Chương 40.5

Nh́n nhai đạo quen thuộc tuyết trắng phau phau, bậc cấp thân thiết khi nhỏ không biết đă chạy nhảy bao nhiêu lần, cảnh xưa khiến tâm t́nh Tử Xuyên Tú bồi hồi, như vui như buồn, tả không ra tư vị.

Gă thoải mái đi một hồi, nh́n thấy bên đường có một lữ quán nhỏ c̣n mở cửa liền vào thuê một căn pḥng. Rất nhanh, gă lại đi ra, trên người đă thay đổi y phục, bộ đồ nhuốm bụi đường xa đă được thay bằng trường sam trắng tinh khiết, bên ngoài vẫn khoác chiếc áo tơi đi tuyết cũ, đầu đội nón rộng vành che kín mặt.

Đi khỏi cửa lữ quán, gă trước hết đi t́m Tư Đặc Lâm. Trên cánh cổng nhà Tư Đặc Lâm c̣n dán "Bạch đầu đáo lăo, bách niên hảo hợp".

Đôi liễn hồng đă phai màu. Tử Xuyên Tú cảm khái: Tạp Đan gả cho Vân Thiển Tuyết, Tư Đặc Lâm cuối cùng cũng kết hôn rồi. Ông trời cứ thích trêu chọc người có t́nh, chỉ là không biết tân nương tử của Tư Đặc Lâm có phải Lư Thanh không? Tức th́, cảm giác thế sự tang thương biến ảo lại xộc lên đầu gă.

Gă do dự một chút, gơ cửa nhà Tư Đặc Lâm. Gơ một lúc mới có một lăo đầu da mặt nhăn nheo ra mở cửa, khi nh́n thấy thân ảnh xa lạ khoác áo tơi đứng ngoài, lăo lộ biểu t́nh cảnh giác: "Cậu t́m ai?"

Khi trước đến nhà Tư Đặc Lâm chưa từng gặp lăo già này, Tử Xuyên Tú mỉm cười lộ ra hàm răng trắng: "Xin hỏi Tư Đặc Lâm đại nhân có nhà không?" Gă cố ư biến đổi giọng nói thành khàn khàn, mô phỏng thần thái ṭ ṃ lẫn khϊếp sợ của người thôn quê lần đầu đến thành thị. Lăo đầu đó liền lộ thần thái ngạo mạn, sẵng giọng: "Ngươi là ai?"

"Tôi là bà con ở quê...là con trai của mẹ vợ ông anh họ con bà bác Tư Đặc Lâm đại nhân..."

Không đợi gă nói xong, lăo đầu đó đă đóng cửa "ầm", bên trong cửa vọng ra tiếng lăo: "Lăo gia không có nhà!" Tử Xuyên Tú giật ḿnh lùi một bước, cái mũi sém chút đă bị cánh cửa dập trúng. Gă mắc cười quay người bỏ đi, không có chứng kiến cảnh tượng phát sinh sau đó.

Lư Thanh vận đồ ngủ bước ra: "Vương bá, có chuyện ǵ?"

Lăo đầu quay người lại, cung kính hồi đáp: "Tiểu thư, là bà con xa ở quê lăo gia. Mấy người này cũng thật quá phận, lăo gia ở đây cũng đă quá nhiều chuyện nhức đầu rồi..." Vương Bá là người hầu lâu năm của Lý Thanh, Lý Thanh gả cho Tư Đặc Lâm, lăo cũng theo về nhà Tư Đặc Lâm, cho dù Lư Thanh đă gả chồng rồi nhưng lăo vẫn quen gọi nàng là tiểu thư.

Lư Thanh khẽ nhíu mày: "Vương bá, trời hôm nay tuyết lớn, ông đuổi khách nhân của đại nhân như thế, đại nhân biết được sẽ tức giận. Mau đi gọi trở lại".

Vương Bá không t́nh nguyện đáp lời: "Vâng". Mở cửa ló đầu nh́n nhưng chỉ thấy màu trắng mênh mông, không c̣n thấy tung ảnh người khách đó đâu nữa. Lăo lại đi vào hồi báo: "Tiểu thư, người đó đă đi rồi!" Lý Thanh hơi kinh ngạc: "Đi rồi?" Nàng nghĩ lại, Tư Đặc Lâm xuất thân là nhà quân quan thế gia ở Đế đô, nàng kết hôn với y đă một năm, chưa từng nghe nói có bà con ở quê.

Nàng tập trung suy nghĩ, thanh âm vừa năy nghe có chút quen thuộc, nhưng nghĩ hoài vẫn không nhận ra là ai.

"Vương Bá, người đó h́nh dáng thế nào? Lớn tuổi chưa?"

"Tiểu thư, người đó khoác áo tơi, nón che mặt nên tôi cũng không nh́n rơ diện mạo. Răng rất trắng, thanh âm khàn khàn nhưng rất trẻ, ước chừng chỉ ngoài hai mươi. Thân thể vừa cao vừa gầy, đại khái" Vương Bá vung tay miêu tả: "Đại khái cao cỡ này!" Lăo lại biện giải: "Bộ dáng của hắn có chút mập mờ, lén lén lút lút, xem ra không phải người tốt!"

Lư Thanh nhíu mày: hành tung thần bí, tuổi trẻ, cao gầy, đến t́m Tư Đặc Lâm...Nàng bỗng đứng bật dậy, sắc mặt biến động, nàng nhớ thanh âm này rồi! Đây là đại phản tặc, gă lại dám trở về Đế đô, thật là lớn gan! Phản ứng đầu tiên của Lư Thanh phải là lập tức đến Tổng trưởng phủ, nhưng nàng lại do dự, trượng phu nàng cùng gă t́nh như thủ túc, nàng lại có giao t́nh thâm sâu với Tử Xuyên Trữ...Nhưng nếu không báo, bản thân lại hổ thẹn với tín nhiệm của tổng trưởng.