Chương 1

TỪ XƯA CÔNG 2 ĐÃ SỦNG CÔNG 4

Tác giả: Mạc Như Quy

Chương 1: Phải hoàn thành nhiệm vụ.

Edit: Kally

Beta: Phong

Mất một tiếng rưỡi để chuyển xong đồ từ căn phòng thuê rẻ tiền, sặc mùi rượu còn cách âm cực kỳ kém sang căn phòng hiện tại, chỉ là một căn studio nhỏ nhưng lại gọn gàng sạch sẽ, Hứa Tinh Lạc vỗ tay khen ngợi khả năng làm việc của mình.

Một tuần trước, ' Hứa Tinh Lạc ' vẫn mang họ Tần, là con nuôi của Tần gia.

Về phần vì sao trở thành họ Hứa, thì một lời nói cũng chưa hết.

Cách đây không lâu, đứa con trai thất lạc hơn mười năm của Tần gia đã được tìm thấy, tuy nhiên, đứa con nuôi 'kiêu ngạo, độc đoán' và tính tình 'rất dễ ghét' này lại rất khó chịu, thậm chí còn ra tay gây nguy hiểm 'em trai' của mình.

Ai mà chấp nhận được chuyện này?

Tần gia rất tức giận, nhưng nể mặt phần tình cảm trong quá khứ nên đã rất khoan dung không báo cảnh sát bắt Hứa Tinh Lạc.

Cuối cùng, cha nuôi của Hứa Tinh Lạc đã đưa ra quyết định cắt đứt mối quan hệ cha con nuôi hơn mười năm với hắn, họ đẩy Hứa Tinh Lạc về sống với cha ruột của mình – Hứa Thành.

Nói đến Hứa Thành thì ông ta là một kẻ hèn nhát, sau khi mẹ Hứa Tinh Lạc qua đời, ông ta kết hôn với một người phụ nữ nghiện rượu và cờ bạc.

Lần này để có thể cho Hứa Tinh Lạc được ở lại hai ngày mà ông ta đã hứa với vợ mình – Trần Ngọc là sẽ dùng tên con trai mượn nợ để trả hết số nợ khi trước của bà.

Ban đầu Hứa Thành cho rằng Trần Ngọc nợ không nhiều, ai ngờ rằng Trần Ngọc lại vay một lần hơn 300 vạn, đã thế sau khi trả hết nợ dư ra một khoảng thì bà cầm nó đi đánh bạc với hy vọng có thể cá chép hóa rồng.

Tất nhiên, sao mà thắng nổi, dù thua kha khá nhưng đối với bà ta thì chả quan trọng mấy.

Dù sao người nợ tiền cũng không phải bà ta, mà là đứa con nuôi nhà giàu Hứa Tinh Lạc, tuy đã nói cắt đứt quan hệ, nhưng Trần Ngọc không tin Tần gia sẽ nhẫn tâm đến mức nói mặc kệ thì sẽ thật sự mặc kệ.

À, chuyện này.

Người khác không tin nhưng Hứa Tinh Lạc tin.

Bởi vì tính cách trước kia của 'hắn' thật sự tệ, rất tệ. Có thể nói là làm thiếu gia nhà hào môn hơn mười năm nhưng hắn chả làm được việc gì ra hồn, chỉ toàn mang tiếng.

Tần gia không ném hắn vào tù đã là tận tình tận nghĩa.

Tóm lại bây giờ cho dù chủ nợ đến đập cửa đòi tiền, Hứa Tinh Lạc cũng không có mặt mũi nào mà đến gặp Tần gia xin tiền trả nợ.

Đương nhiên khả năng cao là đối phương sẽ không cho.

Dọn dẹp một lúc, Hứa Tinh Lạc nằm trên chiếc giường nhỏ, đưa tay cầm điện thoại lên, hắn đang định mở lên thì chợt dừng lại, rút sim ra rồi mới khởi động máy.

Trong phòng có wifi, tín hiệu cũng khá tốt.

Đầu tiên Hứa Tinh Lạc lướt web tìm kiếm từ khóa 'làm thế nào để kiếm được 300 vạn trong một tháng'. Tuy nhiên, câu trả lời rất vô ích và không có tính tham khảo.

Hứa Tinh Lạc mở WeChat lên, thấy thằng con trai ruột mới trở về của Tần gia – Tần Thư Thụy gửi cho mình một đống tin nhắn, tóm lại là lo rằng không biết hắn ở với Hứa Thành có ổn không? Có gặp khó khăn nào cần giúp đỡ không, vân vân và mây mây.

Như khi nãy đã có đề cập qua, 'Hứa Tinh Lạc' đã nhiều lần muốn hại Tần Thư Thụy nhưng những chuyện đó Tần Thư Thụy không hề biết, bởi vì Tần Thư Thụy là kiểu nhân vật chính vạn người yêu điển hình, tốt bụng, dịu dàng, hệt như một mặt trời nhỏ, rất thích lan toả tình yêu thương của mình cho mọi người.

Tần gia cũng không nói xấu hắn trước mặt cậu, chỉ nhắc nhở ít tiếp xúc với Hứa Tinh Lạc, Hứa Tinh Lạc là người xấu.

Tần Thư Thụy học cùng trường cấp ba với Hứa Tinh Lạc, cậu tất nhiên biết Hứa Tinh Lạc rất tệ, hơn nữa còn là cái kiểu mà ngấm sâu vào trong máu, không bỏ nổi.

Tóm lại thì hắn là học sinh cá biệt, hút thuốc uống rượu, gây sự đánh nhau, cãi lời giáo viên lại còn thích bắt bạn người khác.

Hễ vi phạm là gia đình hắn đút tiền để xí xoá, nên chả bao giờ hối cải.

Có thể nói, khi trước học sinh trường Đức Trung chỉ cần thấy Hứa Tinh Lạc là sẽ đi đường vòng, sợ Hứa Tinh Lạc ngứa mắt mình sau đó tóm lại đánh một trận.

Nhưng Hứa Tinh Lạc chưa từng bắt nạt Tần Thư Thụy, ngược lại còn giúp đỡ cậu, điều này khiến Tần Thư Thụy có ấn tượng tốt với hắn, cậu cảm thấy Hứa Tinh Lạc không giống như mọi người vẫn nói.

Mặc dù hành vi xấu của Hứa Tinh Lạc...... Ai cũng rõ.

Hứa Tinh Lạc không định trả lời những tin nhắn quan tầm này của Tần Thư Thuỵ bởi vì như vậy mới hợp với thiết lập nhân vật khốn nạn, xấu tính của 'Hứa Tinh Lạc', hắn sẽ không OOC.

Tuy hắn biết, nếu mình mở miệng vay Tần Thư Thụ thì khả năng vay được cao tới 99%.

Bởi vì người ta vô cùng tốt bụng.

Nhưng nếu mượn tiền Tần Thư Thụy để trả nợ, chắc chắn Tần gia sẽ biết. Mặc dù những việc xấu xa khi trước không phải do mình làm, nhưng Hứa Tinh Lạc là một kẻ sĩ diện, hắn thật sự không muốn dính dáng gì với Tần gia nữa.

Hơn nữa không phải chỉ có thể mượn một mình Tần Thư Thụy.

Vẫn còn một kẻ nữa coi tiền như rác.

Kiểm tra lại kỹ ngày giờ một lần nữa, Hứa Tinh Lạc bình tĩnh nhắm mắt ngủ.

Khoảng 8 giờ tối, hắn đứng dậy, đi tắm, mặc quần áo chỉn chu chải chuốt cẩn thận, còn vuốt tóc tạo kiểu trông không khác gì ngoài tiệm.

...... Sau này không còn cơ hội nữa rồi.

Thiếu niên trong gương phòng có đôi mắt phượng, chiếc mũi dọc dừa, khí chất bí ẩn âm trầm, trông có chút hư hỏng.

Hứa Tinh Lạc không thấy có gì bất ngờ bởi vì vốn dĩ khuôn mặt hắn đã vậy, không phải tự luyến đâu, trước đây bất kể đi tới đâu hắn cũng được xếp vào hàng hot boy.

Mặc dù bây giờ nhìn hơi bố đời nên cũng không được coi là hot boy số một Đức Trung, nói đúng hơn là cái nết đánh chết cái đẹp.

Nam vương hiện tại của trường cấp ba Đức Trung tên là Tống Thanh Chấp, một nam thần vừa tốt gỗ vừa tốt nước sơn, không chỉ đẹp, mà còn học giỏi.

Ở Đức Trung anh nổi tiếng hơn Hứa Tinh Lạc nhiều.

Hơn nữa gia thế cũng không tệ tí nào, anh là Thái Tử của Đức Trung, cũng là con trai mười điểm trong lòng giáo viên Đức Trung.

Ngay cả con trai ruột của Tần gia như Tần Thư Thuỵ cũng chả cướp nổi ánh hào quang của anh chứ nói gì đến thằng con nuôi như hắn.

Người có thể tạm coi là một chín một mười với Tống Chấp Thanh chỉ có thể là bad boy Lâm Khác.

Người này cũng giống Hứa Tinh Lạc, đều là trùm trường, nhưng vấn đề ở đây là một núi không thể có hai hổ, cũng như một trường không thể có hai trùm trường vậy.

Cho nên hai người bọn họ thường xuyên cạnh tranh nhau, ai nhìn ai cũng không vừa mắt.

Đặc biệt là Lâm Khác, gã vô cùng ghét hành vi của Hứa Tinh Lạc, gã cảm thấy Hứa Tinh Lạc là một thằng ngu, sở dĩ không đấm nhau với hắn là do nể mặt Tần Thư Thụy.

À là vầy, Lâm Khác và Tần Thư Thụy là trúc mã, sau khi Tần Thư Thụy đi lạc thì lớn lên ở nhà gã.

Mối quan hệ này đúng là phức tạp.

Nếu không phải trí nhớ của Hứa Tinh Lạc tốt, thì cũng không thể nhớ được nhiều việc nhỏ không đáng kể như vậy.

Hắn là một cái bug, biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết.

Ví dụ như Hứa Tinh Lạc biết hôm nay nam vương Tống của trường bọn họ Tống Thanh Chấp của trường bọn họ mới tỏ bị người mình thích từ chối.

Đâu ai nghĩ đoá hoa thanh lãnh Tống Thanh Chấp sau khi bị từ chối thì vào quán bar uống quên sầu đâu?

Nhưng Hứa Tinh Lạc lại biết.

Tầm khoảng 9 giờ rưỡi tối, lúc Hứa Tinh Lạc đến quán rượu hẻo lánh, Tống Thanh Chấp vẫn chưa uống nhiều.

Vì vậy hắn tìm một chỗ ngồi trong góc rồi ngồi xuống, kiên nhẫn ôm cây đợi thỏ.

Lúc này Tống Thanh Chấp mặc áo hoodie trắng, đội mũ lưỡi trai, trên cổ treo tai nghe, vỗn dĩ anh muốn mặc vậy để ít bị chú ý nhưng dáng người và khí chất của anh lại nổi bật đến mức chỉ cần liếc nhìn một cái đã kí©h thí©ɧ trí tò mò của người khác.

Loại khí chất này cho dù có che kín mít cũng không thể giấu được.

Chỉ trong 20 phút ngắn ngủi Hứa Tinh Lạc đã chứng kiến

không dưới năm tên ong bướm cố tình ve vãn Tống Thanh Chấp, nhưng tất nhiên đều thất bại.

Thật không may, hắn đã lên kế hoạch để làm người thứ sáu.

Ngay trước khi một cô gái trang điểm đậm cố tình đến gần Tống Thanh Chấp, Hứa Tinh Lạc đã cầm ly rượu của mình lên, chắn trước mặt Tống Thanh Chấp để ngăn chị gái kia lại.

"Thật xin lỗi, bạn tôi uống nhiều quá, mong chị đừng làm phiền cậu ấy."

Tiểu soái ca ngồi uống rượu cạnh quầy bar nhìn thoáng qua đúng là rất đẹp nhưng cũng chả thấy rõ mặt, vừa khéo Hứa Tinh Lạc đáng đứng trước mặt cô cũng rất đẹp trai, rất hợp gu.

"Này tiểu soái ca, có muốn cùng uống một ly không?" Chị gái đánh giá Hứa Tinh Lạc rồi nói: "Trông em trai rất đẹp trai nha, đã đủ 18 chưa?"

"Không được đâu." Hứa Tinh Lạc không chút do dự từ chối: "Chị ơi, em là gay." Hắn mỉm cười, như thể không cảm thấy lời mình nói rất chấn động.

"Em......" Chị gái sửng sốt, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, trẻ con ngày nay thật là hư!

Hứa Tinh Lạc nói với người ta xong cũng không thèm để ý tới phản ứng của đối phương, xoay người ngồi xuống, sau đó một khuôn mặt rất tuấn tú viết nguyên chữ 'thật thú vị' trên mặt đối diện tầm mắt hắn.

"Ồ, cậu nghe thấy sao?" Hứa Tinh Lạc đoán anh nhất định đã nghe thấy, nếu không anh cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy.

Nhưng có gì đáng ngạc nhiên đâu?

Đâu có khác gì nhau.

Tống Thanh Chấp gật đầu: "Bạn?" Xin lỗi, anh cảm thấy không phải đâu, tuy đã cùng lớp cả hai năm rưỡi, nhưng Hứa Tinh Lạc chưa nói chuyện với anh bao giờ.

Một người là học sinh ba tốt, một người là thành phần đội sổ, có khác gì trời với đất đâu?

"Cậu để ý cái việc sao?" Hứa Tinh Lạc giật giật khóe miệng, cảm giác pha cứu nguy vừa rồi của mình thật vô ích.

Nhưng cũng đúng, Tống Thanh Chấp chắc cũng đâu lạ gì với khái niệm gay này.

"Nếu không thì sao?" Thái tử Đức Trung trong truyền thuyết cao cao tại thượng không gì sánh bằng liếc mắt nhìn Hứa Tinh Lạc một cái sau đó lại tiếp tục uống rượu, chả có hứng thú tiếp chuyện với vị bạn học không mời này.

Hứa Tinh Lạc cũng không phải là người bao đồng nhưng hắn có việc rất quan trọng muốn nhờ Tống Thanh Chấp: "Bạn học Tống, cậu có biết dạo đây Tần gia xảy ra chuyện gì không?"

Tống Thanh Chấp bấu chặt ly rượu trong tay, cuối cùng cũng nâng mắt nhìn Hứa Tinh Lạc: "Tần gia xảy ra chuyện gì?"

Hứa Tinh Lạc biết anh đã tỏ nhưng cố tình hỏi, hắn cũng không chấp nhặt: "Thì là Lâm Thư Thụy, à không, giờ là Tần Thư Thụy, cậu ta mới là con trai ruột của Tần gia, tôi là con nuôi, mặc dù giờ không phải nữa."

Tống Thanh Chấp im lặng.

Chuyện này đương nhiên là Tống Thanh Chấp biết, cách đây không lâu Tần gia đã đưa Tần Thư Thụy về, sau đó vài ngày thì tuyên bố cắt đứt mối quan hệ với con nuôi – Hứa Tinh Lạc.

Chuyện ồn ào đến vậy nhưng Tống Thanh Chấp cũng chả quan tâm, anh chỉ quan tâm đến vì đây là chuyện liên quan đến Tần Thư Thuỵ, chỉ cần là việc liên quan đến cậu thì Tống Thanh Chấp đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nhưng đó là chuyện của ngày hôm qua.

Sau hôm nay sẽ không như vậy nữa, tự tôn của anh không cho phép.

Chỉ mới mười mấy tiếng trước, Tần Thư Thụy đã nói rõ với Tống Thanh Chấp rằng họ không hợp nhau, bảo anh hãy suy nghĩ kỹ, nghĩ xem rốt cuộc bản thân muốn cái gì.

Lúc ấy Tống Thanh Chấp đã phản bác: Cậu còn chưa thử thì sao biết chúng ta không hợp.

Tần Thư Thụy trả lời: Cậu không biết một chút gì về tôi đã cảm thấy đúng người, xin lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy không vui chút nào, ngược lại còn cảm thấy mình bị xúc phạm.

Nói thật thì từ khi sinh ra đến giờ Tống Thanh Chấp chưa từng gặp thất bại lần nào nhưng những lời nói của Tần Thư Thụy đã đả kích nặng nề đến tự tôn của anh, cho đến bây giờ anh vẫn chưa thể khôi phục.

Thật ra anh chưa thể nguôi ngoai không phải là do bị người ta từ chối mà là do bị tổn thương lòng tự trọng.

"Cậu có đang nghe không vậy?" Hứa Tinh Lạc cảm giác đối phương đang thẫn thờ, đm, cái tên này sao không tôn trọng người khác gì hết vậy.

Nếu là trước đây hắn sẽ kệ mà bỏ đi luôn nhưng bây giờ hắn đang gánh trên vai món nợ 300 vạn nên phải nhịn lại tính tình của mình.

"Gần đây tôi gặp chút rắc rối." Hứa Tinh Lạc cắn chặt răng, bày ra bộ dạng khúm núm.

Muốn vay tiền thì phải có thái độ tiêu chuẩn của con nợ.

"Rắc rối gì?" Tống Thanh Chấp vốn không muốn đáp lời, giống như lời Tần Thư Thụy nói bọn họ không hợp nhau, anh và Hứa Tinh Lạc cũng vậy, không hề hợp.

Nhưng có lẽ là do tâm trạng không tốt, Tống Thanh Chấp đột nhiên không ghét tên đang thấy sang bắt quàng làm họ này.

Mà người này còn có một mối quan hệ vi diệu với Tần Thư Thụy.

"Thì...... Thiếu một ít tiền." Hứa Tinh Lạc bĩu môi nói: "Đối với cậu mà nói chắc cũng chỉ là số tiền nhỏ, cậu có thể cho tôi mượn trước không, sau này tôi nhất định sẽ trả cả lời lẫn lãi cho cậu."

Có thể sử dụng thủ đoạn để mượn được tiền, anh không ngại phản bội lòng tự trọng của mình.

"Vay tiền?" Vẻ mặt Tống Thanh Chấp ngạc nhiên rồi trở nên nghiêm túc: "Mắc gì?"

Nếu là một người đàng hoàng đến vay anh tiền thì tất nhiên anh sẽ rất vui lòng giúp đỡ, nhưng người trước mặt thì mắc gì?

Coi anh là cái máy ATM hay gì?

Hứa Tinh Lạc cũng đã đoán được trước là sẽ bị từ chối, hắn giả vờ mỉm cười: "Bởi vì tôi biết cậu thích ai, có thể giữ bí mật giúp cậu, như vậy được không?"

Tống Thanh Chấp đặt cái ly trong tay xuống, ung dung nhìn Hứa Tinh Lạc, ánh mắt lạnh lẽo: "Cậu đang uy hϊếp tôi?"

Thấy cá đã cắn câu, Hứa Tinh Lạc thở phào trong lòng, ngoài miệng thì ra vẻ là bên yếu thế: "Không có, tôi hết cách rồi."

Tống Thanh Chấp không nói gì nữa, nhưng là từ thái độ của anh có thể đoán được, trên trán anh viết to năm chữ 'liên quan gì đến tôi.'

Vốn dĩ hắn cho rằng có thể dùng những thủ đoạn bình thường để mượn tiền nhưng giờ xem ra phải dùng cách kia thôi, Hứa Tinh Lạc thở dài.

Con mẹ nó........

Nhưng hắn thật sự không có chuyên môn ở mảng này.

Nghĩ một tí, Hứa Tinh Lạc nghiêng người về trước, nhích lại gần Tống Thanh Chấp: "Hay là... cậu muốn thử chút thứ thú vị không?"

Vừa nói vừa chớp mắt chân thành nhìn đối phương.

Tống Thanh Chấp sững sờ trong giây lát, anh cảm thấy thú vị khi tên trùm trường ngổ ngáo kiêu ngạo đang tự hạ thấp để lấy lòng mình, anh ngẩn ra trong giây lát nhưng ngay khi mùi sữa tắm thoang thoảng trên người của người kia bao quanh chóp mũi nó đã thành công khơi gợi sự chú ý của anh.

Ồ, ra là mùi hoa hồng......

Nam nhi đại trượng phu mà lại đi lấy lòng nịnh nọt như vậy sao?

Tống Thanh Chấp cười nhạo: "Cậu cũng mới nói xong, trong lòng tôi đã có người mình thích, còn cần gì chút thú vị từ cậu?"

Đúng thật là vô nghĩa.

Hứa Tinh Lạc: "Ừ, nhưng không phải cậu đang thất tình sao?"

Tống Thanh Chấp: "......"

Hứa Tinh Lạc là một người trưởng thành nên khi đối đầu với tên nhóc kiêu ngạo này chả gặp chút bất lợi nào.

Hắn cười dịu dàng: "Bây giờ tâm trạng bây giờ của cậu không tốt, còn tôi chỉ muốn chia sẻ chút khổ sở đó với cậu thôi......"

Tống Thanh Chấp nhìn hắn chả nói gì: "......"

Hứa Tinh Lạc có chút xấu hổ: "......"

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Tinh Lạc nói ra mấy câu sên súa không biết xấu hổ này, nhưng hắn cũng hết cách rồi.

May mà Tống Thanh Chấp lớn lên cũng ưa nhìn, hắn chỉ cần lấy động lực một tí là đã có đủ dũng khí để nhắm mắt nhào tới mà hôn một cái, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì đối phương sẽ ngay lập tức tức giận mà đẩy hắn ra, sau đó mắng hắn là kinh tởm...

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là anh sẽ ném cho hắn một tấm thẻ đủ để trả tiền, đủ để hắn ngậm chặt miệng, đừng có lảng vảng trước mặt Tần Thư Thụy.

Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm, chỉ cần có tiền thì là tiên.

Ngay lúc Hứa Tinh Lạc đang chờ Tống Thanh Chấp đẩy mình ra thì hắn kinh ngạc khi cảm nhận được trên môi có chút mềm mại, trong lòng hắn lúc này đã chửi thề om sòm, đồng thời cũng mở mắt ra nhìn.

Lúc này trong Tống Thanh Chấp như khờ ra, không làm gì cả.

Có vẻ như anh chưa load kịp.

Sau đó Hứa Tinh Lạc mạnh dạn đặt tay lên vai đối phương, nghiêng đầu tách môi đối phương ra rồi tiến vào trong...

Sau khi làm xong các bước thì Hứa Tinh Lạc gào thét trong lòng: Đẩy tôi ra đi! Chửi vào mặt tôi đi! Sau đó đưa tôi tiền! Ông đây muốn đóng máy!

Đợi trả hết nợ thì tôi đóng gói cho mấy cái mối quan hệ rắc rối này cút hết, lúc đó ông đây sẽ đạp thế giới này dưới chân, làm chủ vận mệnh của mình.

—————–