Chương 26

Hoa Khuynh, tình yêu dành cho ngươi, cả đời này cũng không thể thu về, nhưng mà, sinh mệnh ti tiện này vẫn sống vật vờ trên thế gian, phải làm thế nào để tìm về chính mình khi xưa, khi không có ngươi? Thế giới không có ngươi, hết thảy đều không có ngươi, Hoa Khuynh, phải làm thế nào, phải làm thế nào mới có thể ngừng nhớ về ngươi.

Trở mình, nhìn màu đỏ thắm trên đầu giường, màu sắc mới tinh, không có hai chữ, hai chữ đã từng được nàng nguệch ngoạc khắc lên.

Còn nhớ rõ vẻ mặt cười đến xán lạn của nàng khi đó, nằm ghé lên người ta, nói với ta, “Vãn Ca, ngươi xem, ta đã khắc tên của hai chúng ta lên đầu giường, giường này về sau liền thuộc về hai người chúng ta rồi, ngươi không thể mang nữ hài tử khác ngủ ở trong này, bằng không ta sẽ ăn ngươi.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, ta ôm lấy thân hình nho nhỏ ấy, đem nàng đặt dưới thân mình, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Hoa Khuynh, cả đời này, ta chỉ thuộc về ngươi.”

“Là thật sự chỉ thuộc về một mình ta sao?” Hoa Khuynh chớp chớp mắt cười hỏi, lật người lại nằm lên trên ta, hai tay còn không quy củ mà phóng tới khắp nơi, mái tóc hỏa hồng rơi nhẹ lên mặt ta, đau đớn tinh tế, cũng là ấm áp.

“Phải, Hoa Khuynh, chỉ cần là của ta, tất cả đều thuộc về ngươi, ta chưa từng lừa gạt ngươi không phải sao?” Ta cười, đem những sợi tóc rơi lả tả của nàng tỉ mỉ chỉnh lại, vuốt ve da thịt non mềm kia của nàng, màu da phấn nộn như hoa đào, cái mũi xinh xắn tinh xảo, còn có ánh sáng trong đôi mắt hỏa hồng kia đang nhìn ta. Hết thảy những thứ này đều tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến nỗi khiến ta nghĩ muốn ngừng lại thời khắc này, mãi mãi không rời khỏi nàng, mãi mãi ôm nàng như vậy.

“Ừ, Vãn Ca chưa từng lừa gạt ta. Vãn Ca, vì sao trên người ngươi lúc nào cũng lạnh như vậy? Ta cấp ấm áp cho ngươi được không?” Hoa Khuynh đột nhiên rũ mắt xuống, nhàn nhạt nhìn ta, hai tay ôm lấy eo ta, tựa đầu lên người ta.

“Vãn Ca, kỳ thực chúng ta đều rất tịch mịch, phải không? Nếu không còn ngươi bầu bạn, ta không biết nên làm thế nào. Vãn Ca, ngươi sẽ rời khỏi ta ư? Sẽ có một ngày ngươi sẽ rời khỏi ta đúng không?”

“Đứa ngốc.” Ta nhìn sa trướng trên đỉnh đầu, vuốt ve mái tóc nàng, “Ta vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi ngươi, trừ phi ngươi muốn ta rời khỏi, bằng không cho dù chết ta cũng sẽ không ly khai, đừng suy nghĩ nhiều nữa, được không? Một ngày nào đó chúng ta sẽ khá hơn, ta sẽ cho ngươi một thế giới thật hạnh phúc, không có hắc ám, không có cường quyền, không có ánh mắt thế tục, một thế giới mỹ hảo chỉ có hai người chúng ta.”

“Ừ, Vãn Ca, ta chờ một ngày nào đó lời ngươi nói trở thành hiện thực, ta sẽ chờ.” Tiếng nói khe khẽ càng lúc càng nhỏ, nàng cứ như vậy ghé lên người ta mà chìm vào giấc ngủ.

“Hoa Khuynh, sẽ, ta sẽ cho ngươi một thế giới hạnh phúc, chỉ cần ngươi chờ ta.”

Lời thề như vậy, ấm áp như vậy, ta xa cầu, nhưng lại đã rời xa ngươi rồi.

Hoa Khuynh, ngươi chưa từng đem lời thề ấy xem như nghiêm túc, hiện tại ta mới minh bạch, ngươi chỉ là không muốn nói mà thôi, chỉ là không hề yêu ta mà thôi, lại cứ cho ta nhiều nụ cười như vậy. Có lẽ ta không nên xa cầu, không nên xa cầu ngươi thực lòng yêu ta. Cũng không nên xa cầu ngươi có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta.

“Nhan tỷ tỷ, ngươi vẫn ổn chứ?” Khi A Lương từ ngoài cửa tiến vào liền nhìn thấy cô nằm nghiêng người hướng vào trong, không biết đang suy nghĩ gì, vẫn không hề động đậy, ngay cả nàng tiến vào cô cũng không biết, lại đang nhớ tới người kia sao?

“Nhan tỷ tỷ, A Lương đã hầm cháo củ sen rất tốt a, dậy ăn một chút đi.” A Lương nhẹ nhàng đặt chén cháo đang cầm trên tay xuống mặt bàn, đi đến bên giường, nàng không thể lý giải phần bi thương trong lòng cô, càng không thể làm tan chảy trái tim cô. Nhan tỷ tỷ, nếu ngươi có thể quên người kia, vậy sẽ tốt biết bao.

“A Lương, cứ để đấy đi, ta không đói bụng.” Ta xoay người lại, gắng sức cười nhìn nàng. Lo lắng trong mắt nàng ta biết, chỉ là hiện tại căn bản không có khẩu vị, muốn một mình yên lặng chút, không muốn bất kỳ ai quấy rầy.

“Nhan tỷ tỷ, nhiều ít cũng ăn một thìa đi, không ăn sẽ đói, hại đến cơ thể. A Lương không muốn nhìn thấy Nhan tỷ tỷ như vậy.” A Lương không hiểu cô vì sao phải như vậy, phá hủy cơ thể mình thì làm thế nào.

“A Lương, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn một mình yên lặng một chút.” Ta rũ mắt xuống, không nhìn tới đôi mắt như bị thụ thương của nàng, thực sự không muốn làm tổn thương nàng, cho dù nàng là ai, cũng không muốn làm tổn thương nàng.

A Lương ngưng mắt nhìn hồi lâu mới khe khẽ gật đầu, “Ừ, Nhan tỷ tỷ hảo hảo nghỉ ngơi, A Lương đi ra ngoài.” Dứt lời liền xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ta mở mắt ra nhìn gian phòng không một bóng người, bên trong gian phòng trống vắng chỉ còn lại mình ta, như vậy mới là thế giới chân chính của mình. Những cái gọi là hạnh phúc và ánh dương quang có hơi ấm kia đều không thuộc về ta. Ha ha, hắc ám và tịch liêu mới là thế giới thuộc về ta, thuộc về một người không có trái tim. Trái tim kia sớm đã thất lạc trên người nàng, cho dù liều mạng tìm kiếm thế nào cũng tìm không thấy, một người không có trái tim thì xa cầu cái gì đây?

Xốc chăn lên bước xuống giường, trong đầu vẫn hỗn loạn, vịn lấy mép giường, trong não lại hiện lên những lời Tử Mặc vừa nói. Dẫu thế nào cũng cân nhắc không ra rốt cuộc đã có chuyện gì. Cầm lấy áo khoác đặt bên giường choàng lên người, nghĩ muốn ra ngoài đi lại một chút, đem những sự tình này lý giải rõ ràng. Tử Mặc và Nguyệt Nhiễm rốt cuộc có phải là cùng một người không? Hoặc là bọn họ nguyên bản chính là một người. Nhưng vì sao Nguyệt Nhiễm phải làm như vậy chứ, vì sao phải lấy được chiếu thư kia? Hàng trăm suy nghĩ không thể kỳ giải.

Ta đứng ở trước cửa thật lâu mới vươn tay chậm rãi đẩy cửa ra, nhìn thế giới bên ngoài vẫn như trước một mảnh tuyến trắng, hơi gió lạnh nhẹ nhàng thổi tới. Ta khép chặt cổ áo khoác, đóng cửa lại đi ra ngoài. Tuyết trắng trong sân đã có chút tan, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vết chân, chỉ cần là của nàng, ta đều có thể nhận ra được. Nhưng không biết vì sao nàng phải tới chỗ ta, lại vì sao chưa nói chuyện với ta đã bỏ đi?

Ta ngẩng đầu nhìn ánh dương quang trên bầu trời xanh kia, đôi mắt đã rất lâu không thấy ánh mặt trời, đột nhiên nhìn thấy liền có chút chói mắt, mặc dù thoạt nhìn ánh mặt trời rất rạng rỡ, nhưng lại không có cảm giác ấm áp, vẫn có chút lạnh như trước.

Cúi đầu đếm dấu chân chậm rãi đi ra sân, nhìn con đường nhỏ lát đá giữa hàng cây, có chút ẩm ướt, tuyết trên mặt đất đã tan rồi, chỉ còn lại một bãi bùn lầy đang chầm chậm chảy sang hai bên.

Bước trên con đường nhỏ lát đá, chậm rãi hướng về phía trước, giật mình tưởng như nhìn thấy một bóng hồng y đang đứng cuối đường, ta ngẩng đầu nhìn về nơi đó. Nhan sắc hỏa hồng đặc biệt chói mắt, ta biết là nàng, tóc hồng nhu mị nhẹ nhàng phiêu động trong gió, đứng ở cuối đường nhìn ta, ta không biết mình có nên đi tới hay không, đi tới nói chút gì đó.

Gió mang theo hơi lạnh, bầu trời màu xanh lam, buổi sáng sớm tuyết tan, ngày chúng ta gặp nhau cũng đẹp như vậy, nhưng lại đã cách xa như trời với đất, ngươi không còn là Hoa Khuynh hồn nhiên kia của ta, mà ta lại vẫn là Vãn Ca yêu ngươi kia, đây là thiên ý, hay chỉ là bất hạnh của chính mình.

Ta đứng bất động ở đó, nhìn mạt thân ảnh nhỏ gầy kia chầm chậm xoay người lại, bước về phía ta. Việc ta có thể làm cũng chỉ là bất động, ta sợ một khi chân nhúc nhích liền nhịn không được chạy tới ôm chầm lấy nàng.

“Vãn Ca.” Giọng nói vẫn ôn nhu thanh thúy như vậy, nhưng không biết vì sao nàng muốn gọi ta.

“Hoàng thượng?” Ta hướng về phía nàng hơi hơi cúi người, ngẩng đầu lên nhìn người đã đứng ở trước mặt, đôi mắt hẹp dài hơi hơi nhíu lại, sợi tóc rơi bên khóe mắt hơi hơi phiêu động. Ta không tự chủ được mà vươn tay ra đem sợi tóc kia nhẹ nhàng vén ra sau tai nàng, lại nhớ ra nàng đã không còn là Hoa Khuynh của trước kia nữa, đành phải thu tay về.

“Nô tỳ chỉ là vô ý.” Ta cúi đầu nhẹ nhàng nói xin lỗi.

“Vãn Ca.” Hoa Khuynh khẽ thở dài một tiếng, rũ mắt xuống nhìn người đang cúi đầu kia, nàng vẫn luôn muốn báo thù nữ nhân này, khi đã chân chính làm tổn thương cô, lại vẫn muốn cái ôm của cô. Là thói quen hay đã bất tri bất giác yêu cô rồi, nàng không biết, cũng không biết mình rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt.

Ta ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, trên gương mặt xinh xắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ thật sâu. Ta không hiểu vì sao nàng phải như vậy, phải nhìn ta như thế, ta hi vọng biết bao ngươi nói cho ta biết hết thảy chỉ là một trò đùa do ngươi mở ra mà thôi, chúng ta vẫn như ngày trước, hạnh phúc như ngày trước.

“Hoa Khuynh, thời tiết lạnh.” Ta nhìn trên người nàng chỉ có một kiện y thường mỏng manh, đứng trong trời tuyết vẫn còn chút lạnh này khẽ run, hơi hơi cười khổ. Nàng vẫn là không biết quý trọng bản thân như vậy, rõ ràng lạnh muốn chết vẫn cao ngạo đứng đó, chỉ đành đem áo khoác trên người mình cởi ra, nhẹ nhàng choàng lên cho nàng.

“Vãn Ca, ta chỉ là đi ngang qua đây.” Hoa Khuynh nhìn cô choàng áo khoác lên người mình, có chút bối rối mà nói, khi nói ra miệng mới phát hiện lời mình nói không chân thực như vậy, đi ngang qua đây, thế nào lại đi ngang qua đây chứ.

Ta mỉm cười nhìn Hoa Khuynh bối rối, bộ dáng Hoa Khuynh như vậy mới là Hoa Khuynh chân chính, nàng muốn nói như vậy ta cũng sẽ không chọc phá.

“Ừ, ta biết.” Ta nhẹ nhàng đáp lời.

“Vậy ta đi trước.” Hoa Khuynh khép chặt áo khoác trên người, vội vàng xoay người rời đi.

Ta cười nhìn bối ảnh nàng rời đi.

Hoa Khuynh, kỳ thực ngươi không có thay đổi, phải không?

Thân ảnh hỏa hồng càng lúc càng nhỏ, lần nào cũng là nhìn theo hình bóng ngươi rời đi, trong tầm mắt dần dần không còn bóng dáng của ngươi, nụ cười cứng ngắc trên mặt từ từ rũ xuống, đau đớn nhỏ vụn nơi trái tim lan tràn ra.

Hoa Khuynh,

Thật sự rất đau, hình bóng của ngươi, khiến ta đau như vậy.

Ta chậm rãi ngồi sụp xuống, ôm lấy đầu gối của mình, nhắm hai mắt lại. Thì ra nhìn ngươi rời đi, trong lòng lại không muốn như vậy. Hoa Khuynh, ngươi biết không? Ta rất rất muốn đuổi theo và ôm ngươi vào trong lòng, nhưng lại không có cái dũng khí ấy, không có dũng khí đối diện với ánh mắt lạnh như băng của ngươi. Hoa Khuynh, có phải ta rất vô dụng không?

Hai mắt nhắm chặt chầm chậm mở ra, ngẩng đầu nhìn về phía xa, thân ảnh của ngươi đã biến mất bên thành cầu, chỉ còn lại một phiến thế gian mịt mờ, cúi đầu cũng chỉ thấy nước tuyết đã tan trên mặt đất, phiếm hàn khí.

Hoa Khuynh, mỗi lần ngươi rời đi đều tuyệt tình như vậy, không quay đầu lại liếc ta lấy một cái.

* * *

Hoa Khuynh quay đầu lại nhìn nữ nhân kia, thân hình cao gầy tựa hồ đang run rẩy, theo bước chân nàng rời đi mà chầm chậm ngồi thụp xuống đất. Trong hốc mắt chua xót đến lợi hại, nàng tưởng rằng có thể quên đi sự ôn nhu mà nữ nhân kia đã mang tới cho nàng, còn cả khoảng thời gian hạnh phúc khi xưa nữa, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra, căn bản là mình không thể quên được. Không quên được cảm giác lãnh mạc tản ra trên người cô, không quên được ánh mắt mỉm cười nhàn nhạt của cô, không quên được cái ôm của cô.

Hết thảy những thứ này không phải đều đang nắm chắc trong tay mình sao?

Vì cái gì, vì cái gì ngay cả mình cũng hãm sâu vào trong đó.

Hoa Khuynh không rõ, hết thảy những thứ nàng an bài đều cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cuối cùng lại đem chính bản thân mình cũng an bài vào. Nhưng mà cái chết của người kia, sao có thể quên? Vãn Ca, ta làm không được, không quên được ánh mắt rời đi của người kia, cũng không thể đối mặt với ngươi mà không chút động lòng, ta nên làm thế nào bây giờ, nên làm thế nào?

Đứng ở nơi cao nhất của cung điện, nhìn cung điện hoa lệ trước mặt, còn có bầu trời xanh lam trên đỉnh đầu, còn có ánh dương quang chiếu lên cung điện màu đỏ thắm hiện ra chói mắt như vậy. Quốc gia này đều ở trong tay nàng, nhưng mà tất cả những thứ này đều là nữ nhân kia trao cho nàng, tất cả những thứ này căn bản không hề thuộc về nàng, không phải sao? Chỉ là nàng đoạt lấy từ trong tay người kia mà thôi.

Hoàng cung lớn như vậy, cho dù đứng ở nơi cao nhất trong hoàng cung cũng không thể nhìn thấy điểm cuối, không thể nhìn thấy tòa cung điện nho nhỏ kia, tòa cung điện mà trước kia nàng thích chạy đến nhất, cho dù nó cũ nát hệt như nơi cung nữ ở, nàng cũng không chán ghét. Lần nào nàng cũng mang theo một bó hoa đào, chạy đến căn phòng nhỏ mà mình ở cùng cô. Trong gian phòng nho nhỏ cái gì cũng không có, nàng vẫn sẽ cẩn thận lau dọn giúp người kia, sau đó cắm bó hoa đào vào trong bình, đặt trên bàn trang điểm, nhìn cái bóng mơ hồ chiếu ra từ trong gương. Nàng rất vui vẻ đi dạo quanh phòng một vòng, sau đó nằm trên giường chờ người kia về.

Lần nào cũng chờ đến khi trời tối đen mới có thể thấy cô mệt mỏi trở về. Nàng không biết cô rốt cuộc đi làm gì, nhưng cũng không hỏi, dẫu sao chờ cô cũng là một loại hạnh phúc, bởi lần nào người kia cũng sẽ vội vàng chạy đến ôm chặt nàng vào trong lòng, hôn nhẹ lên trán nàng mà mắng: “Đồ ngốc, không phải đã bảo ngươi không cần chờ ta về sao, tại sao vẫn không nghe lời?”

Mỗi lần cô nói những lời này, nàng đều muốn cười, kỳ thực nhất định là cô rất muốn nàng chờ cô, nhưng ngoài miệng toàn nói như vậy, nàng cũng sẽ không nói toạc những chuyện trong lòng cả hai đều biết rõ này.

Vãn Ca, hình như khi đó là thời điểm nhiều hạnh phúc và nụ cười nhất trong cuộc đời ta, ta sẽ không phủ nhận, những ngày sống cùng ngươi thực sự rất hạnh phúc.

Chính là tại sao lại biến thành như thế này chứ?

“Hoàng thượng, người làm sao vậy?” Tử Mặc cười nhẹ đi tới trước mặt Hoa Khuynh, trong mắt không hề có một tia kiêng sợ, chỉ có tiếu ý nhàn nhạt, khi nhìn thấy bộ xiêm y khoác trên người nàng thì giật mình một chút, hình như đó là của nữ nhân kia, nàng đã qua đó rồi sao?

“Hoàng thượng?” Tử Mặc nhẹ nhàng đi tới bên cạnh nàng, nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy một phiến bầu trời màu xanh lam và cung điện hoa lệ.

“Ừ, sao vậy?” Hoa Khuynh xoay đầu lại, khẽ cười nhìn nam nhân ấy, người có dung mạo giống hệt Nguyệt Nhiễm. Mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng đều tưởng như đã gặp lại con người không mảy may tranh chấp cùng thế gian đó. Người kia lúc nào cũng đem tất cả mọi việc xem như vân đạm phong khinh, nhưng nàng biết, hắn thủy chung không phải người ấy, người ấy sẽ không cười mị như vậy, sẽ không thích mặc xiêm y màu lam nhạt. Hắn lúc nào cũng thích mặc một bộ xiêm y màu nhũ bạch, thích đứng lặng hồi lâu giữa một biển hoa. Hắn không phải, vĩnh viễn không phải là người ấy.

Tử Mặc thấy ánh mắt của nàng, hắn biết nàng đang nhớ người ấy, nhưng người ấy vĩnh viễn cũng sẽ không quay trở lại, “Ta đang hỏi hoàng thượng làm sao vậy, thế nào lại thành hoàng thượng hỏi ngược lại Tử Mặc rồi?” Tử Mặc nheo mắt cười, nhìn lên bầu trời mà nói.