Chương 16

Tống Thanh Chấp nhìn bóng lưng của hắn, có chút không xác định, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nói rõ ràng: "Tôi nói này, tôi và Tần Thư Thụy không có khả năng đâu, mong cậu lần sau đừng cố gắng tác hợp chúng tôi nữa."

"Hả?" Hứa Tinh Lạc hơi giật mình, còn tưởng mình nghe lầm: "Không có khả năng? Vì sao lại không có khả năng? Cậu không thích cậu ta nữa à?"

Điều đấy là không thể.

Tống Thanh Chấp rất si tình, rất rất lụy tình.

Tác giả nói rằng cậu là một nam cung Bọ Cạp thuần chủng, có thể yêu một người rất lâu, tất nhiên, cậu cũng có khát vọng trả thù mãnh liệt, cũng có thể hận một người rất lâu, rất lâu.

"Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?" Tống Thanh Chấp không trả lời, trong giọng điệu có chút chán nản: "Tóm lại chính là không có khả năng, tôi không tiếp xúc với cậu ta nữa đâu."

Nhưng phải nói sao đây, cậu lớn như vậy, đây là lần đầu tiên thấy thích người khác, tuy rằng đã quyết định phải quên, nhưng ít nhiều gì cũng phải nhớ nhung chút chứ.

Hứa Tinh Lạc đối với tâm tình thiếu nam của cậu không nói gì, được thôi, nếu Tống Thanh Chấp thật sự có thể quên được Tần Thư Thụy, cũng là một chuyện tốt.

"Oke, tôi biết rồi." Hứa Tinh Lạc gật đầu.

Có vẻ như kể từ khi hắn mở mắt ở thế giới này, mọi chuyện đã không diễn ra theo đúng kịch bản.

Đây có phải là cái gọi là hiệu ứng cánh bướm không?

"Vậy cậu còn cần tôi vượt qua kỳ thất tình cùng cậu không?" Hắn đứng trên con đường tấp nập lúc hoàng hôn, nhìn thiếu niên bên cạnh với vẻ mặt thờ ơ.

Tống Thanh Chấp, người đã bỏ ra 300 vạn cho ai đó, chau mày hỏi lại: "Cậu nói xem?"

Đứng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của học bá hai giây, vẻ mặt Hứa Tinh Lạc tiếc nuối: "Xem ra 300 vạn thật sự không dễ kiếm."

Đèn xanh đột nhiên sáng lên, hắn nắm chặt bàn tay của nam sinh đi về phía trước: "Đi mau, đèn xanh rồi kìa."

Tống Thanh Chấp bị nắm lấy cổ tay, muốn nói ở trên đường đừng có mà nắm nắm kéo kéo, nhưng khi được người nọ nắm tay dẫn cậu bước qua đường, cậu lại mất tập trung.

Những người khác có thể đã quen với cảnh tượng bình thường này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm.

"Lại đây lại đây, cậu nhìn xem muốn ăn gì nào?" Hai người ngồi trong quán, Hứa Tinh Lạc đưa thực đơn cho hắn, bưng ấm trà rót trà.

Tống Thanh Chấp đang cầm thực đơn, nhưng vẫn chưa định thần lại, lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.

Là tin nhắn WeChat của mẹ hỏi cậu sao giờ còn chưa về nhà?

Tống Thanh Chấp trả lời: Con đang đi ăn với bạn cùng lớp, hôm nay có thể sẽ về trễ.

"Tin nhắn của mẹ à?" Hứa Tinh Lạc đoán.

"Ừ." Tống Thanh Chấp trả lời.

Cậu cúi đầu tiếp tục xem thực đơn, không biết nên chọn cái gì, nghe Hứa Tinh Lạc nói: "Chọn hai món khác nhau đi, chúng ta có thể đổi cho nhau ăn."

Tống Thanh Chấp sửng sốt, có thể làm vậy luôn à?

Nghĩ lại thì có lẽ là do cậu rất ít khi đi ăn cùng người khác, và dù có đi thì cậu cũng sẽ... không đổi.

Thẩm Kí cũng không được.

"Vẻ mặt của cậu vậy là sao?" Hứa Tinh Lạc dường như từ vẻ mặt của cậu có thể đoán ra được, hắn nở nụ cười: "Nước miếng của tôi cậu cũng đã ăn luôn rồi, còn ghét bỏ cái này sao?"

Mặt Tống Thanh Chấp đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt vô thức liếc nhìn bốn phía.

"Đừng lo lắng, xung quanh không có ai cả." Hứa Tinh Lạc cười khúc khích.

"Vậy chắc chắn không thể ăn." Tống Thanh Chấp ra vẻ bình tĩnh, tìm về sự lạnh lùng của mình.

Nhưng đôi tai đỏ bừng kia đã bán đứng sự ngây thơ của cậu.

Hứa Tinh Lạc biết rõ, học sinh đứng đầu này trong trường khí chất vô cùng ấn tượng, bởi vì đó là chiến trường chính của cậu, nên đương nhiên có thể dễ dàng làm được.

Nhưng rời khỏi những lĩnh vực ấy, ở những lĩnh vực khác cậu cũng chỉ là một thiếu niên ngây ngô mà thôi.

"Ăn xong cậu có muốn đi chơi xong?" Hứa Tinh Lạc nâng má, cười tủm tỉm nhìn đối phương.

"Không được." Tống Thanh Chấp rũ mắt, tách đôi đũa trong tay ra, nói: "Tôi phải về nhà học bài và chơi với em trai."

"Thành tích cậu đã giỏi như vậy mà vẫn phải chăm chỉ như thế sao." Hứa Tinh Lạc rất kính nể.

"Bởi vì tôi chăm chỉ nên thành tích học tập mới giỏi, đừng có ăn không nói có bạn học Hứa." Tống Thanh Chấp nói.

"Vâng vâng vâng." Hứa Tinh Lạc gật đầu: "Ủa mà, cậu có em trai sao?"

"Ừ, mới được bảy tháng thôi." Nhắc tới em trai, vẻ mặt Tống Thanh Chấp dịu dàng đi nhiều: "Em ấy tên là Bánh Nhân Đậu, là một thằng cu mập mạp."

"Hâm mộ ghê." Hứa Tinh Lạc nói.

Hắn đột nhiên nhớ chuyện trong nhà Tống Thanh Chấp, mặc dù là một gia đình giàu có khiến mọi người ghen tị nhưng bên trong lại có vẻ không hoàn hảo như vậy.

Ba Tống Thanh Chấp hình như nɠɵạı ŧìиɧ từ lâu rồi, ông ta có một đứa con riêng, tuổi tác cũng không nhỏ hơn Tống Thanh Chấp bao nhiêu.

Sau khi biết được chuyện này, Tống Thanh Chấp bị tổn thương rất nặng nề, sự đả kích ấy không khác gì lúc thất tình, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.