Chương 27

không còn cách nào khác ngoài nói tên Hứa Tinh Lạc.

Hơn nữa, sau khi bị đánh như vậy, Chu Giang Minh ít nhiều cũng ôm hận, gã vô cùng hy vọng Hứa Tinh Lạc sẽ bị đá khỏi Đức Trung.

Bởi vậy gã thuận nước đẩy thuyền luôn.

Thầy Dương nhíu mày: "Bạn học Hứa Tinh Lạc, em có ý gì đây? Em đang uy hϊếp bạn học sao?"

Người khác cũng phản ứng như ông ta, vẻ mặt chẳng đẹp đẽ gì, cậu Hứa Tinh Lạc này bị gì vậy, trước mặt họ cũng dám nói những lời như vậy sao?

"Thầy ơi, em có thể vào không ạ?" Một giọng nói vang lên đằng sau cánh cửa.

Là Tống Thanh Chấp, sau khi mọi người nhìn thấy anh, vẻ mặt căng thẳng bỗng dịu dàng đi không ít.

Lão La nói: "Bạn học Tống Thanh Chấp, sao em lại tới đây thế?"

Ông hỏi câu hỏi mà ai trong đây cũng thắc mắc.

"Thật xin lỗi đã làm phiền mọi người." Tống Thanh Chấp đi vào, đứng cách Hứa Tinh Lạc không xa, hướng mọi người nở nụ cười xin lỗi: "Em tới đây vì em nghĩ mình có quyền lên tiếng trong chuyện này."

Cậu vừa nói xong, vẻ mặt của Chu Giang Minh có thể thấy rõ sự hoảng hốt.

Mọi người đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên và nghiêm túc: "Tống Thanh Chấp, lời của em có ý gì? Chẳng lẽ em cũng tham dự sao?"

Sao mà được?

Bọn họ nói xong liền cảm thấy hoang đường, không nói đến Tống Thanh Chấp vừa là học sinh giỏi, vừa có nhân cách tốt, còn là học sinh ngoan của thầy cô, sao có thể làm ra chuyện ảnh hưởng đến danh dự của Đức Trung được.

Hứa Tinh Lạc nhìn Tống Thanh Chấp, nghe cậu chàng rất điềm nhiên giải thích, hoặc nói đúng hơn là đang bịa tầm bậy: "Em không tham dự, chỉ có thể coi là hiểu rõ thôi. Vốn dĩ chuyện này chỉ coi là chút xô xát của các bạn, đã nhanh chóng giải quyết riêng rồi, các bạn khác cũng không tính làm lớn chuyện, nhưng sự ảnh hưởng từ các bạn học sinh bên ngoài trưởng đi đánh hội đồng lại lớn hơn......"

"Từ đã, đánh hội đồng sao?" Lão La tức đến khóe miệng run rẩy: "Em nói đi, lớp chúng ta ngoại trừ Hứa Tinh Lạc còn có ai tham gia nữa sao?"

"Chuyện đó thì không ạ." Tống Thanh Chấp nhanh chóng cứu vớt trái tim lão La: "Đều là học sinh lớp khác ạ."

Mọi người nhìn về phía thầy Dương, học sinh ngoan của thầy cô cũng đưa mắt nhìn về phía ông, ông ta nhíu mày chần chờ hỏi: "Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chút tự tin của ông đã tan đi phân nửa, không còn mạnh mồm như ban nãy nữa!

"Cũng không phải là chuyện gì lớn đâu ạ." Tống Thanh Chấp nói: "Chỉ là áp lực khi học lớp 12 khá lớn, các bạn dễ nóng tính, nói không hợp ý liền muốn đánh nhau, nhưng cũng chỉ thế mà thôi." Cậu nói rồi nhìn gương mặt đeo khẩu trang của Hứa Tinh Lạc: "Bạn học Hứa Tinh Lạc cũng bị thương mà, bạn học Chu này, cậu không nói với giáo viên ai là người đã gây ra vụ đánh nhau này sao?"

Nói tới đây, sắc mặt của Chu Giang Minh đã trở nên vô cùng xấu xí, trong lòng đầy hoảng hốt.

"A Minh?" Mẹ của gã quay lại nhìn: "Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra? Con đừng có gạt mẹ, con nói mau đi!"

"......" Chu Giang Minh cắn răng cúi đầu, cuối cùng vẫn im lặng.

Gã ta có thể tràn ngập hận thù và sợ hãi khi đối mặt với Hứa Tinh Lạc, nhưng khi đối mặt với Hoàng tử của Đức Trung Tống Thanh Chấp, gã đến một ý nghĩ cãi lại cũng không có, hoàn toàn tuyệt vọng.

Sự im lặng của Chu Giang Minh đã khiến mọi người hiểu rõ, có vẻ như Hứa Tinh Lạc không phải là người gây ra cuộc ẩu đả bên ngoài trường học.

Lão La nghe đến đây là biết đã có chuyện gì xảy ra, dù sao cũng là bạn lớp khác cùng nhau gây rắc rối cho Hứa Tinh Lạc, đã vậy Hứa Tinh Lạc còn bị đánh, chậc, nếu không phải chuẩn bị thi đại học, ông thật sự muốn loạn một trận với thầy Dương.

Ông nhìn thầy Dương: "Lão Dương, ôi chời, xem ra chỉ là chút xích mích nhỏ giữa các bạn cùng khóa mà thôi, áp lực của học sinh năm 12 lớn, phát tiết ra cũng là điều dễ hiểu, ông xem nếu đã vậy rồi thì không cần phải báo cáo lên trên, ông nói xem có đúng không?"

Biết rằng trong lớp lão La chỉ có một học sinh tham gia đánh nhau, mà lớp của mình không chỉ có một người, thầy Dương còn có thể thế nào, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống thôi.

Dù sao làm lớn hơn cũng chẳng có lợi gì cho ông.

"Cô Lưu, cô thấy thế nào?" Bên phía thầy Dương còn phụ huynh phải giải quyết nữa, vô cùng đau đầu.

Bà Lưu thấy con trai mình còn đánh đấm cỡ nào cũng không thả được một cái rắm, tức đến không nhịn được giơ tay tát một cái: "Sao tao có thể sinh ra một đứa vô dụng như mày chứ!"

Đánh nhau thì đánh không lại người khác, học tập cũng không so được với người khác, nuôi một thằng con trai như thế hỏi có nóng ruột không.

Mọi người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim suy nghĩ......

Lúc này chuông vào học đã sớm vang lên, Tống Thanh Chấp nhớ đến tiến độ học tập của Hứa Tinh Lạc, nhỏ giọng hỏi lão La: "Thầy ơi, tụi em có thể đi chưa ạ?"