qua nay đã lặn gần mờ hết, cũng không còn bị ngứa nữa.
Nhớ lại tối hôm qua khi anh ta mớm thuốc cho mình, lại còn đè ra hôn, hai tai Đan Thục đỏ lựng lên, cô vội lắc đầu để xua đi cái ký ức đó, lắc mạnh đến nổi muốn văng cả não ra ngoài.
" Thím Bảy ơi! Khi nào thì quần áo của con may xong? "Chờ quần áo về tay thì cô sẽ tìm đường trốn, không thể sống trong cái nhà này được.
" Khoảng 3 ngày nữa, thợ may Trần hẹn như vậy, vì chúng ta đặt may thêm cũng khá nhiều. "
" Vâng ạ. "
Trùng hợp 4 ngày nữa là Trung thu, ăn Trung thu xong rồi đi cũng được.
Tuy ông Thống đốc là người Pháp, nhưng hai bà vợ hiện tại đều là người Việt, những đứa con cũng được sinh ra và lớn lên ở đất Việt nên những ngày lễ thông thường đều theo phong tục của người Việt cả.
Có một đoàn cải lương được mời đến nhà Thống đốc để biểu diễn trong 2 ngày. Đây là gánh hát nổi tiếng nhất hiện nay, tiền để mời họ về cũng không phải là ít. Đào chính của đoàn là một nhân vật tên Lệ Vân, nghe đồn dung mạo mỹ miều, vóc dáng uyển chuyển, giọng nói thánh thót như rót vào tai, tiếng hát mềm mại như tiếng suối chảy.. cùng vô vàn những mỹ từ dùng để miêu tả người này, mà Đan Thục đã vô tình nghe được mấy người làm nói chuyện với nhau.
Còn một tin sốc hơn nữa, thì ra Lệ Vân này chính là người trong lòng của cậu hai Thế Minh, cũng chính là chồng tương lai của Đan Thục. Chỉ vì thân phận con hát mà ông Thống đốc không đồng ý cho bước vào cửa lớn, nhưng thật ra thì ông cũng không ngăn cản hai người bọn họ ở bên nhau.
Đó là lý do cậu hai nhà này thường xuyên không về nhà, hóa ra là ở bên người tình.
Ừ thì Đan Thục cũng chỉ nghe người ta nói như vậy chứ cơ bản là không quan tâm lắm.
Ây da..
Nhưng thật ra cũng có chút tò mò người như thế nào mà lại được cái tên vũ phu ấy đặt trong lòng.
Đan Thục quyết định đến cùng mọi người xem hát, những tuồng cổ này cô không thể nghe lọt tai. Tuy ngáp lên ngáp xuống nhưng cô vẫn chú ý vào nhân vật chính tên Lệ Vân kia, dù sao cũng là người tình của chồng chưa cưới, cũng xem như thân phận có chút đặc biệt đi.
Do mặt trang điểm dày và đậm nên không thể nhìn rõ nhan sắc, nhưng thân hình đúng là uyển chuyển, vòng eo nhỏ xíu, vừa hát vừa biểu diễn, thần thái vô cùng chuyên nghiệp. Đôi khi còn" vô tình"lướt mắt đến cậu hai đang nhìn đến ngẩn ngơ bên dưới.
Ôi cái cô Đan Thục này bất hạnh đến mức trơ mắt nhìn chồng mình dang díu với người khác như này sao?
Gặp cô chắc phải kiếm cái xẻng đào lỗ chôn sống luôn đôi da^ʍ phu da^ʍ phụ này mới hả dạ.
Ơ mà khoan..
Cô quận chúa này cũng nɠɵạı ŧìиɧ với em chồng Thế Duy cơ mà..
Ôi trời! Ông ăn chả, bà ăn nem!
Thế Duy tuy ngồi xem hát tuồng, nhưng ánh mắt lại dán vào Đan Thục ngồi phía bên kia. Chả hiểu cái đầu nhỏ lại nghĩ ra trò gì mà hết híp mắt rồi đến trợn mắt, hết chu môi đến phồng má, hết nhếch môi rồi lại trề ra cả thước trông đến là hài hước.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Đan Thục nhìn qua liền bắt gặp ánh nóng bỏng cùng cái nhếch mép của cậu ba Thế Duy, cô vội dời tầm mắt, tay giả vờ đưa lên vuốt vuốt tóc rồi che luôn mặt. Được một lát lại lén lén nhìn qua, thấy ánh mắt kia vẫn như muốn xuyên thủng người mình.
Đan Thục thở dài. Nghĩ lại cái đêm anh ta lẻn vào phòng cưỡng hôn mình..
Phải đi thôi! Không thể sống ở cái nhà này, sẽ có ngày bị hù chết.
Chả hiểu sao lại dính đến hai anh em quỷ ma này.
Khổ tâm hết sức!