Chương 17

Sau khi đi nghỉ hai ngày, trạng thái của Giản Mộ giống như những gì anh làm việc trong đoàn phim, thậm chí còn thực sự giảm một cân.

“Ông chủ bế tắc như này từ khi nào vậy? Còn không thèm cho cậu một bữa no.” Lâm Đông “chậc chậc” hai tiếng, trong lòng cảm khái vô hạn.

Vì trong bức ảnh chụp màn hình lần trước, Lâm Đông đã bị trừ tượng trưng hai trăm tệ, lý do là tự ý nghị luận về đời tư của ông chủ mà không được phép.

Khi Lâm Đông nhận được phiếu giảm trừ, cả người đều tê rần, phản bội sau lưng Tạ Bắc Vọng nói rất nhiều bí mật nhỏ với Giản Mộ.

Hai ngày nay Giản Mộ bị nghiền ép tàn nhẫn, đương nhiên sẽ không giúp Tạ Bắc Vọng nói chuyện, cho nên khi Lâm Đông cáu kỉnh, thỉnh thoảng đáp lời một chút.

Trở lại đoàn phim sau khi xin nghỉ phép, tiết tấu sẽ trở nên gọn gàng hơn, thêm nữa Lý Chu không hiểu vì lý do gì mà tâm trạng không tốt, khi Giản Mộ đến phim trường, ông vừa mới rống xong một vai phụ nhỏ.

Nam diễn viên phụ đó tuy lớn tuổi hơn Lịch Miểu một chút nhưng lại là người mới hoàn toàn, lần đầu tiên cùng đoàn gặp Lý Chu, một đạo diễn rất thích xỉa xói người khác, cũng không biết là họa hay là phúc.

Giản Mộ đi tới camera theo dõi một bên chào Lý Chu.

Lý Chu đang hút thuốc, nghe tiếng nhìn về phía Giản Mộ, sắc mặt chìm như nước cuối cùng hơi buông lỏng một chút.

Ông xem trọng nam chính là Giản Mộ, cộng với bản thân Giản Mộ cũng tinh, ăn nói tốt.

“Ngồi đi.” Lý Chu đưa cho anh một cái ghế, Giản Mộ không nhận, hất trang phục dài ngồi xuống.

“Xong chưa?” Lý Chu hỏi.

“Ừm, xong rồi.”

“Nghỉ ngơi hai ngày cũng không có gì lạ, đúng không?”

Lý Chu chậm rãi thở ra khói trắng, đôi mắt đại bàng quét qua một bên, Giản Mộ cùng nhìn lại, Lịch Miểu ở một bên đang an ủi diễn viên phụ nhỏ, hai người cùng nhau ngồi xổm trên mặt đất, tựa rất gần nhau, nhìn từ phía sau giống như hai cây giá đỗ nhỏ.

“Cậu muốn để ta đứt mắt dây xích, ta mắng cũng không sai.” Lý Chu dùng hộp thuốc rỗng gõ ra tro tàn, lạnh lùng cảnh cáo.

Giản Mộ gật đầu, “Tôi cố gắng không để chú mắng.”

Đứt mắt dây xích (掉链子): Đây là tục ngữ phía Đông Bắc Trung Quốc, ý muốn nói chuyện quan trọng đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố đột ngột.

“Hừ.” trong lỗ mũi Lý Chu phun ra một hơi, dập nát khói, vỗ tay, lớn tiếng quát: “Bật đèn lên, máy quay phim đặt lên! Ngốc cái gì!”

Giản Mộ đứng dậy, vuốt lại những nếp gấp trên quần áo của mình.

Cảnh này anh cùng Lịch Miểu quay, Lịch Miểu bên kia đã đứng lên, nhìn thấy Giản Mộ liền vẫy tay từ xa, khi cậu ta đến gần, Lịch Miểu vẫn đang mỉm cười và nhẹ giọng hô: “Anh Giản.



“Ừ, chúng ta lên diễn.” Giản Mộ khẽ gật đầu, không nhiệt tình.

Ngay sau khi cuối tháng 8 trôi qua, mùa mưa của phim trường đã đến, Lý Chu đã lên kế hoạch từ sớm.

Khi mùa mưa đến, các cảnh quay ngoài trời gần như giống nhau, tất cả mọi người và thiết bị đều được chuyển vào trong nhà để quay những cảnh sân khấu.

Những ngày mưa luôn khiến người ta chán nản không thể giải thích được, không biết là do thời tiết hay do người quấy nhiễu.

Tâm trạng của Giản Mộ không tốt lắm, nhưng may mắn thay, Tạ Bắc Vọng không biết lấy đâu ra chuyện, gần đây hai người liên lạc thân thiết, thỉnh thoảng có thể nói chuyện điện thoại vào buổi tối.

Giản Mộ trong lòng ngọt ngào, trên mặt không lộ ra ngoài, thường xuyên nhăn nhó một chút, nhận điện thoại đều chậm chậm rì rì.

Anh đã làm mình làm mẩy đến mức có thể so với trà xanh trong phim, may Tạ Bắc Vọng là gay nhưng tính cách thẳng nam, không nhận ra có gì sai.

Giản Mộ một bên hưởng thụ ngọt ngào, một bên ở trong lòng tối tăm tính toán.

Đơn hàng anh đặt ở nước ngoài năm ngoái xếp hạng cao, tháng sau có thể gửi hàng về Trung Quốc.

Lúc đó, việc quay phim cũng đã kết thúc.

Giản Mộ có thể có một kỳ nghỉ mười ngày, nếu có thể … Giản Mộ muốn tiến thêm một bước nữa..