Chương 23

Edit: Heo

Không lâu sau, Tạ Bắc Vọng gọi lại, Giản Mộ giật mình, bật dậy khỏi giường, quỳ trên chăn bông.

Anh luống cuống tay chân nhận điện thoại, vùi mặt vào chăn bông, nằm sấp áp vào tai.

“Alo?” Giản Mộ giọng ồm ồm.

“Trở lại khách sạn rồi?” Bên Tạ Bắc Vọng có chút ồn ào, chắc là đang ở bên ngoài.

“Ừm, vừa mới trở về.” Giản Mộ cầm chăn chần chờ, “Tôi nhận được hoa rồi.”

“Tôi biết, tôi đã xem tin nhắn em gửi.” Tạ Bắc Vọng có lẽ đã tìm được một nơi vắng vẻ, tiếng ồn ở đầu dây bên kia yếu dần đi, Giản Mộ nghe thấy tiếng mở nắp bật lửa, Tạ Bắc Vọng lẽ ra đã mở handfree, đang hút thuốc.

Giản Mộ tưởng tượng ra cảnh Tạ Bắc Vọng ở một mình, hỏi, “Tại sao anh đột nhiên nghĩ đến việc gửi hoa vậy?”

“Hỏi Hà Vũ,” Tạ Bắc Vọng dừng lại một giây, sau đó nói: “Cậu ấy nói nếu bạn gái của câuh ấy sẽ tức giận thì chỉ cần tặng vài món quà là được.”

Động tác quỳ gối của Giản Mộ chuyển thành ngồi xổm, đầu gối chìm vào trong chăn bông mềm mại, Giản Mộ chỉ cảm thấy mình gần như chìm vào trong.

Anh ngẩn người, run rẩy nói: “Tôi không phải bạn gái của anh.”

“Sớm diễn tập trước,” Tạ Bắc Vọng nói, “Có lẽ em có thể suy nghĩ một chú về việc làm bạn trai tôi.”

Giản Mộ choáng váng, cổ họng như bị bông chặn lại không phát ra âm thanh được, Tạ Bắc Vọng vẫn còn nói: “Cúp máy đi, tôi sẽ gọi video cho em.”

“Đừng …” Giản Mộ vội vã lên tiếng, tay trái che đi khuôn mặt nóng phừng của mình, không cần soi gương Giản Mộ có thể tưởng tượng bây giờ mình như thế nào, Giản Mộ không muốn bị nhìn thấy với vẻ mặt đỏ bừng, nóng lòng như một cậu bé còn xanh, anh còn chưa sửa sang xong tâm tình mình.

“Không muốn gặp tôi?” Tạ Bắc Vọng hỏi.

“Không phải.” Giản Mộ đang xoắn xuýt, Tạ Bắc Vọng đã cúp máy.

Một giây tiếp theo, cuộc gọi video đến, Giản Mộ khẽ cắn răng nhận.

Tạ Bắc Vọng quả nhiên đặt điện thoại của mình sang một bên, bật chế độ handfree, xem độ cao quan sát có lẽ bị gác ở khung cửa sổ, camera có thể nhìn rõ phần trên của Tạ Bắc Vọng, tay phải cầm điếu thuốc, trên người mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên cao, để lộ cẳng tay tinh tráng.

Có lẽ mới họp xong, Tạ Bắc Vọng vẫn còn đeo một cặp kính vàng trên mặt.

“Nghĩ chút đi?” Tạ Bắc Vọng hút một ngụm, Giản Mộ cẩn thận xác định điếu thuốc giữa các ngón tay, chính là Marlboro mà Tạ Bắc Vọng đã quen hút.

Nhận thấy sự lơ đãng của Giản Mộ, Tạ Bắc Vọng nói, “Em đang nhìn gì vậy?”

Hắn nhìn theo tầm mắt của Giản Mộ, nhìn điếu thuốc trên tay, nghe Giản Mộ nói: “Bác sĩ Trần không phải không cho anh hút sao?”

Tạ Bắc Vọng cười, khóe môi hơi cong lên, “Hút chút cho bớt nghiện.”

Nhưng hắn bóp điếu thuốc cầm trong tay, lắc lắc ống kính, “Hiện tại hài lòng chưa?”

Khi Tạ Bắc Vọng hạ giọng cười nhẹ, dường như đang dỗ dành một đứa trẻ, chiều hư và nũng nịu.

Giản Mộ không thể chống lại sự tấn công này suýt nữa đỏ mặt, dựa vào kỹ năng diễn xuất tốt của mình mới lừa đảo qua được, không để biểu cảm của mình trở nên tan vỡ.

“Bác sĩ Trần sẽ rất vui khi thấy anh làm việc này.” Giản Mộ nhìn trái nhìn phải nói với hắn.

Tạ Bắc Vọng thấy lời nói của anh thoáng qua, liền nói tiếp: “Em có thích hoa hồng không?”

“Hả?” Giản Mộ ngưng trệ như chậm rãi gật đầu.

“Còn thích hoa gì?” Tạ Bắc Vọng cầm lấy điện thoại di động, để ống kính càng gần mình hơn chút, nhìn cận mặt hắn, hô hấp của Giản Mộ ngột đến mức dồn dập.

“Chưa nghiên cứu qua.” Giản Mộ không có kinh nghiệm về việc này.

Dù làm vườn nhưng lại không biết nhiều về trồng hoa, hầu hết cây xanh ở nhà đều do người khác gửi nên anh không thể không chăm sóc.

“Được rồi, vậy tôi sẽ nghiên cứu một chút.” Tạ Bắc Vọng thương lượng, ý cười lộ ra trong mắt hắn.

Tạ Bắc Vọng không nói cặn kẽ, nghĩa là lờ mờ, trước khi Giản Mộ hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của hắn đã rơi vào một tình huống … cứ như Tạ Bắc Vọng đang theo đuổi anh.

Đây không phải là phỏng đoán của Giản Mộ, Tạ Bắc Vọng thật sự đã làm điều đó quá rõ ràng.

Vì lý do này, mỗi ngày Lâm Đông đều có thể nhận được một bó hoa, tuy nhiên, sau đó, Tạ Bắc Vọng có phần hơi thu liễm, có lẽ không muốn phòng của Giản Mộ trở thành phòng hoa, nên sau khi gửi ba ngày liên tiếp, hắn đã đổi thành một bông hồng duy nhất, một tờ giấy viết tay được dán trên hoa hồng.

Giản Mộ nhẹ nhàng lấy hoa, ngay cả Lý Chu cũng có thể thấy rằng gần đây anh đang ở trong tình trạng không đúng, rõ ràng đã tiến vào giai đoạn đau buồn của nửa phần sau của cốt truyện.

Mà Giản Mộ trên phim trường tuy nhàn hạ, nhưng mặt mày hồng hào, Lý Chu đi qua cũng không kìm được mà đánh giá Giản Mộ: “Yêu rồi?”

Giản Mộ lắc đầu một cái, “Không.”

“Đừng vì những chuyện ngoài phim mà ảnh hưởng đến cảm xúc.” Lý Chu có ý nhắc, Giản Mộ đương nhiên sẽ không ngừng lắng nghe, anh vẫn đang suy nghĩ xem liệu mình có quá phấn khích hay không.

Giấy viết tay của Tạ Bắc Vọng được giao đúng hạn mỗi ngày một tấm, Giản Mộ không yêu quý hoa lắm, nhưng đã mua một cuốn album ảnh và nhét vào đó một mẩu giấy nhắn, bên trong cuốn đó còn không quên viết lời hồi đáp và ghép chúng lại.

Bằng cách này liền duy trì không xác định, không đâm thủng.

Nửa tháng sau, Giản Mộ cuối cùng đã hoàn thành việc quay phim, mùa hè cũng đã kết thúc hoàn toàn, tất cả những chiếc áo tay ngắn chuẩn bị khi anh đến cũng đều không được sử dụng.

Nguyên văn: hơ khô thẻ tre

Đêm đó, Lý Chu tổ chức một bữa tiệc hơ khô thẻ tre, tất cả các diễn viên chính và nhân viên tham gia diễn đều được tập trung vào một phòng ăn lớn, trên bàn, Lịch Miểu hiếm khi bày tỏ sự thân thiết của mình với Giản Mộ, chủ động ngồi cạnh Giản Mộ, cản thay anh một ly rượu.

Giản Mộ đương nhiên không thể để một đứa trẻ giúp, càng không nói đến việc chính cậu cũng không phải không uống được.

Là đạo diễn và diễn viên chính, Lý Chu và Giản Mộ là những người được kính nhiều nhất, sau khi uống rượu, từ mặt đến cổ của đạo diễn Lý Chu trở nên đỏ bừng.

Giản Mộ uống rượu không hiện lên mặt, nhìn vẫn được, nhưng anh cũng hơi chóng mặt, trên đường đi tiểu anh trốn ra ngoài hít thở, một lúc sau Lịch Miểu mới đi theo anh ra, đứng bên cạnh anh.

Nhìn thấy người tới, Giản Mộ dừng một chút, gió lạnh thổi tinh thần tỉnh táo lại mới nói: “Không ăn nữa sao?”

“Tôi no rồi,” Lịch Miểu cười, “Nhanh thật đấy.”

Cậu thở dài xúc động, “Tôi chưa vào đoàn nào lâu như vậy.”

Lịch Miểu vừa nói vừa lắc đầu, hình như cũng say rồi, cậu nói như bé con, lúc nói chuyện có hơi trì hoãn, “Cảm ơn thầy Giản đã luôn quan tâm chăm sóc ạ.”

“Tôi nào có chăm sóc gì cậu đâu?” Giản Mộ không nhận chuyện này, “Là cậu tự cố gắng.”.

Bởi vì khu khởi động máy, Lịch Miểu đã đến muộn, Lý Chu rất không hài lòng với cậu, hai cảnh đầu tiên đặc biệt dành cho người khổ sở, chuẩn bị một chút nhuệ khí cho cậu.

Sau đó mới phát hiện Lịch Miểu nào có nhuệ khí gì, ở trường quay luôn cúi đầu chín mươi độ, lời xin lỗi đã làm phiền toàn treo bên mép.

Giản Mộ thực sự có thể nhìn thấy rất nhiều bóng ma quá khứ của anh từ trên người cậu, nếu anh không bị Tạ Bắc Vọng đưa đi, anh chỉ có thể rơi xuống bùn, trở nên nhỏ bé, chỉ có thể thận trọng, run như cầy sấy, chỉ là bởi vì có Tạ Bắc Vọng trợ giúp mà anh mới thoát khỏi, có thể trôi chảy mà đi, có thể làm những gì anh ấy muốn làm trong cái giới này.

*Nhuệ khí: Lòng hăng hái sắc sảo.

Vì vậy, Giản Mộ không bao giờ ghét Lịch Miểu, cho dù Lâm Đông cảm thấy đội đối phương cố ý kéo người xào CP với mình, anh cũng chưa từng cảm thấy chán ghét, không rõ ràng như Lâm Đông, nhưng cũng chưa từng cảm thấy anh nhìn nhầm người khác.

“Thực ra, tôi rất ao ước như thầy, thầy Giản.” Lịch Miểu bĩu môi thầm thì, chống tay vào lan can, nửa cúi đầu xuống.

“Tôi cũng muốn sống như thầy, không bận tâm về bất cứ điều gì.” Lịch Miểu nghiêng đầu nhìn Giản Mộ, “Nhưng là tôi không làm được.”

Lịch Miểu tâm tình không vui, Giản Mộ đương nhiên có thể nghe ra được, nhưng trước khi Giản Mộ đáp lại Lịch Miểu thì cậu đột nhiên thay đổi chủ đề, “Tôi vẫn muốn chúc mừng thầy Giản đã hơ khô thẻ tre.”

Cậu giả vờ như đang cầm một ly rượu trong tay, xa xa chạm vào Giản Mộ, “Hơ khô thẻ tre vui vẻ.”

“Cậu cũng vậy”, Giản Mộ học cậu cầm ly rượu, chúc, “Tiền đồ như gấm.”

Lịch Miểu cười ra lúm đồng tiền, nghiêng người về phía trước Giản Mộ, Giản Mộ cau mày khi ngửi thấy mùi rượu đang ở gần mình, nhưng may mắn thay Lịch Miểu còn hiểu đúng mực không tiếp tục hướng phía trước, câuh hạ giọng nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Thầy Giản, lần trước tôi vô tình nghe được anh gọi điện thoại, nhưng tôi hứa sẽ kín tiếng.” Cậu vỗ nhẹ hai lòng bàn tay lên môi mình thật chặt.

Giản Mộ không biết cậu đang nói đến chuyện lần nào, nhưng sau khi nhìn thấy Lịch Miểu như vậy, anh cảm thấy cậu say rồi, thở dài: “Quay lại ghế đi, cậu say rồi.”

Lịch Miểu nhìn anh chằm chằm, sau đó chậm rãi gật đầu.

“Vậy tôi về trước.”

“Ừm.”

Lịch Miểu bước chậm, nhưng may mắn thay, rất vững vàng, thấy không có vẻ gì là có thể vật lộn tại chỗ, Giản Mộ đặt lòng trở lại, lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra.

Anh chưa kịp hút thở hai hơi thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng giày da giẫm lên đất.

Giản Mộ nghĩ rằng Lịch Miểu đã đi rồi quay lại, quay đầu nhìn về phía sau, lại thấy Tạ Bắc Vọng đang sải bước về phía trước, còn Hà Vũ trong bộ vest giày da tương tự đang đứng sau hắn mười mét.

Tạ Bắc Vọng vẫn đẹp trai ngời ngời, trên tay cầm một bó hoa hồng, trong mắt Giản Mộ chợt lóe lên một tia đỏ, anh lập tức cảm thấy tim đập nhanh, rượu sắp trào ra. Chỗ tôi đang mưa các bạn ạ, thèm bánh bao ghê.