Bùi Kiêu tỉnh lại thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn. Thử khẽ cử động một chút, hắn phát hiện nửa người dưới nay đã được chữa trị hoàn toàn. Không chỉ thế, sự thống khổ do chấp niệm chấn động cũng biến mất. Nếu không phải khi quan sát bên trong cơ thể, thấy chấp niệm của bản thân chỉ còn sót lại 140 đơn vị thì có lẽ hắn còn tưởng rằng trận chiến kịch liệt lúc trước chỉ là một giấc mơ cũng nên.
Tại khoảnh khắc một đòn cuối cùng đánh tan Ác Ma, cây Bạo Viêm Cự Phủ kia lập tức hiện ra khiến hắn quá đỗi vui mừng, tạm quên đi những lời nói đầy ai oán của Ác Ma trước khi chết. Không chút do dự, hắn lập tức thu Bạo Viêm Cự Phủ vào trong Nhẫn U Minh. Tiếp theo, còn chưa kịp nhìn xem Ác Ma chết đi thực thể hóa ra Thiên Sinh Vũ Khí gì thì đã cảm thấy trước mắt tối sầm, cuối cùng chìm vào hôn mê.
Trận chiến lần này thật quá sức kịch liệt, liên tiếp xảy ra chuyện không ngờ, Bùi Kiêu thậm chí mấy lần bồi hồi bên lằn ranh sinh tử. Mãi tới thời khắc khi gϊếŧ chết được Ác Ma, đầu tiên là vì hắn thực sự đã quá hao tâm tốn sức, tiếp nữa là vì đã lấy lại được Bạo Viêm Cự Phủ, khiến hắn cuối cùng cũng được thả lỏng thần kinh, vậy nên mới ngất đi luôn.
Lần này tỉnh lại, Bùi Kiêu thật sự có cảm giác như được tái sinh. Hắn cũng không cẩn thận kiểm tra số lượng chấp niệm trong cơ thể nữa mà trở mình ngồi dậy trên giường. Lúc này hắn mới nhận ra bên cạnh có ba linh hồn đang ngồi nói chuyện với nhau. Ba người kia đang trò chuyện sôi nổi thì thấy Bùi Kiêu bỗng ngồi thẳng dậy, họ đồng thời sững lại một thoáng. Một thiếu nữ dung mạo bình thường nhưng thân hình lại có phần nóng bỏng trong ba người mừng rỡ kêu lên:
"Bùi Kiêu! Anh đã tỉnh rồi à?! Cảm thấy thế nào? Chấp niệm trong cơ thể còn chấn động không?"
Bùi Kiêu cũng nhận ra thiếu nữ này. Cô chính là linh hồn đặc thù đã nối lại cánh tay cho hắn ngay giữa cuộc chiến trong ảo giới Nam Bắc chiến trường. Khẽ nở nụ cười, hắn nói:"Cảm ơn cô đã cứu tôi. Cơ thể giờ đã khá hơn nhiều rồi. Haha. Cả nửa người dưới của tôi đều biến mất như vậy, nên lúc gọi về hẳn là rất khó khăn đúng không?"
Thiếu nữ trên mặt thoáng ửng hồng, vội khoát tay nói: "Không phải công lao của một mình tôi. Tôi và hai linh hồn đặc thù khác đã cùng trấn áp chấp niệm chấn động, cả ba người chúng tôi hợp sức cứu chữa cho anh đấy. Tình cảnh lúc ấy của anh thật sự làm cho chúng tôi quá sợ hãi.”
Bùi Kiêu khẽ mỉm cười:
"Đúng là vậy! Đến chính bản thân tôi còn sợ nữa là. Không có nửa người dưới mà vẫn còn sống! Cảm thấy đúng là quái dị. Đúng rồi sau đó thì tình hình cuộc chiến thế nào? Quỷ quái trong Nam Bắc Chiến Trường tụ tập hết đến khu vực trung tâm à? Còn cả trận đồ ký hiệu phù văn kia nữa, có sao chép lại cái đó không?”
Thiếu nữ thoáng sửng sốt rồi nói:"Phù văn trận đồ nào? Đúng rồi, Nam Bắc chiến trường đã kết thúc rồi."
"Đã không còn Ảo giới Nam Bắc chiến trường nữa rồi."
Lúc này, một giọng nói chợt vang lên ở phía cửa phòng. Tiếp theo, Bùi Kiêu liền thấy thiếu nữ tóc vàng có biệt hiệu Cuồng chiến sĩ - Nannia tiến vào. Sau lưng cô là gã Varotian trong trang phục cha sứ, còn có Dương Đỉnh Thiên, David, Johnan và một đám người khác phía sau cùng đi vào, nhìn qua thôi đã thấy có đến mười mấy người.
Đương nhiên, căn phòng này chỉ là một phòng ngủ bình thường nên không thể chứa nổi mười mấy con người như vậy. Nhưng cũng may mà tất cả người ở đây đều là linh hồn, nên sẽ không bị mấy vấn đề của người sống kiểu này làm khó. Thế nên, Bùi Kiên liền được chứng kiến một màn vô cùng quái dị: bảy tám người nửa chìm nửa nổi ở trong vách tường hoặc trần nhà, càng nhiều hơn nữa là mấy người đứng l*иg ghép vào vật dụng trong phòng. Cái tràng cảnh này nhìn thế nào cũng giống phân cảnh trong mấy bộ phim kinh dị, hơn nữa còn là cái loại phim kinh dị hạng ba không có gì đặc sắc.
Bùi Kiêu cười khổ một tiếng. Hắn tò mò hỏi Nannia: "Cô nói đã không còn Nam Bắc Chiến Trường nữa là sao? Chẳng lẽ trong đó lại xuất hiện quỷ quái còn mạnh mẽ hơn sao?"
Phản ứng của Nannia lại rất kỳ quặc, cô liếc nhìn Bùi Kiêu bằng một ánh mắt lạnh lùng nhưng lại không nói gì mà chỉ tự tìm cho mình một cái ghế để ngồi, không để mình chìm nổi khắp nơi như đám linh hồn kia.
Bùi Kiêu chẳng hiểu sao tự nhiên mình lại bị trừng mắt, mà cũng không thể đoán được như thế là có ý nghĩa gì, đành phải hỏi lại Varotian một lần nữa. Varotian thì vẫn giữ nguyên cái phong thái quý tộc của mình, có điều lúc này cơ thể hắn lại đang chui ra từ trong một cái đèn bàn nên nhìn qua thật sự có chút kỳ dị. Hắn nói:
“Là không tồn tại nữa! Theo đúng nghĩa đen chứ không hề có ẩn dụ gì đâu. Ngay thời điểm anh tiêu diệt con Ác Ma kia thì toàn bộ Nam Bắc Chiến Trường liền bắt đầu sụp đổ, chấn động khắp nơi. Hơn nữa, sau một thời gian thì chúng tôi còn có thể bay lượn và đi xuyên qua đất đá. Đến lúc mọi người thoát khỏi ảo giới đó thì cả Nam Bắc Chiến Trường đã chỉ còn là một khối hỗn độn, bên trong không còn bất cứ một thứ gì. Nhìn mông lung giống như một khối hồ dán đặc quánh, rất khó để hình dung. Có lẽ anh tự đi xem một chút là sẽ hiểu.”
Đúng là Bùi Kiêu nghe mà không hình dung ra được. Tuy nhiên về tình hình đại khái thì hắn vẫn hiểu. Xem ra là sau khi Ác Ma chết đi thì không hiểu sao Nam Bắc Chiến Trường cũng biến mất. Chuyện đó giống như một vị diện trong vũ trụ đột nhiên hoàn toàn biến mất.
" Vậy lối vào có còn ở đấy không? Đúng rồi, người sống bình thường có thể đi vào đó sau khi ảo giới đã biến mất hay không?" Bùi Kiêu như chợt nghĩ ra điều gì, hắn vội hỏi Varotian.
Varotian cười khổ lắc đầu: "Lối vào thì thực ra vẫn còn ở đó, nhưng không cần phải nghĩ tới việc người sống có đi vào được hay không đâu. Hiện tại chính linh hồn như chúng ta cũng khó mà vào được. Chỉ cần đi qua lối vào thì chúng ta sẽ giống như đi vào trong một chất lỏng đặc quánh, rất khó di chuyển. Dù Nannia sử dụng Giải Phóng cũng chỉ có thể tiến được khoảng 10m, khi đi tiếp thì áp lực sẽ càng lúc càng lớn, khiến cô ấy không thể không lùi về. Tình huống này thật quá khác thường. Các nhà khoa học giờ đang trên đường đến đây, chờ bọn họ kiểm tra, đo lường qua xem sao.”
Tình hình này đúng là khá dị thường. Dù sao thì cả thế giới cũng chỉ có mấy cái ảo giới mà thôi, mà ảo giới Nam Bắc Chiến Trường lại là cái đơn giản nhất, thích hợp cho các linh hồn bình thường chiến đấu. Nếu Nam Bắc chiến trường thực sự biến mất thì đó sẽ là một tổn thất lớn không thể nào hình dung nổi với giới linh hồn trên toàn thế giới, nhất là với quốc gia sở hữu ảo giới này. Chẳng trách tại sao vẻ mặt của Varotian lại khổ não như vậy.
Thấy không hỏi rõ được nguyên nhân của sự việc, Bùi Kiêu đành nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, con Ác Ma kia thực thể hóa ra Thiên Sinh Vũ Khí gì vậy? Cả con Centaur Chân Ma cấp trước đó nữa, có lẽ nó cũng đã thực thể hóa ra thứ gì đó. Các anh có tìm được không?”
Johnan ở bên cạnh bỗng cười nói: “Tôi đã cho người đi tìm cẩn thận rồi. Centaur thực thể hóa ra tổng cộng ba món Thiên Sinh Vũ Khí, bao gồm một cái dây cương, một cái móng ngựa sắt và một khẩu súng bắn tỉa. Ngoài cái móng ngựa có dung lượng hơn 300 đơn vị thì hai món còn lại đều có dung lượng khoảng 500 đơn vị. Về phần Ác Ma thì thực thể hóa ra một thanh trường kiếm và một cây roi, đều cháy rực giống như vũ khí mà chính Ác Ma sử dụng, chắc hẳn chính là do hai thứ vũ khí đó thực thể hóa nên. Mỗi món đều có dung lượng gần 1000 đơn vị.”
Bùi Kiêu giật mình. Như vậy thì tính ra, tổng dung lượng của tất cả Thiên Sinh Vũ Khí do Centaur và Ác Ma thực thể hóa phải vào khoảng hơn 3000 đơn vị.
Nếu tính cả mấy món Thiên Sinh Vũ Khí mà hắn lấy được lúc đầu thì tổng dung lượng ít nhất cũng phải khoảng 6000 đơn vị rồi. Vậy là hóa ra lại không lỗ mà thậm chí còn là lãi lớn rồi.
Nói đến đây thì nụ cười của Varotian, Johnan và mọi người xung quanh bỗng nhiên trở nên có phần lúng túng. Mãi một lúc lâu sau, David ở bên cạnh mới mở lời nói thẳng: “Chúng tôi đã bàn bạc một chút rồi. Bùi Kiêu, bởi vì lần này công lao của anh là lớn nhất, mà anh lại sử dụng Giải Phóng cả trận nên chắc chắn sau đây cần phải đi đổi lượng lớn Thực Phẩm Chấp Niệm để bổ sung. Vậy nên chúng tôi tình nguyện bỏ ra số Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 3500 đơn vị để đổi lấy thanh kiếm và cây roi lửa do Ác Ma thực thể hóa nên. Về phần ba món Thiên Sinh vũ Khí do Centaur thực thể hóa ra, chúng tôi chỉ cần lấy khẩu súng bắn tỉa, còn dây cương và móng ngựa đều thuộc về anh. Như vậy có được không?” Nói xong câu cuối cùng thì chính bản thân David – một người tính tình hào sảng – cũng phải nhăn nhó, dường như đang lúng túng vô cùng.
Bùi Kiêu chợt ngẩn ra, mãi một lúc lâu sau mới trả lời: “Các anh... muốn dùng số Thiên Sinh Vũ Khí tổng dung lượng 3500 đơn vị để đổi lấy hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng gần 2000 đơn vị? Vậy không phải là thua thiệt lớn à? Mà lần này nều không có các anh cứu viện thì tôi cũng không thể tiêu diệt được con Ác Ma màu đỏ kia. Vậy mà còn muốn chia cho tôi những hai món Thiên Sinh Vũ Khí. Như vậy thì thật…”
Lời Bùi Kiêu nói lại làm cho những người xung quanh càng cúi đầu thấp hơn nữa. Chỉ có Nannia ngồi kế bên là cười khinh thường: “Ngươi mới là người thua thiệt lớn đấy! Nên nhớ hai món Thiên Sinh Vũ Khí đó là do quỷ quái Chân Ma cấp đỉnh cao thực thể hóa ra, làm sao có thể chỉ đo đếm bằng dung lượng được? Nói chung, Thiên Sinh Vũ Khí do quỷ quái Chân Ma cấp đỉnh cao thực thể hóa ra có thể đổi được số Thiên Sinh Vũ Khí bình thường có tổng dung lượng gấp từ 1.8 lần đến 2 lần so với dung lượng của vũ khí cấp Chân Ma đỉnh cao đó. Tuy đúng là khi đổi Thực Phẩm Chấp Niệm thì chỉ tính dung lượng thôi nhưng ai lại ngốc tới mức lấy luôn Thiên Sinh Vũ Khí cấp Chân Ma đỉnh cao đi đổi Thực Phẩm Chấp Niệm đây? Ít nhất là bọn họ đã trả thiếu cho ngươi số dung lượng Thiên Sinh Vũ Khí từ 300 đến 500 đơn vị. Ha ha, ngươi cũng thật giống tên ngốc Cung Diệp Vũ kia, chắc tới giờ cũng vẫn chẳng biết giá trị quy đổi giữa các cấp bậc Thiên Sinh Vũ Khí đâu.”
Bùi Kiêu nghe vậy thì lập tức cảm thấy lửa giận bốc lên đầu. Có điều không phải giận dữ với những người trước mặt mà là giận dữ với cái gã Dương Húc Quang đang ở Trung Quốc xa xôi kia. Nên nhớ là toàn bộ số Thiên Sinh Vũ Khí lấy được trong ảo giới Phong Đô đều là Thiên Sinh Vũ Khí cấp Chân Ma, rồi chắc tên Dương Húc Quang kia hiểu rõ Cung Diệp Vũ không biết tới sự chênh lệch giá trị nên hắn đã lấy luôn giá trị của Thiên Sinh Vũ Khí bình thường để chia Thực Phẩm Chấp Niệm cho mình. Còn không biết là tên đó đã nuốt mất của mình bao nhiêu Thực Phẩm Chấp Niệm đây. Sao mà không phẫn nộ cho được!
Bùi Kiêu hít sâu một hơi, hắn quyết định sau khi về nước sẽ đi tìm Dương Húc Quang để nói cho rõ ràng chuyện này, để xem có lấy được thêm một rương thuốc lá chấp niệm nữa hay không. Nghĩ vậy mới làm hắn bình tĩnh lại được, lúc này mới nhìn về phía mọi người cười nói: “Cứ đổi với giá đó đi. Hiện tại tôi đã có Anh Dũng Súng và Thiên Sinh Vũ Khí cấp Ma Vương Bạo Viêm Cự Phủ, vậy nên có giữ hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí này cũng không phát huy được nhiều tác dụng, mà hiện tại tôi lại đang cần lượng lớn Thực Phẩm Chấp Niệm. Nếu được thì tôi còn ba món Thiên Sinh Vũ Khí nữa đây, các anh cũng đổi cho tôi với tỷ lệ như vậy luôn đi. Có được không?” Nói xong, Bùi Kiêu liền lấy ra ba món Thiên Sinh Vũ Khí do Sói Mặt Người thực thể hóa và hai món Thiên Sinh Vũ Khí do con quỷ quái có hình dạng người máy thực thể hóa ra.
Trước tiên, Bùi Kiêu lấy hai món Thiên Sinh Vũ Khí đó đưa cho David, suy nghĩ một chút rồi lại lấy thêm một món trong số Thiên Sinh Vũ Khí do Sói Mặt Người thực thể hóa đưa cho Johnan. Hắn nhìn hai người và nói với vẻ chân thành: “Cám ơn các anh đã giúp đỡ tôi. Mà lần này cũng đã hy sinh nhiều người như vậy, lại đều là đồng bọn và chiến hữu của các anh. Nếu như có thể, xin thay tôi quan tâm, giúp đỡ người nhà bọn họ. Xin hãy nhận lấy cả ba món Thiên Sinh Vũ Khí này và làm tất cả những gì có thể để đền bù cho những linh hồn đã mất kia, nếu không tôi chắc chắn sẽ luôn canh cánh trong lòng, sau này cũng không thể tiến xa thêm được nữa.”
Johnan và David ngạc nhiên nhìn nhau rồi Johnan mới lên tiếng: “Anh có nhầm lẫn gì không? Cả hai đoàn đội của chúng tôi chỉ chết tổng cộng bảy tên Tự Do Linh Hồn mà thôi. Tuy quả cầu lửa mà lúc đó con Ác Ma dùng đúng là có uy lực rất lớn nhưng Tự Do Linh Hồn cũng không dễ bị tiêu tan đến vậy đâu. Trừ khi bị quỷ quái nuốt sống hoặc bị vũ khí của quỷ quái đánh trúng trực tiếp, chứ còn công kích tầm xa như vậy không có hiệu quả gì đâu. Cùng lắm là đánh tan hình thái linh hồn của bọn họ thôi, chỉ cần sau một khoảng thời gian hoặc có linh hồn đặc thù với năng lực chữa trị là sẽ cứu sống được. Chẳng lẽ anh cho là tất cả bọn họ đều đã chết cả rồi sao?”
“H…ả?” Lần này thì Bùi Kiêu đã hoàn toàn ngây người. Hắn ngu ngơ hỏi: “Không chết? Vậy mà tôi còn áy náy mãi, rồi vì cái cảm giác áy náy đó mà xông vào liều mạng với con Ác Ma kia. Hóa ra bọn hắn lại không chết?”
Johnan và David lập tức bật cười ha hả, rồi đến cả đám Tự Do Linh Hồn xung quanh cũng đều cười phá lên. Thậm chí còn có vài người bay tới vỗ vỗ vai Bùi Kiêu.
Bùi Kiêu chỉ biết lắc đầu cười khổ, nhưng hắn cũng không cảm thấy cần phải giải thích gì cả. Tới lúc này hắn như chợt hiểu ra vì sao đòn công kích Đạn Năng Lượng của Anh Dũng Súng nhìn thì có vẻ như uy lực rất khủng bố nhưng thật ra lực sát thương với quỷ quái Chân Ma cấp lại khá nhỏ, phải đâm vào cơ thể chúng rồi bắn mới có hiệu quả. Xem ra nguyên nhân của chuyện đó cũng là vì đấy là một đòn công kích tầm xa.
Tuy là nhầm lẫn nhưng Bùi Kiêu vẫn đưa ba món Thiên Sinh Vũ Khí ra: “Dù có thế nào thì vẫn cám ơn vì sự trợ giúp của các anh. Nếu không có các anh, có lẽ tôi đã không thể trụ được tới khi viện quân tới. Hy vọng sau này chúng ta sẽ vẫn là bạn bè. Nếu lại có cơ hội được cùng các anh chiến đấu, tôi sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Johnan và David cùng đứng lên. Bọn họ nhận lấy Thiên Sinh Vũ Khí dành cho mình xong mới nói với dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Không, được cùng anh sóng vai chiến đấu mới là vinh hạnh của chúng tôi.” Lần này, cả hai người nhận lấy mấy món Thiên Sinh Vũ Khí một cách tự nhiên, không có chút không vui nào.
Sau khi giải quyết xong việc với Johnan và David, tiếp theo Bùi Kiêu liền bàn bạc về giá trị quy đổi dung lượng của hai món Thiên Sinh Vũ Khí do Sói Mặt Người thực thể hóa ra. Hai món Thiên Sinh Vũ Khí này có tổng dung lượng khoảng 1000 đơn vị, lại cũng do quỷ quái Chân Ma cấp thực thể hóa ra nên cuối cùng mọi người quyết định tính cả hai món Thiên Sinh Vũ Khí này và hai thanh vũ khí do Ác Ma thực thể hóa để đổi cho Bùi Kiêu 5000 đơn vị Thiên Sinh Vũ Khí bình thường.
Quả là niềm vui lớn! Nếu đổi toàn bộ thành Thực Phẩm Chấp Niệm thì đã đủ để hắn có thể tăng chấp niệm bản thân lên hơn 600 đơn vị rồi. Vậy là đã vượt qua điều kiện về mức chấp niệm thấp nhất của cường giả Chân Ma cấp rồi.
Hơn nữa, sau khi tỉnh lại, tuy Bùi Kiêu nhận thấy chấp niệm của mình đã hao hụt mất gần 100 đơn vị nhưng hắn lại cảm nhận rõ ràng rằng:
Cường độ chấp niệm của hắn... đã mạnh hơn.
Lời bình:Cường độ chấp niệm của Bùi Kiêu lại mạnh lên, vậy lúc này hắn đã mạnh tới mức nào? Liệu con đường tới Chân Ma cấp của hắn có còn xa? Mời đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!