Hoa Khuynh xoay người, cười nhìn Ly Ngu: “Ly Vương có thể cho ta cùng Vãn
Ca ra ngoài tản bộ?”
“Vãn Ca muốn đi cứ đi a”. Ly Ngu nở nụ cười say đắm lòng người nói với Hoa
Khuynh, “Nhưng có những chuyện cần phải biết lựa thời điểm, ngươi hiểu
không?”
Ta vẫn cười nhạt, chuyện giữa hai nàng, ta không muốn biết, dù có cũng không
thể.
Đi sau nàng, cảm nhận hơi ấm từ tay nàng, cúi nhìn đôi tay kia đang nắm lấy ta,
ta vẫn biết tay Hoa Khuynh trắng trẻo, thon thả đến nhường nào, tựa loại bạch
ngọc sáng bóng.
“Chẳng hay Hoàng Thượng muốn nói gì với ta”. Ta nghiêm giọng rút tay về, lại
bị nàng nắm chặt lấy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không hiểu sao nàng
còn có thể dắt tay ta như chưa từng có gì xảy ra, vẫn dịu dàng cười với ta, là
trừng phạt hay đang ban thưởng cho ta.
“Đừng bỏ ra, cứ để cho ta nắm có được không?” Hoa Khuynh dừng bước quay
lại thành khẩn nhìn cô, nàng chỉ muốn cầm tay cô, không chút sầu bi, phẫn nộ.
“Hoàng Thượng muốn làm gì?” Ta không hiểu nổi, không hiểu vì sao nàng làm
vậy trong khi trước kia lại không cho ta tia hi vọng nào, thế này chỉ càng khiến
ta chìm sâu trong vực thẳm mà thôi.
Hoa Khuynh ngẩng lên, tái mặt nhìn ta, chậm rãi buông tay, khóe miệng nở một
nụ cười nhợt nhạt́, “Vậy ta không nắm nữa, chúng ta có thể tản bộ chút không”.
Ta lẳng lặng nhìn nụ cười của nàng, càng ngày càng đắng chát, lại thấy Hoa
Khuynh níu chặt áo mình, “Ngươi cũng biết đấy, đã lâu rồi ta và ngươi không
cùng nhau dạo mát, chỉ một lần này nữa thôi, được chứ? Có lẽ… Có lẽ sau này
chúng ta sẽ không gặp lại”. Giọng Hoa Khuynh khẽ run, ngập ngừng rồi lại kiên
quyết mời ta.
Ta gượng cười, chẳng phải ngươi muốn kết cục thế này sao? Ngươi nhẫn tâm
không tự tay gϊếŧ ta, chỉ dâng ta cho người khác, rốt cuộc ngươi đã vừa lòng
chưa? Thế nhưng, sao ngươi lại chuyển ý, lại đi nói những lời này với ta.
“Hoàng Thượng, hiện ta đã là của Ly Vương, ngài cũng cần chú ý đến thân
phận có đúng không? Đừng làm trò cười nơi nước người, để kẻ khác trông thấy
Hoàng Thượng thế này thì thật không phải cho lắm”. Ta cúi người cung kính trả
lời, ta thực không muốn nói, nhưng Hoa Khuynh nàng thiếu khí chất quyết đoán
của một vị vua, không phân định rõ công tư, cứ mãi dây dưa với ta, ngay cả việc
một thân một mình đi đến Si Điền quốc cũng đã chứng minh nàng không thích
hợp làm đế vương, mà vậy thì chắc chắn sẽ bị hạ bệ (*), ta không muốn nhìn
thấy cảnh ấy, bởi nàng vẫn là Hoa Khuynh, tiểu hài nữ trong sáng thuần khiết
hay theo sau ta.
(*) hạ bệ: truất ngôi vua, mất ngai vàng
Nghĩ lại, nàng cũng chỉ tàn nhẫn với ta, nàng có thể thoải mái tổn thương ta,
nhưng lại không thể tổn thương người khác, chẳng hạn như Tử Mặc, nàng luôn
luôn dịu dàng với hắn, thật khiến ta đau lòng.
“Vãn Ca, ngươi đang oán trách ta sao?” Hoa Khuynh không kéo cô đi nữa, rút
lại đôi tay đang đặt trên người cô, khẽ thở dài, biết rõ rằng cô sẽ không bao giờ
trách tội nàng, mặc dù cô chẳng làm gì sai (*), cô sẽ chỉ ôm lấy nàng, che chở
nàng như khi còn bé, bất luận phải gánh chịu bao nhiêu họa, cô vẫn luôn trước
sau như một, vẫn sẽ tiến đến giúp nàng, ngôi vị hoàng đế, là do cô nhuốm máu
mà có được, đã bất cần đến thế, sao cô có thể trách tội nàng đây.
(*): ý tác giả muốn nói rằng, lỗi Hoa Khuynh rành rành, nhưng Vãn Ca vẫn
không nỡ trách cứ nàng, trước kia và bây giờ đều vậy (editor).
“Đừng nói oán trách hay không oán trách, Hoàng Thượng người không yêu là
không yêu, hận là hận ta, lý gì ta lại từ chối ngươi, ngươi cũng biết, ta yêu
ngươi, hơn cả những gì ngươi có thể tưởng tượng, một mực sâu đậm hơn ngươi
nghĩ”. Ta cười, thoáng thấy mắt nàng thất thần, đôi mắt màu đỏ thẫm, đôi mắt
từng khiến ta phải theo đuổi, càng cố gạt đi bao nhiêu, lại càng muốn chiếm
đoạt bấy nhiêu, vì nàng mà một thân hóa đỏ, khắp người nhuộm máu tươi, chấp
nhận rơi vào vực sâu.
Nhìn người đang mang ánh mắt kiên định trước mặt ta, hễ nhắc đến là nàng lại
lộ ánh mắt ấy, chuyện gì cũng vậy, đều vì ba chữ này, mười mấy năm bầu bạn
sao ta lại không biết, cho dù nàng không yêu, cũng đã thành thói quen rồi.
“Vãn Ca, ta cũng không cố ý”. Hoa Khuynh thở dài khẽ nó (*) cú kích: tương tự như “cú sốc”
“Hoa Khuynh, ngươi còn cần gì, ta đã dần từ bỏ ngươi, sao ngươi lại đến đây,
khiến ta phải đau khổ”. Ta rành rọt phát ra từng chữ, khóe miệng nở nụ cười
như chưa hề có gì xảy ra, ta đã muốn quên, cớ sao lại nhắc đến quá khứ ấy, cái
quá khứ sống không bằng chết.
“Lẽ ra ta không nên tới nơi này, nhưng không hiểu vì sao vẫn đi, khi ngươi vừa
rời khỏi, ta chỉ muốn đến đây ngay lập tức, Vãn Ca, ngươi có thể cho ta biết vì
sao lại vậy không”.
Hoa Khuynh bỗng quay lại đau đáu nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt, người
khiến nàng không biết làm thế nào mới phải, cũng do nàng, nàng đã quá cuồng
si, nàng không nhận ra được tình cảm của mình, Nguyệt Nhiễm chết rồi cũng
vẫn chưa nhận ra, nàng luôn một mực bảo vệ nam nhân ấy, vì hắn, nàng đã hết
lần này đến lần khác nài nỉ cha mình cầu xin Hoàng Thượng thả hắn ra khỏi
ngục tù, đột nhiên có ngày nhìn thấy hắn chết trong lòng cô, cảnh tượng ấy, làm
sao nàng có thể chấp nhận được, nữ nhân này đã khiến nàng đau lòng, rốt cuộc
vẫn không phân biệt được là yêu hay hận.
Sau đó liền nghĩ ra trăm phương ngàn kế để trả thù cô, âm ỉ hằng ngày hằng
giờ suốt mười mấy năm qua, cứ bứt rứt không yên trong cả khoảng thời gian cô
dấn thân trên chiến trường, đến khi cô trở về thì bắt đầu bùng phát, rồi nàng tự
mình lên kế hoạch báo thù, mỗi lần như vậy là cơn quặn thắt nhói lên trong tim,
không vì điều gì khác, chính vì nàng, nàng không biết mình đang hành hạ ai,
hành hạ Vãn Ca hay hành hạ chính mình, nhưng vẫn không thể bỏ qua hận thù
hơn mười năm ròng rã, nên lại từng bước từng bước một ép cô đến đường cùng,
nhìn ánh mắt nghi hoăc của cô, nàng không vui chút nào, chỉ cảm thấy đau đớn,
thậm chí trông thấy cô ôm người khác trước mặt mình cũng khiến tim nàng muốn
nổ tung, nhưng mặc cho cảm giác lạnh lẽo thấu xương cứ bủa vây, nàng vẫn tiếp
tục đắm chìm trong oán hận, dù cả hai đều rất đau.
“Vãn Ca, ngươi có thể cho ta biết không?” Hoa Khuynh tiến từng bước đến gần,
ánh mắt ngày càng xoáy sâu, đôi ngươi đỏ chăm chú nhìn ta, dường như muốn
nhìn thấu tâm can, từ trong ra ngoài.
“Vãn Ca, ngươi có thể cho ta biết tại sao không”.
Từng tiếng có thể cho ta biết không, tiếng hét ấy, vang dội như giáng vào tâm
trí ta, khiến tim ta tan nát, đây là ai thế Hoa Khuynh, là Hoa Khuynh của ta,
Hoa Khuynh của ta a, chính mình vẫn luôn nói sẽ không để Hoa Khuynh nàng
phải chịu đau, không để Hoa Khuynh nàng phải chịu khổ, nhưng người đang
gục xuống sắp khóc này đây cũng là Hoa Khuynh của ta, dù nàng đã làm gì cũng
vẫn là Hoa Khuynh của ta, sao lại có thể để nàng thương tâm khổ sở (*).
(*) thương tâm khổ sở: đau lòng
Ta chậm rãi đến trước nàng, từ tốn ôm thân hình gầy gò của nàng vào lòng, giữ
chặt lấy nàng, muốn siết nàng đến chết, để nàng mãi mãi không rời xa ta, nhưng
ta không làm được, đơn giản vì nàng là Hoa Khuynh, người con gái ta yêu sâu
đậm, vùi đầu vào cổ nàng, thỏa thích tận hưởng hương thơm của nàng, hương
hoa nhẹ nhàng ta yêu thích nhất, hôn trán nàng, từ từ lần xuống lướt qua cánh
mũi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên bờ môi nàng, đỏ mọng ướŧ áŧ, hương vị ngọt ngào, không chút u uất.
Ta biết có một thứ luôn ở bên hông nàng, dù là lúc yêu ta hay hận ta, nàng vẫn
luôn mang theo bên mình.
Ta chầm chậm ôm eo nàng, nhẹ nhàng rút ra chiếc dao găm sắc nhọn, vật định
tình của hai ta, ta đã từng đùa rằng, nếu phản bội Hoa Khuynh, ta sẽ để nàng
dùng thanh dao găm này đâm vào tim ta.
Ta một tay ôm nàng, cố gắng hôn môi nàng, cảm giác dao găm đâm vào tim vô
cùng đau đớn, ta tự mình cắm sâu vào từng chút một, nhận thấy máu tươi đang
từ từ chảy ra, ấm nóng, cô đặc, nhõ xuống từng giọt.
Mọi thứ trước mặt trở nên mơ hồ, nhìn Hoa Khuynh đang nhắm mắt, gương mặt
ửng hồng; không đứng vững được nữa, ta cố gắng ôm lấy Hoa Khuynh, ta không
muốn nhắm mắt lại, ta muốn cảnh cuối cùng mình nhìn thấy là Hoa Khuynh,
mang hình ảnh nàng khắc sâu vào tâm trí, đến phút cuối cùng ta vẫn muốn lưu
giữ ký ức về Hoa Khuynh.
Chẳng qua không có đủ thời gian để ta hồi tưởng lại tất cả những chuyện tươi
đẹp trong quá khứ, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Hoa Khuynh, ta
mỉm cười, ta tự kết liễu đời mình ngươi có vui không, câu trả lời này có khiến
ngươi hài lòng không