- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4
- Chương 7
Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4
Chương 7
Có lẽ cậu chủ nhỏ vốn quen sống sa hoa không ngờ Tần gia thật sự bỏ mặc mình.
300 vạn thôi mà, cũng chỉ là số tiền nhỏ.
Tổng Thanh Chấp hiểu, nhìn cậu nam sinh đang ủ rũ ngồi cạnh, cậu cảm thấy hơi bất ngờ, không ngờ trùm trường lại ngây thơ đến vậy.
"Đã nói rồi đấy." Tổng Thanh Chấp nói: "Tôi chỉ giúp cậu một lần thôi."
Nếu lần sau hắn lại làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa thì cho dù Hứa Tinh Lạc có ngon ngọt hơn đi nữa cậu cũng chả chui đầu vào cái lỗ này đâu..
Chủ yếu là Tống Thanh Chấp biết rất rõ có một số người dù có được giúp bao nhiêu lần đi nữa thì cũng sẽ tự chui đầu vào tròng.
"Cậu yên tâm, tôi chỉ ngu một lần này thôi." Hứa Tinh Lạc bảo đảm.
Trong xe im lặng một lúc.
"Khuya như vậy mà công ty cho vay còn làm việc à?" Tống Thanh Chấp nghi hoặc, bình thường cậu không bao giờ dính vào mấy thứ như này.
"Tất nhiên, ban đêm con người nhạy cảm hơn với tiền hơn, cậu không biết sao?" Hứa Tinh Lạc hỏi lại: "Ai lại đi mượn nhiều tiền thế vào lúc trời sáng tỏ bao giờ?"
"Cũng đúng." Tống Thanh Chấp cảm thấy khá có lý.
Tài xế lái xe mất nửa tiếng thì cũng đến nơi, hai người lần lượt xuống xe rồi vào trong.
Quá trình trả nợ diễn ra rất nhanh, cũng không có gì ngoài dự kiến xảy ra.
Thấy hồ sơ của mình được hủy, Hứa Tinh Lạc thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy phấn chấn hơn, tuy chỉ là đổi chủ nợ nhưng ít nhất lần này là do hắn tình nguyện chứ không phải bị gài.
"Cảm ơn nhé." Hứa Tinh Lạc nhìn cậu bạn ngồi bên cạnh.
"Bây giờ đã xong rồi phải không?" Tổng Thanh Chấp rất thận trọng, cậu không để ý Hứa Tinh Lạc vừa nói gì với mình.
"Đúng vậy." Nhân viên trả lời.
"Không còn gì nữa đúng không?"
"Không."
"Được rồi." Sau khi xác nhận với nhân viên vài câu Tống Thanh Chấp mới thở phào.
Hứa Tinh Lạc thảnh thơi ngồi bên cạnh suy nghĩ, hẳn nghĩ gì à?
Hắn đang nghĩ chả hiểu sao Thần Thư Thuy lại chọn Lâm Khác, Tống Thanh Chấp không tốt à?
Muốn có tiền cậu có tiền, muốn có nhan sắc cậu cũng có nhan sắc, lúc làm việc cũng rất nghiêm túc và trách nhiệm, đúng là một ứng cử viên sáng giá để làm chồng, à không, là lựa chọn hàng đầu.
Là người ngoài cuộc, Hứa Tinh Lạc đều cảm thấy Tống Thanh Chấp cực kì tốt.
"Bạn học Tống, cảm ơn nhé." Bởi vì vừa rồi có thể đối phương không nghe thấy lời cảm ơn ban nãy, lúc hai người đi ra ngoài Hứa Tinh Lạc lại nói lần nữa.
"Tôi không phải người thích tiêu tiền vô ích." Tổng Thanh Chấp bước ra cửa, cơn gió thổi vυ"t qua, cậu nhanh chóng đội mũ lên: "Sau này nhớ trở thành người tốt."
Hứa Tinh Lạc: "......"
"Không thì tôi rất sợ cậu không sống được đến ngày trả tiền cho tôi." Tống Thanh Chấp thật sự dám nói ra: "Dù sao không tốt nghiệp được cấp ba thì rất khó tìm việc làm."
Hứa Tinh Lạc đã hiểu ra, tên nhóc này không thể nói một câu quan tâm mà không khịa được.
"Cho dù có tốt nghiệp cấp ba thì cũng khó tìm được một công việc tốt." Hứa Tinh Lạc nghiêm túc hùa theo: "Nếu lương 1 tháng là 1 vạn, dẫu tôi không ăn không uống làm việc 300 tháng, ủa khoan đã, 300 tháng là mấy năm?"
Hẳn chạy não một lúc nhưng cũng không tính ra.
Dưới tầm mắt của Tống Thanh Chấp, học sinh kém Hứa không xấu hổ mà còn lấy điện thoại ra mở app tính...
"25 năm." Tống Thanh Chấp thở dài.
"Sao cậu biết?" Hứa Tinh Lạc bất ngờ nhìn kết quả trên máy tính, đúng là 25 năm.
"Tôi biết tính nhẩm." 300÷12, phép tính này khó lắm sao? Học sinh tiểu học còn nhẩm ra.
Tống Thanh Chấp nói xong, đứng ở ven đường chờ xe.
"Cậu giỏi ghê." Hứa Tinh Lạc đi đến bên cạnh học sinh giỏi biết tình nhẩm: "Về nhà à?"
Tống Thanh Chấp gật đầu: "Ừ."
Chỗ này khá hẻo lánh, cậu đang nghĩ xem có nên lên Didi đặt xe về không: "Cậu về đầu?"
"Tôi?" Hứa Tinh Lạc tính nói tôi cũng về nhà, nhưng hắn khựng lại, chỗ đó có tính nhà không nhỉ? Chắc là không, hẳn đáp: "Về căn phòng tôi mới thuê hôm qua."
"Ồ, chỗ đó có xa trường không?" Tống Thanh Chấp đút tay vào túi quần, tính lấy điện thoại ra, nhưng rồi lại thôi: "Lúc nào cậu cũng đi học trễ, thuê một căn gần trường thì tốt hơn.."
"Không xa, chỉ là hơi nhỏ, đặc biệt là cái phòng vệ sinh, vào rồi thì xoay người cũng khó." Hứa Tinh Lạc nói: "Đời này chưa từng thấy căn nào nhỏ như vậy."
"Cậu đang ra vẻ đáng thương, hay......" Tổng Thanh Chấp ngẫm nghĩ cách dùng từ.
"Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đang chửi đồng thôi." Hứa Tinh Lạc ngắt lời cậu.
"...."
Lại im lặng một lúc nữa, xe taxi đã tới.
"Cậu đi trước đi." Bạn học Hứa Tinh Lạc vô cùng ga lăng nhường xe taxi này cho bạn học Tống Thanh Chấp.
"Được thôi." Tống Thanh Chấp cảm thấy ai đi trước cũng được, nếu Hứa Tinh Lạc đã nói vậy thì cậu cũng không khách sáo: "Vậy cậu về cẩn thận."
"Ê, khoan đã." Hứa Tinh Lạc nói.
Tống Thanh Chấp vốn đã mở cửa xe ra, quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì?"
Sau khi gọi đối phương lại, Hứa Tinh Lạc rút một bàn tay từ trong túi quần ra, cúi người thuần thục nâng gáy Tổng Thanh Chấp, nghiêng đầu qua hôn lên môi cậu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4
- Chương 7