Chương 27: Câu chuyện thứ tư (10)



Đằng Minh Nguyệt vội bật đèn pin rọi vào vị trí tôi vừa gõ xuống đất, quả đúng là có chút dị thường.

Gạch nát lền của gian phòng này đều được sắp đặt theo hình chữ “Mễ” ( 米 ), duy chỉ có nơi góc tường này hoa văn lại khác biệt, như thể bị người ta ốp cẩu thả xuống mặt đất vậy.

Lần này tôi lấy hẳn mũi dao chọc xuống vị trí đó, âm thanh quả nhiên rất vang, phía dưới nhất định là có một khoảng không gian rỗng không nhỏ.

A Hào nói:

- Mộ cổ đời Đường liệu có nằm dưới này không nhỉ?

Tôi đáp:

- Cũng có khả năng đấy, không khéo chuyện quái dị vừa rồi đều là do vong hồn trong mộ cổ làm ấy chứ.

Xú Ngư cũng chen ngang:

- Cứ mở nó lên xem trước đã rồi nói sau.

Nói đoạn lần tìm khe hở dưới đất để chuẩn bị lật tung chỗ đất đó lên.

Đằng Minh Nguyệt vội ngăn lại, nói:

- Tôi sợ lắm, cho dù dưới đó là gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng không nên xem, mau rời khỏi nơi này thôi.

Còn tôi thì thực sự rất muốn lật tung chỗ sàn nhà đó lên để xem xét, nếu phía dưới đúng là có mộ cổ hay là kho báu đáng tiền gì đó, thì tôi quyết không bỏ qua dịp may phát tài này. Đây gọi là có tiền mà không kiếm, đại nghịch bất đạo, có của cải thì phải kiếm, thay trời hành đạo!

Nhưng giờ Đằng Minh Nguyệt lo lắng như vậy, vả lại nhỡ dưới đó có hồn ma thật thì chúng tôi cũng không biết phải xoay xở ứng phó thế nào, đành phải dồn nén tâm tính giống như thấy tiền trước mặt không được lấy, thấy đồ ngon trước mắt mà không dám ăn, vậy là đành thu lại chủ ý.

Vừa trải qua một phen thất kinh, bây giờ cũng chẳng ai còn tâm trí đâu phóng hỏa tiệm thuốc này nữa.

Lúc này, Xú Ngư tay cẩm gậy xông pha đi trước dẫn đường, mấy chúng tôi lũ lượt đi theo sau, cùng nhau bước ra khỏi tiệm thuốc.

Bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt, chỗ nào cũng toàn là bùn đất nhão nhoẹt, nhìn không rõ dưới đất có dấu chân hay không, nhưng nhìn lên mui của hai chiếc xe thì đều có một vết chân rất lớn, nhưng cái vết này chỉ có ba ngón, giống thú chứ không phải người, không biết rốt cuộc là vật gì? Có thể Lục Nhã Lan đã bị chính cái chân thú này hại, nhiều khả năng đã không thoát khỏi kiếp nạn.

Nghĩ tới đây lại thấy rùng mình vì gai lạnh, có điều không hiểu sao quái thú đó lại không vào phòng tóm từng người chúng tôi để ăn thịt?

A Hào mở cửa xe rồi tọt vào trong xem xét, đoạn ló đầu ra nói với chúng tôi:

- Thông báo cho các vị một tin tốt lành.

Tôi đang đoán mò linh tinh, nghe A Hào nói vậy thì hết sức hứng khởi, nói:

- Tin tốt lành? Không ngại thì cậu nói chậm chút nhé, bao nhiêu năm nay tớ chưa được nghe tin tốt lành rồi, khó khăn lắm mới có cơ may như hôm nay, mình phải từ từ hưởng thụ mới được.

Xú Ngư lại có chút đề phòng, nói:

- Cậu chớ gạt người đó, không phải xe không bị hỏng hóc gì đấy chứ? Giờ cậu có thể biến cho tớ một con gà quay, đó mới thật là tin tốt lành đấy.

Chúng tôi đang đấu khẩu, bỗng trên trời lóe lên một đường chớp điện, lần này chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không vội ngẩng đầu nhìn trời, mà lợi dụng ánh quang điện trong nháy mắt để lướt mắt quan sát quang cảnh xung quanh.

Tôi tiện liếc mắt trông ra con đường mà chúng tôi lái xe tới, trái tim như bị chìm xuống đáy sâu của Đại Tây Dương.

Chỉ trông thấy bao quanh tiệm thuốc toàn là những bụi cỏ dại, còn vành đai bốn bề đều là rừng cây um tùm mọc chen chúc vào nhau, giả như có thể thông được đường quốc lộ thì cũng không biết phải đi theo hướng nào.

Trong màn mưa dữ dội, nếu đội mưa đi vào cái khu rừng rậm rạp đó thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Càng huống hồ, trong đó rất âm u vắng vẻ, ai biết được vào rồi có gặp ma hay không, mà biết đâu quái thú chân to đang trực sẵn ở đó, như vậy chúng tôi tự hiến mình làm bữa ăn đêm cho nó.

Bốn người chúng tôi bất đắc dĩ đành phải quay lại tiệm thuốc, A Hào lấy trong cốp xe ra một chiếc hòm ứng cứu, Đằng Minh Nguyệt tìm được trong xe mình được chút đồ ăn.

Tôi mở chiếc hòm ứng cứu của A Hào ra, bên trong chỉ có một chiếc đèn pin, mấy cục pin khô, hai chiếc gậy phát quang lúc khẩn cấp, một lọ keo 502, nửa vòng dây chun, mấy gói thuốc cầm máu, ngoài ra còn có một số đồ sửa xe, chẳng có thứ gì giá trị cả.

Tôi thở dài nói:

- Sớm biết gặp phải chuyện như hôm nay, chúng ta đã cài đặt thiết bị định vị GPS trong xe thì đâu đến nỗi bị lạc đường thế này.

A Hào và Đằng Minh Nguyệt đang cầm điện thoại bấm số gọi người tới ứng cứu, số nào cũng liên lạc được, nhưng kì lạ là tất cả đều không nghe máy, nên đành phải cất di động đi.

Xú Ngư bỗng nói:

- Tớ vẫn còn một chiêu cuối cùng, chúng ta cứ ở lại đây chờ trời sáng.

Chúng tôi nghe được lời này, cũng không ai hớn hở mở miệng cười cả, chiêu này của Xú Ngư tuy ngờ nghệch thật nhưng tính thực thi lại rất cao.

Tôi ghé mắt nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ vừa đúng hai giờ sáng. Đoạn nói với A Hào:

- Giờ đã hai giờ rồi, chỉ mấy tiếng nữa thôi là trời sáng, chỉ cần trời sáng chúng ta sẽ giống như chim được cất cánh lên trời xanh, cá được thả về biển lớn.

A Hào nghe tôi nói vậy thì sửng sốt:

- Cái gì? Đồng hồ của cậu đang chỉ hai giờ à? Lúc chúng ta mới phát hiện ra Lục Nhã Lan mất tích, tớ xem đồng hồ một lần rồi, là hai giờ đúng, sau đó nhìn lại lần hai, cũng vẫn như vậy không có gì thay đổi, vẫn hai giờ, chắc đồng hồ của tớ chết rồi.

Nghe chúng tôi nói chuyện, Đằng Minh Nguyệt cũng cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình, còn Xú Ngư trước nay không đeo đồng hồ, nên bật điện thoại nom giờ hiển thị trên màn hình.

Cuối cùng chúng tôi xác nhận, thời gian mà tất cả thiết bị cài đặt giờ đều dừng ở hai giờ đúng.