Đứng yên suy nghĩ một lúc lâu, Lư Thanh cuối cùng hạ quyết tâm, gọi: "Vương Bá!"
Nh́n thấy thiếu năi năi thần sắc khẩn trương, lăo người hầu không dám hó hé, đứng thẳng nghe lệnh, miệng hô vang: "Nghe!"
"Đi đun nước rửa chân, ta muốn ngủ!"
Rời khỏi nhà Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tú lại định đi t́m Đế Lâm, nhưng c̣n cách nhà lăo đại Đế Lâm một đoạn th́ đă bị hiến binh tuần đêm cản lại: "Đúng lại! Phía trước là chỗ cấm, ngươi là ai, đi t́m ai?"
Tử Xuyên Tú chỉ đành cười khổ, đáp: "Xin lỗi, tôi đi lộn đường". Đi một đoạn xa gă vẫn cảm giác có nhiều ánh mắt hoài nghi đang dơi theo ḿnh. Làm sao đây? Tử Xuyên Tú đứng trên đường xoay xoay cái nón đội đầu.
Gă lần này về Đế đô, mục đích chính là lương thực, c̣n có dược phẩm và vũ khí, mấy thứ này đều thuộc dạng bị cấm trao đổi mua bán. Đoạn thời gian chiến đấu với ma tộc đă khiến Khởi nghĩa quân có rất nhiều thương binh, thuốc men hiện rất cần thiết. Không có thuốc chữa thương, trại bệnh binh nào cũng vang tiếng kêu rên thảm thiết. Nghĩ đến t́nh cảnh đó, tâm Tử Xuyên Tú như bị đao cắt, biện pháp duy nhất là nhờ hai vị huynh đệ có thế lực ở Đế đô trợ giúp. Không ngờ đi kiếm bọn họ lại khó khăn như thế, những lần trước c̣n là Phó thống lĩnh tiền hô hậu ủng th́ không thấy ǵ lạ, giờ là b́nh dân không quyền không thế, gă lập tức nếm trái đắng của kẻ thấp kém.
Hiện tại chỉ c̣n một đường, t́m người trung gian giúp đỡ, nhanh chóng truyền tin cho Tư Đặc Lâm và Đế Lâm. Bất quá người trung gian này không phải dễ t́m, thứ nhất phải tin cậy, thứ hai có địa vị cao có thể tiếp xúc Tư Đặc Lâm và Đế Lâm.
Tử Xuyên Tú nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ nghĩ được một người: Tử Xuyên Trữ. Ḱ thật lúc đầu gă đă nghĩ đến nàng, chỉ là ngập ngừng không hạ quyết tâm, bản thân ḿnh đang nhếch nhác, gă không muốn gặp nàng trong bộ dạng này. Lại nói, sau khi biết tin gă phản biến, Tử Xuyên Trữ liệu có tin gă? Lúc gặp mặt, nàng sẽ lấy thái độ ǵ để đối xử với gă? Sâu trong ḷng, gă hơi sợ hăi, không dám đối diện sự thật này, nếu có khả năng, gă thật không muốn thời khắc gặp mặt giữa gă và Tử Xuyên Trữ xảy ra sớm.
Nhưng hiện tại, bản thân gă đă không c̣n lựa chọn.
Tử Xuyên Tú thở dài, cất bước đi nhanh. Lúc gă đến trang viên của Tử Xuyên Trữ th́ đă là nửa đêm. Gă nh́n tiểu lâu của Tử Xuyên Trữ yên lặng trong màn tuyết, trong ḷng cảm giác bi ai. Gă nhớ lúc c̣n nhỏ, gă vẫn hay nằm trên mái tiểu lâu, ngẩng đầu ngắm sao, đón ngọn gió mang theo mùi hoa thơm nhàn nhạt dưới vườn bay lên. Tiểu lâu khi đó như một ngôi thành nhỏ, cảm giác leo được lên mái sau một hồi vật vă bám cái cột trơn lẵng thật tuyệt vời. Hiện tại với thân thủ của gă, có thể dễ dàng nhảy lên rồi, nhưng cảm giác ấu thơ th́ vĩnh viễn không thể trở lại, cảm nhận ấu thơ vĩnh viễn đă bay theo những làn gió ngày xưa.
Hiện tại tiểu công chúa thế nào rồi? Nàng đă t́m được bạch mă hoàng tử cho ḿnh chưa? Tử Xuyên Tú lắc đầu, đẩy lui những suy nghĩ vơ vẩn. Gă không kinh động người giữ cổng, dùng thân thủ nhảy qua tường rơi vào vườn hoa. Gă rất quen thuộc địa h́nh trang viên này, dựa theo sự che giấu của bóng đêm, nhẹ nhàng tiến về phía tiểu lâu ba tầng của Tử Xuyên Trữ. Đến trước tiểu lâu quen thuộc, Tử Xuyên Tú hơi chần chừ lẫn chút kích động, nữ hài tử trong ḷng gă đang ở trước mặt. Gă nhớ Tử Xuyên Trữ ở lầu hai, lầu trên cùng là khách pḥng, gă định lẻn lên khách pḥng ngủ đêm nay, sáng sớm mai t́m gặp Tử Xuyên Trữ. Quan sát xung quanh, trong trang viên chỗ sáng chỗ tối, không nh́n thấy có người, Tử Xuyên Tú nhún người bay lên lầu hai, mũi chân điểm nhẹ lên lan can, mượn lực vọt lên mái ngói lầu ba, thoát khí nhẹ nhàng hạ xuống, chuỗi động tác như hành vân lưu thủy, Tử Xuyên Tú vô cùng hài ḷng, biết vơ công đang hồi phục nhanh. Tử Xuyên Tú đứng trên mái ngói, bàn chân cảm giác được hơi lạnh của lớp tuyết bám trên ngói, quan sát cả không gian trang viên đang ch́m trong giấc ngủ, thấy bản thân như đang phiêu đăng trong không trung, bay lên trăng sao, bay vào khoảng không vô tận. Tử Xuyên Tú nhắm mắt, thân thể thả lỏng, từng tế bào chậm răi hưởng thụ cảm xúc.