Chương 6

Sau khi sinh con, người mẹ sẽ có được chỗ dựa tinh thần, không còn suy nghĩ tới những điều không vui nữa, bận rộn chăm sóc con, huống chi bà còn có tận hai đứa con

Tổng Thanh Chấp ăn cơm cùng gia đình xong thì trở về phòng, cậu muốn liên lạc với người đang kia nhưng khi cầm điện thoại lên thì nhận ra mình không biết số của người ta.

Tống Thanh Chấp ngơ ra một lúc rồi vào nhóm lớp tìm WeChat Hứa Tinh Lạc.

Bình thường giáo viên sẽ yêu cầu học sinh đổi biệt danh thành tên thật để tiện trao đổi.

Nhưng lớp nào cũng sẽ có một số thành phần phản nghịch không làm theo và Hứa Tinh Lạc là một trong số đó.

Tuy nhiên đó là chuyện của khi trước rồi, khi đó hắn còn được Tần gia chống lưng.

Tên trùm trường này khác xưa nhiều quá, tới cả Tống Thanh Chấp cũng lo cho tương lai của hắn.

Cũng không biết trùm trường nghĩ gì.

Tổng Thanh Chấp dò trong đám tài khoản không đổi biệt danh, cuối cùng dừng lại ở một tài khoản không có tên và hình đại diện là một bầu trời đầy sao.

Này nếu không phải là Hứa Tinh Lạc thì cậu sẽ livestream giải đề.

Tổng Thanh Chấp vừa gửi yêu cầu kết bạn thì bên kia đồng ý, xác nhận là Hứa Tinh Lạc.

Trong lúc đó điện thoại của Hứa Tinh Lạc đang để trên bàn ăn trong quán mì nhỏ bỗng rung lên, hắn dừng đũa mở lên thì thấy đó là kim chủ nhỏ nhà mình nên đồng ý ngay.

Tổng Thanh Chấp: Cậu có còn ở khách sạn không?

Hứa Tinh Lạc: Không.

Tống Thanh Chấp nhíu mày, không vui nhắn lại: Không phải tôi đã dặn cậu là ở yên sao?

Thật không đáng tin, chẳng lẽ tên ngốc này không cần tiền nữa sao?

Hứa Tinh Lạc: Anh hai ơi tôi cũng biết đói chứ bộ, tôi đang ở gần đó ăn mì.

Tống Thanh Chấp bất đắc dĩ: Do cậu không nói rõ, tôi qua đó tìm cậu.

Hứa Tinh Lạc: Cậu tới nhanh đi.

Đàn ông không chỉ tắm nhanh mà ăn cũng rất nhanh.

Chỉ mất 10 phút Hứa Tinh Lạc đã ăn xong, hẳn lau miệng trả tiền rồi quay về khách sạn.

Cả đời hẳn chưa từng nợ ai vậy mà bây giờ lại gánh trên vai cả một món nợ lớn, dù không phải do mình vay nhưng hẳn cũng không vui.

Hắn muốn giải quyết nó càng sớm càng tốt.

Trên thực tế chuyện này không phải là không thể thông qua kiện tụng để bảo vệ quyền lợi, nhưng như người ta vẫn nói "Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó độ".

Trong mắt Hứa Tinh Lạc, Tổng Thanh Chấp chính là Diêm Vương, mà Hứa Thành với Trần Ngọc là tiểu quỷ, thà làm trâu làm ngựa cho Tổng Thanh Chấp còn hơn là có chút liên quan gì với Hứa Thành và Trần Ngọc.

Bởi vì Tổng Thanh Chấp là người nói chuyện có lý lẽ, có tư duy của một người bình thường, ta có thể giao tiếp với cậu một cách bình thường, nhưng Hứa Thành cùng Trần Ngọc lại là một đám chơi luật rừng, chỉ biết lợi cho mình, luôn nghĩ rằng việc người khác làm cho mình là tất nhiên chỉ vì người ta giàu.

Đúng là cạn cmn lời, ở đời thật Hứa Tinh Lạc cũng là một người khá giả nhưng hẳn chưa bao giờ gặp loại người như vậy.

Thử nghĩ xem, có cha mẹ bình thường nào lại ném con mình cho người khác nuôi chứ.

Loại người có thể làm ra chuyện như vậy thì Hứa Tinh Lạc cũng chả mong họ có tình người.

300 vạn coi như là để mua đứt đoạn nghiệt duyên này đi.

Tất nhiên không thể để yên như vậy được, nếu đối phương đã muốn lừa "hắn" vay tiền thì tất nhiên hẳn phải lưu lại bằng chứng để đề phòng tình huống xấu nhất là dùng thủ đoạn của người xấu để đối phó với người xấu.

Hứa Tinh Lạc nghĩ Tống Thanh Chấp không đến nhanh vậy đâu, vì vậy sau khi về khách sạn hẳn liền đi tắm.

Vừa tắm xong, điện thoại của hẳn nhảy thông báo.

Tống Thanh Chấp: Tôi đang ở dưới lầu, cậu đâu rồi?

Hứa Tinh Lạc: Chờ tôi ba phút.

Khi nhận phòng hẳn chả mang theo gì nên lúc rời đi trừ thẻ phòng ra thì là đi tay không. Hứa Tinh Lạc đến quầy lễ tân trả phòng, vừa quay người thì nhìn thấy Tống Thanh Chấp đứng ngay sau lưng, cậu có dáng người đẹp, khí chất hơn người nên cảm giác tồn tại rất mạnh..

"Cậu vay chỗ nào?" Tống Thanh Chấp hỏi.

"Một công ty tín dụng đen." Hứa Tinh Lạc nói: "Chúng ta gọi xe tới đó nhé."

Trước cửa khách sạn có một chiếc xe taxi đang đậu sẵn, là nhân viên khách sạn gọi cho họ. Sau khi lên xe Tống Thanh Chấp hỏi: "Sao cậu lại mượn nhiều tiền như vậy? Nợ ai à?"

"Không phải tôi nợ." Hứa Tinh Lạc ăn nói lấp lửng, có vẻ như muốn trả lời cho có.

Tổng Thanh Chấp nhìn hẳn, hiển nhiên là đang đợi hắn nói tiếp.

"Là cha mẹ ruột của tôi nợ." Hứa Tinh Lạc thở dài thú nhận: "Bọn họ nợ không ít."

"Thì liên quan gì đến cậu?" Tổng Thanh Chấp kinh ngạc, ánh mắt như muốn nói, không ngờ cậu lại là thiên thần nhỏ tốt bụng đáng yêu sẵn sàng trả nợ cho người khác như vậy.

"Chả phải tuần trước đầu óc tôi rất mơ màng sao?" Hứa Tinh Lạc chỉ đầu mình: "Lúc mới về nhà cũ, không biết họ diễn kịch kiểu gì mà tôi lại cảm thấy tôi là chúa cứu thế giúp đám đáng thương bọn họ, hơn nữa...." Hắn nhún vai: "Cậu cũng biết khái niệm tiền bạc của tôi mà."