Gă đội trưởng đi nhanh về phía cửa sau, Tử Xuyên Trữ và nha hoàn của nàng theo sau nhưng không bắt kịp, bị bỏ một đoạn. Gă đội trưởng hé cửa ra, quay đầu gọi: "Đại nhân, nhanh lên!"
"Đến đây!" Tử Xuyên Trữ vừa chạy vừa đáp: "Ta đến liền..."
"A", gă đội trưởng hét thảm, một thanh trường kiếm từ ngoài theo kẽ cửa hở mà gă mới mở đâm trúng ngực gă, ḱnh lực mạnh mẽ đẩy thân kiếm xuyên thấu thân thể gă.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa mở toang, trong bóng tối bên ngoài loáng thoáng bóng người, không biết có bao nhiêu người. Một nhân ảnh hắc y nhân xuất hiện ngay cửa, đứng yên lạnh lùng nh́n Tử Xuyên Trữ, trên trường kiếm máu tươi nhỏ tong tong xuống đất.
Trong chớp mắt, thời gian như ngưng lại, Tử Xuyên Trữ phảng phất như bị đóng đinh, ngây ngốc đứng bất động. Trong nhăn thần hắc y nhân đó lấp lánh hung quang đáng sợ, chính là nhăn thần của kẻ vào chết ra sống gϊếŧ người không gớm tay. Đối với một tiểu thư đài các như Tử Xuyên Trữ, nhăn thần này vượt quá khả năng chịu đựng của nàng. Tử Xuyên Trữ khắp người run rẩy, không dám động đậy.
"Tiểu thư, mau chạy đi!" Nha hoàn đă kinh tỉnh hoảng sợ gào lên. Ba vệ binh đang giữ cửa chính cũng cầm kiếm chạy ra sau, gă vệ binh anh tuấn gầm lên: "Hỗn láo!", huy kiếm chém thẳng vào mặt hắc y nhân.
Như bị kêu réo khỏi giấc mộng, Tử Xuyên Trữ đột nhiên tỉnh ngộ, quay người chạy lên lầu trên, phía sau truyền lại âm thanh giao chiến, tiếng bước chân loạng choạng, tiếng binh khí va chạm, thanh âm la hét chống cự của mấy vệ binh.
Đám sát thủ ùa vào như gió, mấy vệ binh liều chết ngăn chặn, vũ khí ánh lên trong đêm, hắc y nhân quá đông, lấy nhiều đánh ít, nhưng ba vệ binh ôm ḷng tử thủ hệt như chó điên cứ quấn lấy chúng, măi một lúc sau mới bị loạn kiếm chém trúng mà vong.
"Lên, Tử Xuyên Trử ở tầng trên!" Tịch Á là kẻ xông lên đầu tiên, cũng là kẻ gϊếŧ chết gă đội trưởng khi năy, hắn đang định tăng tốc th́ bỗng cảm thấy dưới chân nặng cᏂị©Ꮒ, cúi đầu nh́n th́ thấy nha hoàn bị thương ôm chặt lấy chân hắn: "Ngươi không thể đi, ta không cho ngươi đi..."
Tịch Á vùng vẫy nhưng không rút chân được, miệng quát: "Phiền phức". Trường kiếm trng tay đâm xuống, một tiếng kêu thảm vang lên, kiếm đă đâm xuyên thân thể nha hoàn đó.
"Chuyện ǵ thế?" Hắc y nhân kế tiếp đuổi kịp hỏi.
"Nha đầu này thật phiền phức". Tịch Á cúi người dùng lực gỡ tay nha hoàn đang bám chân hắn, nhưng nha hoàn ôm rất chặt, chết cũng không buông. Tịch Á gỡ một hồi không được, chỉ đành cầu trợ đồng bạn: "Cơ La, gỡ ra giúp ta!"
Hắc y nhân gọi là Cơ La thân khoác áo tơi đi tuyết, hờ hững nh́n, vung đao chém xuống, máu tươi bắn ra, hai cánh tay đă rời khỏi thân thể nha hoàn. Tịch Á cuối cùng cũng thoát được, cúi đầu nh́n máu dính trên quần, nói: "Ngươi làm dơ quần của ta rồi!"
"Là ngươi kêu ta làm", Cơ La lạnh lẽo đáp.
"Hắc, ngươi dám nói chuyện như thế với ta? Tiểu tử ngươi..."
"Chớ ồn ào, Tử Xuyên Trữ ở đâu?" Cơ Văn Địch tiến tới hỏi.
"Vừa rồi c̣n thấy cô ta, nhưng bị nha đầu này ngăn cản, ta...cô ta hiện đang lên lầu, chỉ có một lối ra, cô ta chạy không thoát đâu".
Cơ Văn Địch vung tay, mười mấy hắc y nhân từ sau xông tới, ào lên bậc lầu. Trong tiếng bước chân vội vă, nghe thấy tiếng của Cơ Văn Địch: "Lục soát từng pḥng, thấy Tử Xuyên Trữ, không cần lưu mạng, lấy cái đầu cô ta đem về là được!"
"Vâng! Đám hắc y nhân đáp vang.
Nghe tiếng bước chân rầm rầm, sắc mặt Tử Xuyên Trữ trắng bệch.
"Thế gian hiểm ác, nhân tâm nan trắc, muội với thân nữ lưu lại là chưởng quản cả Tử Xuyên gia sau này, quyền thế càng lớn th́ càng gặp nguy hiểm".
Tử Xuyên Trữ nhớ lại lời của Tạp Đan khi chia tay, không khỏi cảm khái, không ngờ lời này lại nhanh ứng nghiệm như thế. Trường cảnh đêm nay, Tử Xuyên Trữ trong lúc hoảng hốt cảm giác có chút quen thuộc, nàng nhớ lại, năm đó khi phụ thân c̣on là tổng trưởng, Đế đô bạo động, đám bạo dân hung thần ác sát xông vào nhà, đám hộ vệ bỏ trốn sạch, bản thân mới sáu tuổi chỉ biết đứng khóc.
Là ai hoành kiếm ngang ngực, giữ lấy cửa cả đêm không ngủ?
Mười hai năm đă trôi qua, nàng giờ đă là một thiếu nữ. Con đường quyền lực hung hiểm vạn phần, Tạp Đan đă nói đúng, thế nhưng người mà Tạp Đan nói sẽ bảo vệ nàng cả đời hiện tại đang ở nơi nào? Đêm nay liệu có ai hoành kiếm ngang ngực, v́ nàng mà giữ vững cửa, giống như mười hai năm trước hay không? Ở sau thân ảnh đó, vĩnh viễn mưa gió sương tuyết đều không thể ảnh hưởng đến nàng, địa ngục ma cảnh cũng không làm nàng sợ hăi. Tử Xuyên Trữ đau ḷng, điều này không có khả năng, người đó, đă là phản đồ của gia tộc, phản đồ của nhân loại, người đó không có khả năng xuất hiện, đời này kiếp này, bản thân e cũng khó mà gặp lại gặp.
Thanh âm nói chuyện dưới lầu nàng đều nghe rất rơ, đám người này khẳng định là đến lấy mạng nàng, hiện tại, nàng đă không c̣n đường thoát, bọn chúng rốt cuộc là thế lực nào? V́ sao muốn gϊếŧ nàng? Nữ tử nói chuyện dưới lầu là ai? Mấy điều này nàng đều không biết, quả thật chết rất oan khuất.
-o0o-