Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 40.4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gió thổi ù ù qua cửa sổ, thổi vạt áo trắng của nàng bay lất phất, nàng đứng trước song cửa, thân ảnh nhỏ nhoi phảng phất như bị bóng đêm nuốt chửng. Mấy bộ hạ của nàng không ai lên tiếng, nh́n sau lưng Lưu Phong Sương, trong thoáng chốc, bọn họ lần đâu tiên cảm thấy, đại nhân kiên cường của họ hiện quá tiều tụy, quá mệt mỏi rồi. Trong truyền ngôn, nàng hào xưng là quân sự gia cùng thống soái kiệt xuất nhất của Lưu Phong gia, là nhân vật gần như truyền ḱ, nhưng thực tế, nàng dù sao cũng là một nữ tử yếu ớt, gánh nặng trên vai nàng quả thật quá trầm trọng.

"Tịch Á, Thập tự quân đến bao nhiêu người?"

Tịch Á không lên tiếng đáp, im lặng đi đến cửa đưa tay mở cửa, Cơ Văn Địch kinh hăi hô khẽ: "A!"

Trên con đường trước cửa, hơn bốn mươi hán tử đứng nghiêm chỉnh bốn hàng, bọn họ có cao có thấp, phục sức khác nhau, có người mặc áo tơi, có người khoác áo choàng, có người đội nón rộng vành đi tuyết, có người giả dạng b́nh dân phổ thông. Nh́n h́nh dáng bên ngoài, bọn họ không có điểm nào khác biệt khiến người ta chú ư. Tuy nhiên, giữa bọn họ lại có một điểm thống nhất: mỗi người đều đứng rất thẳng, mặt không biểu t́nh nh́n về phía trước, ánh mắt vừa sáng vừa lạnh, sự trầm ổn lạnh lẽo đó khiến người ta hăi sợ. Cho dù bên ngoài tuyết đang đổ dày, chỉ cần thêm một bước là có thể tiến vào dưới mái ngói chắn được tuyết, nhưng mặc cho gió lạnh thấu xương, tuyết phủ trắng cả người, vẫn không ai di chuyển. Cửa nhà mở ra, trưởng quan của bọn họ xuất hiện nhưng bọn họ vẫn không có phản ứng, không có động tác chào hay mở miệng hô, phảng phất trước mặt bọn họ không có ǵ phát sinh. Lưu Phong Sương nh́n bọn họ, trong ánh mắt lộ ra nét tán thưởng. Đây là Thập tự quân do chính nàng huấn luyện, lănh nhược băng sương, vững như bàn thạch, nàng gật gật đầu, Tịch Á không nói năng ǵ tự động bước tới đóng cửa lại.

Lưu Phong Sương nh́n Anh Mộc Lan: "Anh Mộc Lan, lần này lại khổ cho ngươi rồi".

Anh Mộc Lan khom người: "Đó chính là vinh hạnh của hạ quan, thỉnh đại nhân cứ phân phó".

Lưu Phong Sương từ cửa sổ xoay người lại: "Lưu Phong gia đă chết một người, lấy máu trả máu, Tử Xuyên gia cũng phải chết một người".

"Tiểu thư!" Cơ Văn Địch kinh hô. Tổng trưởng phủ của Tử Xuyên gia có trọng binh trú thủ, pḥng vệ sâm nghiêm, hơn nữa đại doanh Trung ương quân ở gần đó, có chủ ý ám sát Tử Xuyên Tham Tinh th́ chẳng khác ǵ t́m chết. Nàng không dám lên tiếng ngăn cản, Lưu Phong Sương một khi đă quyết định th́ tuyệt không thay đổi.

Anh Mộc Lan cũng chấn kinh, nh́n qua Tịch Á, phát hiện biểu t́nh Tịch Á vẫn băng lănh bất biến, tṛng mắt đen lộ nét trào phúng, phảng phất hỏi: "Sợ rồi sao?"

Y trầm ổn hồi đáp: "Đế đô là đại bản doanh của địch nhân, đại nhân ngài gánh vác hưng vong của tộc ta, hạ quan không yên tâm để đại nhân ở đây cùng số ít hộ vệ. Thỉnh đại nhân đi trước một bước, việc gϊếŧ Tử Xuyên Tham Tinh để báo cừu cho Đại đốc quân cùng huynh đệ, xin giao cho hạ quan làm". Lưu Phong Sương mỉm cười: "Có đảm sắc, không hổ là người đi theo thúc thúc. Ngươi sai rồi, ta không hề tính chuyện sai ngươi đi gϊếŧ Tử Xuyên Tham Tinh. Đế đô tổng trưởng phủ pḥng vệ chu mật, mấy người các ngươi đi chỉ là mất mạng vô ích".

"Đại nhân, ý của ngài là..."

"Ngoài Tử Xuyên Tham Tinh, c̣n có một người có huyết thống thuần chánh Tử Xuyên gia, hơn nữa chỗ người đó không có pḥng vệ". Lưu Phong Sương nh́n mây đen che kín trời, cảm giác l*иg ngực nóng hừng hừng, hệt như có ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong.

Nàng ho khẽ một tiếng, đưa tay chùi khóe miệng, ḷng tay dính máu đỏ tươi.

Nàng im ĺm dấu bàn tay vào ống tay áo, quay người nói với Tịch Á: "Dẫn theo người của ngươi theo ta".

* * *

Tuyết cứ im ĺm lúc đổ lúc ngưng, trong căn gác tránh tuyết bên cửa thành, binh sĩ thủ thành rất kinh hăi nh́n một dạ khách khắp người trắng tuyết, vừa kiểm tra chứng minh thư của gă, vừa nh́n gă nói: "Nghe nói ngươi từ Ngơa Luân về, tuyết lớn thế này, đường nhất định rất khó đi phải không?"

Tử Xuyên Tú vỗ vỗ tuyết bám trên áo tơi, mỉm cười hồi đáp: "Vẫn đi ổn!" Thông qua kiểm tra của vệ binh, gă chầm chậm đi trên nhai đạo Đế đô. Đế đô nhai đạo trắng xóa trong tuyết, cảnh vật tiêu điều, các cửa tiệm đă sớm đóng cửa, người đi đường vô cùng thưa thớt, cả cảnh sát Trị bộ thiếu tuần đêm cũng lười biếng rúc đầu vào áo ấm ngồi bên đường, chẳng ai thèm nh́n Tử Xuyên Tú đến hai lần. Ai mà nghĩ được, người khoác áo tơi thong thả đi trên đường tuyết giữa khuya lại là tội phạm được treo thưởng cao nhất ở Tử Xuyên gia.
« Chương TrướcChương Tiếp »