- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Tử Xuyên Tam Kiệt
- Chương 40.8
Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 40.8
Đội trưởng ngẩng đầu: "Các ngươi là..là ai! Đây là...trang viên của Trữ đại nhân, các ngươi không sợ...không sợ mất đầu sao?"
Một hắc y nhân từ trong bóng tối hiện ra, thân thể y không cao nhưng từ trên người phát ra sát khí âm sâm, áp lực đáng sợ khiến người ta không dám khinh thị y. Tay phải y vung lên, một thanh trường kiếm sắc lạnh chỉ vào yết hầu tên đội trưởng, kiếm phong áp chế khiến hắn không thở nổi. Hắc y nhân hỏi từng chữ: "Nói, Tử Xuyên Trữ ở đâu?"
Tên đội trưởng gật đầu, hắc y nhân thu hồi trường kiếm, hắn lập tức ngă quỵ xuống đất, há miệng thở hổn hển. Hắc y nhân mất kiên nhẫn đá hắn một cái, dục: "Mau nói!"
"Ta nói, ta nói..." Tên đội trưởng vừa thở dốc vừa nói: "Trữ tiểu thư ở..." Hắn đột nhiên rống lớn: "Báo động! Có thích khách..."
"Xích" một tiếng khẽ, hắn không thể la tiếp được, trường kiếm băng lănh đă đâm xuyên yết hầu hắn, hắc y nhân rút kiếm ra mang theo một ṿi máu tươi. Tên đội trưởng hai tay ôm cổ phát ra thanh âm kḥ khè, máu tươi không ngừng theo kẽ tay chảy xuống, một lúc sau lảo đảo ngă xuống đất, thân thể giống như bị lạnh co rút lại. Hắc y nhân đó chính là Tịch Á lạnh lùng thổi nhẹ lên trường kiếm, thổi những giọt máu c̣n bám trên kiếm lăn khỏi lưỡi kiếm.
Anh Mộc Lan bước tới, nhẹ nhàng lật thi thể tên đội trưởng lại, hai mắt hắn mở tṛn, phảng phất như đang chú thị vào một điểm ǵ đấ tháo khăn che mặt xuống, than một tiếng đưa tay vuốt mắt người chết, ngẩng đầu nói: "Một nữ hài tử c̣n chưa thành niên, có bản lĩnh ǵ khiến người khác cam tâm t́nh nguyện chết như thế chứ?" Không có người hồi đáp, tiếng rống của tên đội trưởng trước khi chết đă kinh động cả trang viên, các cửa sổ xa xa lần lượt sáng đèn. Có người tḥ đầu ra khỏi cửa ngó nghiêng, có người la hét, những cảnh vệ c̣n lại đang ngủ giật ḿnh thức giấc, vội vă chạy khỏi pḥng. Có tiếng bước chân đạp trên tuyết, Cơ Văn Địch cũng vận y phục đen từ sau đi tới: "Tịch Á, các người xử lý không khéo, kinh động cảnh vệ đội rồi!" Nàng huưt sáo một tiếng vang, theo đó, trong bóng đêm liền có hồi ứng.
Rất nhiều hắc y nhân từ trong chỗ tối hiện ra h́nh thành ṿng bảo vệ. Lúc này Lưu Phong Sương xuất hiện, nàng không vận y phục thường, trên người khoác giáp nhẹ, bên ngoài khoác hiếu phục trắng, mặt che rèm đen, khăn tang trắng trên đầu bay bay trong gió, trường kiếm đeo bên eo.
Nàng từng bước đến gần, gió bắc lạnh lẽo thổi vạt áo nàng tung bay, bàn tay phải đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt nh́n thẳng, bước chân vững chăi. Nàng tuy là phận nữ lưu nhưng khí thế uy nghiêm chẳng kém thiên quân vạn mă. Đội h́nh hắc y sát thủ thu nhỏ lại bảo vệ sát bên nàng.
Thấy nàng đến, đám hắc y nhân tán thán cảm động: đây là phong thái của đương đại đệ nhất danh tướng, là chủ nhân mà bọn họ bán mạng đi theo. V́ nàng, chết không hối!
Trong mắt Cơ Văn Địch lộ vẻ mê mang, lúc này Lưu Phong Sương đă mất đi dáng vẻ nữ tử yếu nhược khóc người thân, rốt cuộc đă trở lại với một Lưu Phong Sương chân chính mạnh mẽ.
"Đại nhân, hết sức xin lỗi, chúng tôi lỡ tay rồi..."
"Không cần nói". Lưu Phong Sương ngắt lời xin lỗi của Cơ Văn Địch, hạ lệnh rất rơ ràng: "Cải biến kế hoạch, chuyển ám sát thành cường công. Nhă Tư Nặc, ngươi dẫn người phụ trách thu xếp đám cảnh vệ gác cổng, sau đó giám thị cổng ra vào, yểm hộ đại đội triệt thối. Nhất định phải giữ vững cổng trong mười lăm phút. Cách La, ngươi phụ trách càn quét lực lượng cảnh vệ c̣n trong trang viên. Chú ư, phong tỏa không cho kẻ nào sống sót lẻn ra ngoài!"
"Vâng!" Nhă Tư Nặc và Cách La đồng thời bước lên ưỡn ngực ứng đáp, tiếp đó quay đầu hét khẽ: "Lôi tổ, đi theo ta!" "Phong tổ, đi theo ta!"
Nh́n một lượng lớn hắc sắc nhân ảnh lao vào khu lầu trong trang viên, trong mắt Lưu Phong Sương xuất hiện thần t́nh phức, nhưng lập tức hồi phục vẻ b́nh thường: "Anh Mộc Lan, Cơ Văn Địch, Tịch Á, các ngươi đi theo ta". "Đại nhân, chúng tôi c̣n chưa xác định chỗ ở của Tử Xuyên Trữ..."
Lưu Phong Sương nh́n Cơ Văn Địch, sải bước đi về phía trước.
Cơ Văn Địch vội đuổi theo: "Đại nhân?"
"Cơ Văn Địch, phải học cách quan sát". Lưu Phong Sương vừa đi vừa nói: "Quan sát bố cục cả trang viên, kiến trúc chỗ kia là có phong cảnh đẹp nhất, an tĩnh lại tinh tế, rất dễ đoán ra là chỗ ở của chủ nhân". Nàng chỉ tay về phía ṭa tiểu lâu ba tầng, tiểu lâu không phải là ṭa nhà cao nhất trong quần lâu nhưng lại rất tinh tế, đối diện với vườn hoa, cảnh vật xung quanh đều có một cự ly rất đều với nó. Lưu Phong Sương chậm răi nói: "Nếu như ta là Tử Xuyên Trữ, ta nhất định chọn nơi đó".
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Tử Xuyên Tam Kiệt
- Chương 40.8