Chương 44: Sống Chết K Rõ

Tần Quan Vũ mỉm cười:

- Lời lẽ cô nương thật dễ động lòng người, tuy nhiên, tại hạ xin nói thật là rất khó mà tin được!

Hoàng Phủ Duy biến sắc:

- Bây giờ tiện nữ phải làm sao?

- Có một kế sách lưỡng toàn.

- Xin công tử dạy cho!

- Trở về Quỷ Huyệt!

- Trở về Quỷ Huyệt?

Tần Quan Vũ gật đầu:

- Đúng, đó là kế sách lưỡng toàn.

Tại hạ tuy có ái mộ tài trí của cô nương, nhưng xét mình là quê mùa thô lỗ...

Hoàng Phủ Duy lắc đầu, cắt lời Tần Quan Vũ:

- Công tử thật không thu nạp tiện nữ ư?

Tần Quan Vũ điềm đạm mỉm cười:

- Quỷ Huyệt Chủ đã có ân đối với cô nương, cô nương phải phục thị Huyệt Chủ mới đúng.

Tại hạ và cô nương vốn là xa lạ, làm sao tại hạ nhận điều ấy được?

Hoàng Phủ Duy thở dài:

- Việc này cho Huyệt Chủ sai khiến...!Là một trang nam tử, công tử lại đi sợ tiện nữ ám toán sao?

Tần Quan Vũ làm thinh suy nghĩ...

Không nhận thì hóa ra sợ sệt hay sao? Nhưng nếu tiếp thu thì phải xử trí cách nào?

Trong lúc Tần Quan Vũ tiến thoái lưỡng nan ấy, chợt nghe Thần Bí Nhân dùng truyền âm nhập mật:

- Minh Chủ cứ thu nạp đi thử xem họ giở trò gì!

Tần Quan Vũ làm thinh giây phúc rồi khẽ gật đầu:

- Thôi, cũng được...!Nhưng chúng ta chỉ nên đối xử với tư cách bạn mà thôi!

Hoàng Phủ Duy mừng rỡ quỳ ngay xuống:

- Tiện nữ Xuân Lan, nguyện trọn đời tận trung với chủ nhân, nếu trái lại, sẽ bị chết một cách bi thảm.

Tần Quan Vũ khoát tay:

- Không, cần chi phải làm thế!

Liền lúc đó, chợt nghe giọng truyền âm nhập mật của Thần Bí Nhân:

- Bẩm cáo Minh Chủ, tuân theo lệnh của bản Miếu Chủ, lão phu phải trở về Tam Quốc Miếu...!Theo hộ vệ Minh Chủ bao nhiêu năm nay, thật rất khó dứt lòng lưu luyến, nhưng lệnh của bản Miếu Chủ không biết phải làm sao...!Một ngày xa Minh Chủ, lão phu buồn bực vô cùng, bây giờ chỉ còn cách Minh Chủ ra lệnh lưu lão phu lại thì có lẽ sư điệt Miếu Chủ phải tuân lời.

Minh Chủ thấy thế có nên chăng?

Câu chuyện thình lình khiến cho Tần Quan Vũ sửng sốt, nhnưg chàng vẫn lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý với Thần Bí Nhân.

Giọng truyền âm nhập mật phảng phất thở dài:

- Lão phu biết rõ lòng của Minh Chủ...!Minh Chủ không muốn có chuyện nài ép người khác...!Thôi, đã đành phải thế.

Ngưng một giây, giọng truyền âm nhập mật trở nên bực tức:

- Không như thế được! Nhất định lão phu phải chất vấn điệt nhi...

Tiếng nói ngưng hẳn nơi đây, chứng tỏ Thần Bí Nhân đã đi rồi, Tần Quan Vũ cúi mặt thở dài sườn sượt...

Thật là khó hiểu.

Người của Tam Quốc Miếu đã theo hộ vệ từ lúc chàng còn đi với sư phụ Thủy Cảnh Tiên Sinh và mãi cho đến bây giờ...

Nhưng tại làm sao thế?

Hoàng Phủ Duy chợt hỏi:

- Tại sao người ấy lại bỏ chủ nhân?

Tần Quan Vũ giật mình hỏi lại:

- Ai?

- Thần Bí Nhân!

Tần Quan Vũ đứng phắt lên trố mắt:

- Tại sao cô nương biết?

Hoàng Phủ Duy vẫn thản nhiên:

- Tiện nữ còn biết nhiều hơn nữa...!Từ nay trở đi công tử đi thật vào nguy hiểm.

Việc Tam Quốc Miếu triệu hồi Thần Bí Nhân chẳng phải là một dấu hiệu đấy sao?

Sự hiểu biết của Hoàng Phủ Duy - không, phải gọi là Xuân Lan mới đúng - đã làm cho Tần Quan Vũ càng thêm ngơ ngác.

Một chuyện đã quá sức tưởng tượng của chàng.

Tần Quan Vũ đâm ra bực tức, tại sao lại có thể như thế được.

Xuân Lan nói tiếp:

- Thật ra Thần Bí Nhân võ công vẫn xấp xỉ Quỷ Huyệt Huyệt Chủ, nhưng tiếc vì đã làm lộ việc Đồng Minh do sự xuất hiện công khai khi cùng công tử và Quái Ảnh Khách bàn việc.

Tần Quan Vũ trố mắt:

- Chuyện Đồng Minh, Quỷ Huyệt cũng biết nữa sao?

- Biết rất rõ ràng, nhưng không cho Hạ Hầu Viên Chủ biết.

- Tại sao?

- Tại vì Hạ Hầu Viên Chủ là con người dễ dàng phản phúc, và có quá nhiều dã tâm.

Ngưng một giây, Xuân Lan lại nói:

- Tiện nữ đã thuộc thị tỳ của công tử, vậy có chuyện gì cần hiểu rõ, công tử cứ hỏi.

Tần Quan Vũ lắc đầu:

- Không có chuyện gì khác.

Thình lình tiếng truyền âm nhập mật lại vọng lên:

- Minh Chủ, thật là nguy hiểm, xin Minh Chủ cứ giữ thái độ tự nhiên, lão phu sẽ bẩm cáo công việc.

Xuân Lan hỏi tiếp:

- Công tử không biết nhất cứ nhất động của Thần Bí Nhân đều dưới sự theo dõi của Quỷ Huyệt sao?

Tần Quan Vũ mỉm cười:

- Không hẳn như thế.

Chàng vụt hỏi lại:

- Quỷ Huyệt theo dõi tôi có phải để trừ tuyệt tôi không?

Xuân Lan lắc đầu:

- Không, theo dõi công tử không phải để hại công tử, cũng không phải do việc Huyền Kinh, mà là do vấn đề Cầm Hồn Cốc.

Công tử có biết những vật quý ở Cầm Hồn Cốc không?

- Có biết sơ qua.

Xuân Lan lộ vẻ mừng:

- Thế thì hay lắm.

Cầm Hồn Cốc có sáu vật quý ai cũng thèm thuồng, trong đó có một vật Chú Nhan Bí Đơn chắc công tử biết chứ?

Tần Quan Vũ cau mày.

Chẳng lẽ Huyệt Chủ Quỷ Huyệt lại cũng muốn được món thuốc trẻ mãi không già ấy? Vật ước vọng của đàn bà ấy sao?

Xuân Lan nói tiếp:

- Cái mà Huyệt Chủ Quỷ Huyệt mong được đó chính là Chú Nhan Bí Đơn.

Tần Quan Vũ trố mắt:

- Huyệt Chủ Quỷ Huyệt là đàn bà sao?

Xuân Lan gật đầu:

- Là đàn bà, mà lại là một người đàn bà tài mạo...!Nhưng chỉ có điều khác hơn Tam Cốc Miếu Chủ.

Tam Cốc Miếu Chủ là con người trầm lặng, còn Quỷ Huyệt Chủ là con người ưa gϊếŧ chóc.

Nhưng bản tính vốn thiện lương!

Tần Quan Vũ dọ hỏi:

- Hình như cô nương biết khá nhều về Tam Quốc Miếu?

- Thật ra giữa Tam Quốc Miếu Chủ và Quỷ Huyệt Chủ cũng không có thù hận gì, nhưng vì quan hệ bất đồng cho nên giữa đôi bên không thể gặp nhau.

Tần Quan Vũ định hỏi thêm, nhưng giọng truyền âm nhập mật bỗng vang lên:

- Bẩm cáo Minh Chủ, Quỷ Huyệt Chủ và Trưởng lão Quỷ Huyệt sắp đến.

Đây là một chuyện lớn trong võ lâm suốt một trăm năm nay, Minh Chủ cứ yên lòng bình tĩnh đối phó.

Giọng truyền âm nhập mật vừa dứt, thình lình hai bóng người vυ"t tới.

Một lão già tuổi khoảng bảy mươi, ba chòm râu dài đậm đuột phất phơ trước ngực...!Và một cô gái như cành lan rạng rỡ, với búi tóc trái đào cao vυ"t, với đôi mày cong nhỏ dịu dàng, với đôi mắt long lanh đôi tròng đen nhánh, người con gái toát ra mãnh lực thu hút lạ lùng...

Xuân Lan lật đật đứng lên.

Nhưng Tần Quan Vũ đã nhìn thẳng cô gái, nhếch môi cười nhạt:

- Cô nương là Quỷ Huyệt Chủ?

Người con gái nhích lên hai bước, nở nụ cười như đóa tường vi:

- Vâng.

Người thiếu nữ đáp gọn một tiếng và quay qua giới thiệu lão già:

- Còn đây là người dẫn đầu của Bát Trưởng lão Quỷ Huyệt, nhưng vì không hay đi lại giang hồ, nên không có danh hiệu chi cả.

Trưởng lão Quỷ Huyệt trang trọng vòng tay:

- Lão phu tên Trại Ca Thạch, xin ra mắt Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi.

Tần Quan Vũ vòng tay đáp lễ, nhưng giọng vẫn lạnh lùng:

- Không dám, xin tham bái Trại lão bối.

Quỷ Huyệt vụt quay lại sau gằn giọng:

- Thần Bí Nhân, xin mời ra mặt.

Tần công tử chắc không thích những kẻ co đầu giấu mặt như thế đâu!

Tiếng của Quỷ Huyệt Chủ vừa dứt, một giọng trầm trầm đáp:

- Lão phu xin bái kiến Huyệt Chủ, nhưng thẹn vì gặp mặt, nên phải giấu mình.

Tần Quan Vũ mỉm cười không nói.

Quỷ Huyệt Chủ quay lại dịu lời:

- Có lẽ công tử rất muốn biết danh tính của tiện nữ chứ?

Tần Quan Vũ lạnh lùng:

- Vâng!

Quỷ Huyệt Chủ nói một cách hết sức êm dịu:

- Tiện nữ tên Mai Tương Phi.

Tần Quan Vũ cười gằn không nói.

Trại Ca Thạch cất giọng trầm trầm:

- Tần huynh sao lại vô lễ đối với Huyệt Chủ như thế?

Mai Tương Phi quay lại gạt ngang:

- Xin thúc thúc lui ra ngoài, để điệt nữ nói chuyện với Tần công tử.

- Tuân mạng!

Trại Ca Thạch nhún mình nhảy ra ngoài hai mươi trượng.

Quỷ Huyệt Chủ mở lời:

- Tần công tử, chúng ta hãy bàn chuyện Đồng Minh và Liên Minh.

- Cứ nói!

- Cái gọi là Liên Minh chính do tiện nữ đề xướng, chẳng hay công tử có ý nghĩ như thế nào?

Tần Quan Vũ lạnh lùng:

- Là một tổ chức tà mị.

- Vâng, nhưng chỉ đến ngày nay thôi.

Tam Quốc Miếu đã phản, Võ Lâm Đệ Nhất Gia cũng đã ly khai, cái gọi là Liên Minh thực chất đã không còn nữa.

Bây giờ, còn lại chỉ là Chí Tôn Bảo, Hạ Hầu Viên và Trích Huyết Giáo mà thôi.

Ngưng một giây, giọng nói của Mai Tương Phi chợt rắn lại:

- Nhưng, điều cần thiết là Liên Minh sẽ đạp bằng Tam Quốc Miếu.

Tần Quan Vũ mỉm cười ngạo nghễ:

- Cô nương muốn thị uy với tại hạ à? Vô ích!

Mai Tương Phi vụt thét lên:

- Trại sư thúc, hãy cho Tần công tử biết uy lực của ta!

Trại Ca Thạch vυ"t mình lao tới.

Tiếp liền theo, Thần Bí Nhân lao xuống chặn ngay:

- Dừng lại!

Tần Quan Vũ thản nhiên:

- Thần Bí lão hãy yên lòng, đối phương đã chỉ danh khiêu chiến, xin để cho tại hạ đối phó.

Mai Tương Phi khẽ hất hàm:

- Trại thúc y lệnh.

- Tuân mạng.

Trại Ca Thạch quát lên một tiếng, song chưởng vung lên một lúc, kình lực tẻ ra như gọng kiềm xoắn lấy Tần Quan Vũ.

Thấy nội lực đối phương hùng hậu chưa từng thấy, Tần Quan Vũ lật đật thi triển Thiên Long Thần Bộ tránh dạt một bên.

Trại Ca Thạch hừ lên một tiếng lạnh lùng, hai tay đẩy mạnh ra đối kháng.

Bùng!...!Bùng!...

Hai tiếng dội vỡ đất lên từng bựng, Tần Quan Vũ bắn văng ra gần mười trượng lăn tròn như một trái cầu.

Trại Ca Thạch lao theo trầm giọng:

- Các hạ có lẽ đã phục võ công của Quỷ Huyệt rồi chứ?

Tần Quan Vũ tung mình đứng dậy:

- Tại hạ tuy bất tài, nhưng chưa phục bất cứ một kẻ nào cả.

Mai Tương Phi láy mắt về phía Trại Ca Thạch, người Trưởng lão Quỷ Huyệt bằng một thân pháp cực kỳ thần tốc, xẹt mình tới như một dãy khói đen điểm ngay vào Khí Hải Huyệt của Tần Quan Vũ.

Tần Quan Vũ rú lên một tiếng khe khẽ từ từ quỵ xuống.

Chàng cố gắng ngồi vững để vận công, chợt nghe một giọng truyền âm nhập mật:

- Vận khí đan điền, tập trung vào khí hải...

Tần Quan Vũ vừa vươn mình cảm nghe như gân cốt rã ra từng mảnh, lảo đảo ngã xuống cơ hồ ngất lịm.

Xuân Lan và Thần Bí Nhân tái mặt xốc lên một lượt.

Chợt nghe Trại Ca Thạch lên tiếng:

- Bẩm cáo Huyệt Chủ, lão phu đã khai phá Sinh Tử Huyền Quan của Tần huynh, công việc hoàn toàn mỹ mãn.

Thần Bí Nhân quay mặt lại, vừa kinh dị vừa mừng rỡ, khi thấy Tần Quan Vũ đượm hồng sắc mặt, hơi thở điều hòa, rõ ràng công lực đã đạt đến mức độ siêu phàm.

Sinh tử huyền quan đã được khai thông toàn diện, một trạng thái võ công cao tuyệt, điều mà những kẻ võ lâm mong đạt đến một cách khó khăn.

Mai Tương Phi vụt ngẩng mặt vào phía rừng dịu giọng:

- Miếu Chủ muội muội đã đến sao lại không ra mặt?

Một giọng nói như oanh vàng thỏ thẻ đáp lời:

- Tiểu muội vì thẹn khi bái kiến tỷ tỷ, mong tỷ tỷ hãy thứ cho!

Mai Tương Phi cười nhẹ:

- Chị em chúng ta đã thề không cùng chung sống.

Tuy nhiên, tình cảm tư riêng của chúng ta chưa chắc đã chẳng hợp nhau...!Chẳng lẽ vì hành động của cha mẹ mà cứ mãi ôm lòng oán hận?

Lại thêm một tiếng thở dài hồi đáp:

- Chuyện ngày xưa như giấc chiêm bao, bước đường trước mặt mịt mờ như khói...!Tiểu muội há dám vì chuyện ấy mà ôm lòng oán hận tỷ tỷ sao? Huống chi chúng ta cốt nhục tình thâm, dễ đâu lại nói đến chuyện thù hằn...!Tỷ tỷ nghĩ có phải thế không?

Mai Tương Phi mỉm cười chua xót:

- Đúng, muội muội, chị em mình bao nhiêu năm không gặp, tuy tính tình ngu tỷ gần như trở thành hiếu sát, nhưng đối với muội muội lòng hoài vọng không lúc nào nguôi!

- Vâng, sự quan hoài của tỷ tỷ, tiểu muội xin ghi tạc vào lòng.

Bây giờ, chúng ta nên bàn về chuyện hiện tại.

Chuyện về Tần công tử, tiểu muội muốn biết ý chị tính sao?

- Chẳng lẽ chuyện này muội muội lại không biết sao?

- Không, em thấy rõ lắm chứ, trước hết tỷ tỷ cho Trại tiền bối dùng võ công áp đảo, khiến cho Tần công tử buộc phải vận công đề kháng, rồi chờ đến lúc công lực vận hành của công tử đến độ quy nguyên, lại điểm vào Khí Hải...!Có phải thế không?

- Đúng!

- Một mặt điểm vào Khí Hải Huyệt, một mặt Trại tiền bối lại dùng truyền âm nhập mật chỉ cách cho Tần công tử chế vận huyệt pháp, và Trại tiền bối đã đem hết chân lực truyền sang cho Tần công tử khai thông huyệt huyền quan.

- Đúng!

- Nhưng, vấn đề đặt ra cho tiểu muội là tại sao tỷ tỷ lại có hành động như thế?

Mai Tương Phi ửng hồng sắc mặt:

- A...!Chị chưa biết làm sao giải thích với em.

- Tỷ tỷ, Tần công tử sắp tỉnh lại rồi, tỷ tỷ đừng tiết lộ sự có mặt của em nhé!

Mai Tương Phi chợt buồn buồn:

- Thật em không muốn gặp chị ư?

- Vì thẹn mà em không muốn gặp.

Mai Tương Phi cau mặt:

- Chẳng lẽ em chờ cho đến lúc cốt nhục tương tàn vì chuyện tranh bá võ lâm...

- Có lẽ chỉ đến thế thôi.

oOo

LXXVI

ÂM MƯU VÀ ÂN OÁN

Tần Quan Vũ vừa tỉnh lại vụt gầm lên một tiếng phóng vυ"t mình lên mười mấy trượng, và y như một đại bàng, xoay vòng giữa không trung một vòng thật rộng mới tà tà đáp xuống.

Nhưng, Tần Quan Vũ chợt giật mình ngơ ngác.

Bằng vào võ công của mình, một cái vọt ra ngoài mười trượng đã là cái lạ rồi, nhưng điều lạ hơn hết là giữa không trung còn đủ dư lực khinh công để xoay một vòng rộng như thế thì quả là ngoài sức tưởng tượng.

Chuyện xảy ra thật làm cho Tần Quan Vũ điên đầu.

Chẳng lẽ Quỷ Huyệt lại có ý trợ giúp nội lực cho mình nữa sao?

Nhưng, lòng tự ái của một thanh niên lại sôi lên trong lòng Tần Quan Vũ.

Đường đường một đấng tu mi lại đi nhờ vả đàn bà như thế được ư?

Mai Tương Phi vùng nhích tới cất giọng dịu dàng:

- Xin mừng công tử đã hoàn thành trong việc luyện nội công!

Hơi tức đang nung trong lòng Tần Quan Vũ, chàng đáp giọng lạnh lùng:

- Hảo ý của cô nương, tại hạ vô cùng cảm kích, nhưng mong cô nương nên biết rằng việc cố gắng làm tốt của cô nương không thể xóa lòng thù hận của tôi đối với Quỷ Huyệt được đâu!

Mai Tương Phi thoáng vẻ ngạc nhiên:

- Xin kính hỏi, Quỷ Huyệt đã xử sự không phải với công tử bao giờ?

Tần Quan Vũ nghẹn lời.

Thật ra, riêng đối với chàng, Quỷ Huyệt chưa từng tự gây ác cảm.

Mai Tương Phi nói tiếp:

- Không thể nói được, nghĩa là giữa Quỷ Huyệt và công tử không có hận thù gì cả.

Thế thì, thái độ của công tử đối với tiện nữ như thế e là quá đáng đi chăng?

Suy nghĩ giây lâu, Tần Quan Vũ trả lời:

- Cô nương nói đúng, Quỷ Huyệt đối với tôi thật không có gì đáng nói là hận thù, nhưng chuyện ép buộc võ lâm mỗi năm phải tiến cống vào Quỷ Huyệt ba mươi gái đẹp, gây ra không biết bao nhiêu tang tóc, việc đó không ai là người hành hiệp mà có thể làm thinh được cả.

- Té ra vì chuyện ấy nên công tử lấy làm thù hận đấy sao? Thật ra việc đó là quy củ của Quỷ Huyệt không biết tự đời nào, tiện nữ chỉ là kẻ thừa hành kế tiếp mà thôi, tuy nhiên, công tử đã nói thế, thì quy củ ấy bắt đầu từ nay xin bỏ!

- Tại sao cô nương lại làm thế?

- Tại vì công tử không thích!

Tần Quan Vũ thật quá đỗi ngạc nhiên, không biết phải nói sao cho đúng với tình thế.

Mai Tương Phi lại dịu dàng nói tiếp:

- Bây giờ chúng ta nên tiếp tục bàn về việc Liên Minh và Đồng Minh chứ? Như tiện nữ đã nói, công tử đã gia nhập Đồng Minh, thì lý ưng tiện nữ phải rút khỏi Liên Minh, vì lẽ để cho khỏi phải dính líu vào chuyện tranh chấp giữa hai Loan Loan.

Và cũng để khách quan mà nói thêm với công tử về chương trình đột kích Hạ Hầu Viên, tấn công Chí Tôn Bảo của Đồng Minh, nhưng không biết công tử có tin cho không?

Suy nghĩ một giây, Tần Quan Vũ gật đầu:

- Tin chứ!

- Cảm ơn công tử về sự tín nhiệm đó.

Vậy xin cho công tử biết về thực lực của Hạ Hầu Viên.

Ngoài mặt, Hạ Hầu Viên tỏ ra nghe theo lệnh Quỷ Huyệt, nhưng kỳ thực tiện nữ rất rõ dụng tâm của Ảo Diện Nhân, hắn chỉ dựa vào bản huyệt để đối phó với kẻ địch của hắn mà thôi.

Tần Quan Vũ mỉm cười:

- Cô nương quả có tài nhìn thấu lòng người!

Mai Tương Phi khẽ thở ra:

- Luận về tài trí, muội muội của tôi hơn tôi nhiều lắm, nhưng nếu bàn đến hùng tâm, bàn đến bá nghiệp thì quả thực tôi có hơn muội muội tôi đôi phần.

Tần Quan Vũ ngạc nhiên hỏi lại:

- Lệnh muội là ai?

Mai Tương Phi chợt giật mình:

- Đây là chuyện bí mật mà muội muội bảo tôi phải giữ kín, nói bấy nhiêu đó cũng đã quá lời rồi, xin công tử thứ cho việc phải nói thêm.

- Vâng, thế thì thôi!

- Cảm ơn công tử.

Dám hỏi không biết có phải công tử định đi theo Giáng Lan Mỹ Nhân Nam Cung Nghi vào Hạ Hầu Viên chăng?

Tần Quan Vũ kinh ngạc.

Không ngờ hành tung của mình Quỷ Huyệt lại biết quá rõ ràng như thế, chàng bèn hỏi lại:

- Nam Cung Nghi có phải là Trần Phượng Nghi chăng?

- Đúng như ước đoán của công tử, hơn nữa, sự cố tâm mưu đồ bá nghiệp của Hạ Hầu Viên cũng không phải mới một sớm một chiều chi đâu, mà là sự chuẩn bị của ba chục năm nay rồi.

Tuy nhiên, không làm sao qua mặt được Quỷ Huyệt, hắn độc nhưng Mai Tương Phi này còn độc hơn hắn nữa.

Tần Quan Vũ bắt đầu bực bội:

- Hùng tâm của cô nương thật đáng cho người bội phục!

Mai Tương Phi đổi sắc, nhưng lại cố giữ vẻ ôn hòa:

- Mỗi người đều có một chí riêng.

Nhưng thôi, mong công tử có đến Hạ Hầu Viên thì cố mà thận trọng giữ gìn, chúc công tử gặp nhiều may mắn.

Dứt lời, Mai Tương Phi nhún mình vυ"t đi như một dải lụa xẹt vào rừng rậm.

Thần Bí Nhân và Xuân Lan vội lướt sát đến bên Tần Quan Vũ.

- Thật là thủ đoạn nguy hiểm!

Thần Bí Nhân vội hỏi:

- Minh Chủ thấy gian kế của nàng à?

- Đúng, vì lẽ đó nảy ra nghi vấn, tại hạ muốn hỏi tiền bối đôi điều.

- Vâng, xin Minh Chủ cứ hỏi!

- Thử so sánh lực lượng giữa Quỷ Huyệt, Tam Quốc Miếu và Hạ Hầu Viên?

- Vì đôi bên đều có gian tế nên biết rõ nội tình của nhau.

Nếu nói Tam Quốc Miếu có sút hơn cũng chỉ trong đường tơ kẻ tóc.

Riêng Hạ Hầu Viên, cũng có thể yếu hơn hai nơi kia, nhưng cũng không phải chỗ đáng xem thường.

Tần Quan Vũ lại hỏi:

- Mai Tương Phi đã có ý muốn thống trị võ lâm, cớ sao nàng lại khai thông Huyền Quan giúp tôi tăng thêm nội lực?

Thần Bí Nhân trả lời bằng truyền âm nhập mật và hai người cùng dùng truyền âm nhập mật nói chuyện với nhau.

- Chuyện giúp Minh Chủ thật là khó hiểu.

Và Thần Bí Nhân lại hỏi:

- Trước tình thế này, Minh Chủ định liệu cách nào?

- Nên chia hai lực lượng, một đối phó Liên Minh, một đối phó Quỷ Huyệt.

Tần Quan Vũ nói tiếp:

- Tôi muốn có những cải trang giả dạng tôi để cùng đi với Phượng Nghi, tiền bối thấy có ai đủ khả năng ấy không?

- Có, nhưng khó giấu Xuân Lan!

- Không sao, tôi giả đò đi ngoài rồi nhân đó mà thay đổi, cho người giả trở lại đây.

Thần Bí Nhân nói:

- Biện pháp này hay lắm, nhưng nếu một mình Minh Chủ đi thám dọ Hạ Hầu Viên thì sợ e nguy hiểm lắm!

- Không sao, cứ đi lo tìm người giả dạng tôi đi!

Thần Bí Nhân từ giã quay đi, Tần Quan Vũ trở vào ngồi bức rức không yên.

Một phần lo lắng công việc sắp tới, một phần lại sợ Xuân Lan biết việc.

Dù sao Xuân Lan vẫn là người của Quỷ Huyệt.

Chợt nghe tiếng Xuân Lan nói ở sau lưng:

- Xin công tử dùng trà.

Vô tình chạm phải làn da mát lạnh của nàng, Tần Quan Vũ rùng mình rụt lại:

- Không dám.

Không dám phiền đến cô nương.

Giọng Xuân Lan buồn buồn:

- Công tử khinh thϊếp là kẻ tiện tỳ chăng?

Tần Quan Vũ rúng động, vẻ buồn của nàng sao mà quá đẹp.

Chàng mỉm cười khẽ bảo:

- Cô nương nếu chưa buồn ngủ, xin tự tiện ngồi lại đây nói chuyện cho vui.

- Vâng!

Tần Quan Vũ dọ hỏi:

- Cô nương chắc biết nhiều về Quỷ Huyệt chứ?

- Vâng, có biết được ít nhiều!

- Quỷ Huyệt Chủ sao lại không phải là Vạn Tuyệt Độc Tôn mà lại là Mai Tương Phi?

- Vạn Tuyệt Độc Tôn là mẹ của Mai cô nương, nhưng gần đây tính tình bà ấy có thay đổi hòa nhã, do đó mới bằng lòng giao Quỷ Huyệt lại cho con chấp chưởng.

Tần Quan Vũ gật đầu rồi lại hỏi:

- Tại sao trong võ lâm không ai dám gϊếŧ tôi?

Xuân Lan mỉm cười:

- Đó là một chuyện lạ xưa nay chưa từng có.

Thật ra đó là hiệp ước của Liên Minh mà ai cũng phải tuân giữ.

- Hiệp ước của Liên Minh? Thật là lạ nhỉ?

- Võ lâm từ xưa đến nay vốn là hư hư thực thực, nên điều đó thật khó mà biết nguyên nhân.

- Phải chăng đó là âm mưu của Quỷ Huyệt?

- Vâng, rất có thể, nếu công tử đoán thêm thì có lẽ sẽ lóe ra nhiều ánh sáng.

Câu nói úp mở của Xuân Lan làm cho Tần Quan Vũ giật mình:

- Phải chăng cha mẹ của tại hạ đều ở tại Quỷ Huyệt?

- Vâng, ở đó có hơn mười năm rồi, giá như Quỷ Huyệt quyết hại thì có lẽ đã không còn.

Và công tử xin hãy yên lòng, Quỷ Huyệt Chủ đối với lệnh tôn đường, cung kính như cha mẹ.

- Phải chăng họ cầm chân cha mẹ tôi để lợi dụng việc xâm nhập Cầm Hồn Cốc?

Xuân Lan lắc đầu:

- Có thể không phải như thế!

- Tại sao?

- Vì cả trăm năm nay, chuyện Cầm Hồn Cốc không ai biết được là hư hay thật.

Vả lại, dù lệnh tôn có biết Cầm Hồn Cốc, có lấy được Chú Nhan Bí Đơn thì cũng đâu có dễ gì lại giao cho Mai Tương Phi!

- Tại sao?

- Tại vì ông có một người con trai, nhưng lại có tới hai người con dâu!

Tần Quan Vũ như một người rơi vào vực thẳm, chàng ngơ ngơ ngác ngác:

- Hai người dâu?

- Nghĩa là trước khi công tử ra đời, lệnh tôn đường đã đính ước với hai người rồi.

Tần Quan Vũ trố mắt:

- Lại có chuyện như thế ư?

Xuân Lan gật đầu:

- Công tử có thể hoài nghi, nhưng lời tỳ nữ là lời có thực.

Hai người vợ của công tử hiện nay đều là nhân vật ưu tú võ lâm!

Tần Quan Vũ sửng sốt không nói ra lời.

Xuân Lan nói tiếp:

- Công tử đừng lấy làm lạ, ngày nào đó, khi gặp lệnh tôn đường, sự thực ấy sẽ chứng minh.

Ngưng một giây, Xuân Lan lại tiếp:

- Công tử hãy bình tĩnh, nghe rõ, hai người vợ của công tử, một là đương kim Quỷ Huyệt Chủ Mai Tương Phi, và một nữa là Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi Âu Chính Cầm, tức là Tam Quốc Miếu Chủ, người đã tặng cho công tử danh hiệu Văn Khúc Võ Khôi.

Càng nghe, Tần Quan Vũ càng như người trong mộng nghe sấm giật mình.

Chàng sửng sốt như kẻ mất hồn, không biết có nên tin hay không đối với một vấn đề quá sức tưởng tượng.

Chuyện có thể thật như thế ư?

Xuân Lan chợt thở dài:

- Tỳ nữ nói những lời đó hoàn toàn là sự thật, công tử có thể không tin, cũng như lúc mới vừa nghe, tỳ nữ cũng không tin!

Tần Quan Vũ gạn hỏi:

- Làm sao cô nương biết được những chuyện ấy?

- Chính miệng của Quỷ Huyệt Chủ Mai Tương Phi nói ra!

Tần Quan Vũ đâm nghi, chàng nghi Xuân Lan rất có thể không phải là tỳ nữ.

Chàng nhìn thẳng vào mặt nàng:

- Cô nương có thể nói thật thân phận của mình chăng?

Xuân Lan hơi đổi sắc:

- Tỳ nữ đã nói rõ rồi, tỳ nữ vâng mang chủ nhân phục thị cho công tử, đó là thân phận của tỳ nữ.

Tần Quan Vũ lắc đầu:

- Cô nương không phải là tỳ nữ.

- Không, tỳ nữ vẫn thật là tỳ nữ, có khác chăng là do công tử cất nhắc cho thôi.

- Tại hạ làm sao có thể cất nhắc cho cô nương và cất nhắc bằng cách nào?

Xuân Lan chợt ửng hồng đôi má, cúi mặt thẹn thùa:

- Nếu công tử bằng lòng cho tiện nữ làm tỳ thϊếp, thì không phải đã cất nhắc cho tiện nữ từ gà lên phượng hay sao?

Câu nói của nàng khiến cho Tần Quan Vũ không lạnh mà run, chàng khẽ liếc qua, vẻ e thẹn càng làm cho nàng tăng vẻ đẹp một cách lạ lùng.

Lòng Tần Quan Vũ chợt rộn lên, phải chăng chồi non tình ái đã manh nha trong tâm khảm.

Thình lình, trong lúc không khí như đứng lại trong gian phòng nhỏ, chợt ngoài cửa một bóng lao vào.

Tần Quan Vũ và Xuân Lan giật mình nhìn lại, cả hai suýt phải kêu lên: Trần Phượng Nghi!

Nhưng, vừa vào đến phòng nàng đã ngã vật ngay xuống đất.

Tần Quan Vũ lật đật bước tới, Phượng Nghi run rẩy kêu lên:

- Tần công tử...!hãy ôm lấy em đi...

Tần Quan Vũ như kẻ mất hồn đưa tay đỡ xốc Phượng Nghi.

Da mặt như màu giấy bạch, Phượng Nghi thều thào qua hơi thở:

- Tần công tử...!hãy ôm chặt...!ôm chặt...!em đi...

Xuân Lan lật đật bước tới đưa tay giữ lấy bối tâm của Phượng Nghi và khẽ nói:

- Xin cho tỳ nữ chữa trị thương thế cho Trần cô nương.

Phượng Nghi nhìn Tần Quan Vũ, lắc đầu:

- Từ trước...!tôi đã gạt Tần công tử...

Tần Quan Vũ an ủi:

- Phượng Nghi đừng nói gì cả, tập trung lo việc trị thương...

Phượng Nghi lắc đầu:

- Tôi không còn hy vọng gì sống nữa...!trước khi chết, còn có rất nhiều việc phải nói lại với công tử...

Tần Quan Vũ đờ đẫn như kẻ mất hồn.

Dù sao đi nữa, kẻ đang ở trong lòng chàng đây cũng đã mang đến cho chàng một tình yêu thứ nhất.

Mối tình đầu đó là một hình ảnh sâu đậm nhất mà trên đời này chưa chắc có một ai bôi xóa nó dễ dàng.

Chàng nhìn sững vào gương mặt nhợt nhạt của nàng đau đớn.

Phượng Nghi nói qua tiếng khóc:

- Tần công tử, giờ phút này mới chính thật là lời nói tận đáy lòng tôi, bước đường trước mắt của công tử nguy cơ trùng điệp...!Trước kia, vâng lệnh Hạ Hầu Viên Chủ để theo dõi công tử nhưng không ngờ một tình yêu chân thật lại phát sinh.

Ngưng một giây như để nén bớt sự xúc động, Phượng Nghi nghẹn ngào nói tiếp:

- Tình yêu chân thật đẻ ra trong một hoàn cảnh giả trá.

Tôi đã chịu đựng biết bao sự vò xé nơi lòng.

Và vì thế, tôi quyết một mình thám dọ tận tường để tìm hết bí mật của Hạ Hầu Viên Chủ, kết quả chỉ biết rằng lệnh tôn đường thật đang ở trong Chí Tôn Bảo...!và nghe nói hình như quyển thứ ba thứ tư của Huyền Kinh nằm trong Ngọc Quan Âm.

Giọng Phượng Nghi càng phút càng yếu dần:

- Và cuối cùng...!tôi bị Hạ Hầu Viên Chủ phát giác ra việc dọ thám ấy...!và phải chết dưới tay Hạ Hầu Viên Chủ...!Nhưng tôi sẽ không một chút ân hận, vì...!vì dã được chết yên trong lòng của công tử...

Phượng Nghi nói chưa dứt lời, cánh cửa sổ vùng tung mạnh, Hạ Hầu Viên Chủ hùng hổ lao vào, và cùng với trớn mạnh đó, hai ngón tay hắn giương ra xỉa vào yếu huyệt của Tần Quan Vũ một cách cực kỳ hung hiểm.

Tần Quan Vũ chưa kịp tránh, chợt nghe một loạt nhu phong quét tới, Xuân Lan đã vung tay đẩy Hạ Hầu Viên Chủ dội ngược ra sau.

Cơn giận đùng đùng nổi dậy, Hạ Hầu Viên Chủ lao mình tới giáng mạnh cả hai tay.

Hai luồng tiềm lực bủa lên như hai cây gió thốc.

Xuân Lan khẽ nhếch môi khinh khỉnh phất mạnh tay áo lụa, tiếp liền theo, hai tiếng dội nổi lên rung rinh mặt đất, Hạ Hầu Viên Chủ hự lên một tiếng lảo đảo thối lui.

Xuân Lan vẫn đứng yên một chỗ như không.

Tần Quan Vũ quát lên:

- Có bản lĩnh hãy ra ngoài!

Vừa nói chàng vừa ôm chặt Phượng Nghi phóng qua cửa sổ.

Phượng Nghi kêu lên đứt quãng:

- Công tử...!kế hoạch của công tử đã bị Mai Tương Phi biết cả...!nàng có khả năng nghe thấu được truyền âm nhập mật của người khác...!Tần công tử...!duyên tình của chúng ta...!chỉ có thế thôi...

Nàng chỉ nói được đến đó rồi nấc lên một tiếng xuôi tay.

Tần Quan Vũ ôm chật lấy nàng, nức nở:

- Phượng Nghi!...!Phượng Nghi!...

Xuân Lan lao mình tới nắm lấy mạch môn của Phượng Nghi và lắc đầu ảo não:

- Nàng đã chết rồi!

Vừa theo ra và kịp nghe tiếng Xuân Lan, Hạ Hầu Viên Chủ gầm lên:

- Thằng quỷ nhỏ, ngươi phải đền mạng cho Phượng Nghi, nàng đã vì ngươi mà chết!

Xuân Lan lướt tới cười gằn:

- Hạ Hầu Viên Chủ, ngươi là một người đàn ông vô dụng! Hãy nói lại thử xem, Phượng Nghi chết tại ai?

Trong sự giận dữ của Hạ Hầu Viên Chủ chợt thoáng vẻ đau thương.

- Xuân Lan, ngươi phải biết, nàng đã phản bội ta, đang đêm dám xâm phạm cấm địa để dọ thám nội tình của Hạ Hầu Viên.

Xuân Lan hừ lên một tiếng lạnh lùng:

- Và bằng vào việc đó ngươi mới biết nàng đã thật yêu Văn Khúc Võ Khôi Tần Quan Vũ?

- Đúng, và ta đã phải đau đớn ê chề.

Xuân Lan ngắt lời:

- Đau đớn ê chề rồi tập họp cao thủ Hạ Hầu Viên để vây nàng...

Giọng Hạ Hầu Viên Chủ càng ảo não:

- Bản ý của ta là chỉ muốn giữ nàng ở lại Hạ Hầu Viên, không ngờ...!không ngờ nàng chống lại, nàng vừa đánh vừa chạy và vì vận dụng quá nhiều sức để cố đào thoát làm cho nội thương từ nhẹ trở thành trầm trọng.

Hạ Hầu Viên Chủ vừa nói đến đó thình lình gió động ào ào, mười mấy bóng người lao tới.

Tần Quan Vũ đảo mắt nhìn quanh những bóng người mới tới đã bao chặt một vòng tròn, họ là Thập Đại Hộ Viên và Tam Trưởng Lão, mười ba cao thủ ưu hạng của Hạ Hầu Viên.

Xoảng!

Tay trái ôm chặt thi thể Phượng Nghi, Tần Quan Vũ khẽ lui nửa bước, tay phải rút soạt thanh Vô Tình Kiếm.

Tiếng thép khua lên rờn rợn, một vùng ánh sáng tía sẫm tua tủa quanh mình.

Hạ Hầu Viên xốc lên.

Xuân Lan quắc mắt lạnh lùng:

- Dừng lại!

Hạ Hầu Viên Chủ trừng mắt:

- Muốn gì?

Xuân Lan hé nụ cười nửa miệng:

- Viên Chủ, sao mà nóng thế? Muốn gì cũng để nhận một lời khen đã chứ! Trên đời này có lẽ chỉ có mỗi một mình ngươi mới xứng đáng giọ là người trí...!Vì muốn thắng đối phương, Viên Chủ đã không từ bỏ một thủ đoạn đê tiện nào cả, cho đến việc đem vợ mình ra làm một miếng mồi, một việc làm chà đạp tình yêu như thế cũng vẫn không một chút thẹn thùa...!Đã có can đảm làm thế, thì hãy có can đảm hứng lấy hậu quả, chứ tại sao lại trút trách nhiệm vào cho người khác?

Hạ Hầu Viên Chủ gầm lên như thú dữ bị thương:

- Gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ tất cả...

Liền ngay lúc đó, năm bóng đen vυ"t tới như năm dải khói, giăng hàng sau lưng Tần Quan Vũ, rập lên:

- Ngũ lão xin bái kiến Chưởng môn!

Cùng một lúc sau khi Ngũ Lão Cái bang xuất hiện, từ trên tàng cây xa xa có tiếng con gái lanh lảnh vọng lên:

- Hạ Hầu Viên Chủ, hãy tạm dừng lại một giây.

Và một bóng người vυ"t xuống: Quỷ Huyệt Chủ Mai Tương Phi.

Chân vừa chấm đất, giọng oanh đã rót lên:

- Từ lúc chia tay, Tần công tử vẫn mạnh.

Tần Quan Vũ lạnh lùng:

- Vâng, cảm ơn!

Quay qua phía Xuân Lan, Mai Tương Phi chúm chím cười:

- Muội muội, bao nhiêu năm không gặp, em đã lớn và thật đẹp như một cành lan!

Xuân Lan cũng mỉm cười:

- Chị quá khen làm cho em phải thẹn, khi đứng trước mặt chị như ngọn đèn dầu đặt cạnh một vì sao!

Tần Quan Vũ ngơ ngơ ngác ngác.

Người tỳ nữ Xuân Lan bây giờ lại cùng với Huyệt Chủ xưng hô tỷ muội.

Thật là một chuyện như đùa!

Mai Tương Phi quay về phía Hạ Hầu Viên Chủ:

- Ta có chuyện riêng muốn nói với Tần công tử, xin Viên Chủ tạm tránh một bên, khi xong việc, ta sẽ cáo từ để đôi bên giải quyết vấn đề ân oán, phỏng có được chăng?

Hạ Hầu Viên Chủ thảm não:

- Huyệt Chủ, xin hãy giúp cho tôi.

Mai Tương Phi vẫn dịu dàng:

- Viên Chủ yên lòng, hãy lui ra ngoài năm trượng đi.

Hạ Hầu Viên Chủ quay lại truyền lệnh cho thuộc hạ:

- Tam trưởng lão, Thập hộ viên, hãy lui ra ngoài trăm trượng!

Như để đề phòng bất trắc, Bất Tử Lão Cái nhích tới bảo Tần Quan Vũ:

- Minh Chủ hãy trao thi hài Phượng Nghi cô nương lại cho sư thúc!

Tần Quan Vũ vừa trao qua Bất Tử Lão Cái, thì Mai Tương Phi đã bước tới trước mặt chàng, quỳ xuống:

- Tiện thϊếp xin ra mắt phu quân!

Tần Quan Vũ sửng sốt, chưa kịp có phản ứng, thì Xuân Lan cũng lại quỳ xuống trước mặt chàng:

- Tiện thϊếp xin bái kiến phu quân!

Thật như rơi vào muôn trượng sương mù, Tần Quan Vũ ngơ ngác như người trong mộng...

Thình lình giọng truyền âm nhập mật của Thần Bí Nhân vọng đến tai chàng:

- Bẩm cáo Minh Chủ, hai vị tiểu thơ trước mặt Minh Chủ, một là Huyệt Chủ Mai Tương Phi, con gái của Vạn Tuyệt Độc Tôn, một là điệt nữ của lão phu, Tam Quốc Miếu Chủ Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi Âu Chính Cầm, đó là nhị vị hôn thê, do lệnh tôn đính ước từ lúc chưa sinh Minh Chủ.

Xin Minh Chủ hãy lấy tư cách vị hôn phu mà đối đãi với họ.

Không còn cách gì hơn nữa, Tần Quan Vũ đành làm theo ý Thần Bí Nhân.

- Xin nhị vị tiểu thơ hãy đứng dậy.

Và sực nhớ đến những âm mưu có thể xảy ra, Tần Quan Vũ thản nhiên đến lạnh lùng:

- Mai tiểu thư đến đây có việc chi?

Mai Tương Phi lộ vẻ buồn buồn:

- Khí phách của công tử từ lâu đã làm cho tiện thϊếp hết sức kiêu hãnh vì có một người chồng xứng đáng, không ngờ...!Không ngờ...

Nàng mím môi thở dài nói tiếp:

- Tiện thϊếp muốn đem hết sức mình hộ trợ cho chồng hoàn thành sự nghiệp, không ngờ sức người lại phản lại lòng mình.

Thấy vẻ ngập ngừng của Mai Tương Phi, Xuân Lan vội nói:

- Mai tỷ có điều gì ẩn khuất mà không thể nói được sao?

Mai Tương Phi khẽ gật đầu:

- Những khó khăn trong lòng, ngu tỷ không thể nói ra cho người ngoài nghe được!

Xuân Lan lắc đầu:

- Nhưng bây giờ chàng đâu phải là người ngoài nữa?

Nét mặt buồn buồn của Mai Tương Phi chợt thoáng vẻ thẹn thùa:

- Muội muội nói đúng, nhưng hiềm vì sự thật này...!lại không thể nói được với chàng.

- Phải chăng tỷ tỷ muốn nói về vấn đề của lệnh tôn đường?

- Thật chị cũng chưa biết phải nói sao.

Và quay qua Tần Quan Vũ, Mai Tương Phi nói như khóc:

- Công tử, tiện thϊếp có ý hiệp trợ công tử, nhưng...!nhưng sự tình lại quá éo le, khiến cho gần như luôn luôn thϊếp chống lại chàng...!điều đó, khiến cho thϊếp quá đau lòng.

Tần Quan Vũ cười gằn:

- Nhân đây tôi cũng xin báo cho tiểu thư biết là một ngày nào đó, tôi sẽ đạp bằng Quỷ Huyệt!

Mai Tương Phi rơi nước mắt:

- Thôi, cũng đành vậy...!và ngày đó chính là ngày mà tiện thϊếp đến bước đường cùng!

Và nàng lại thở dài sườn sượt:

- Những điều cần nói đến đây như đã nghẹn rồi...!mong công tử thấu cho những lẽ đau khổ trong lòng thϊếp!

Tần Quan Vũ nhếch môi:

- Tiểu thư có lẽ đã quá lời.

Bất Tử Lão Cái vụt xen vào:

- Mai cô nương, lời lẽ của cô nương úp mở quá, làm sao cho người nghe có thể hiểu thấu mà lượng giải cho mình được, huống chi, thành kiến đã quá nặng nề, nhất thời không làm sao yên ổn được đâu!

Mai Tương Phi quỳ xuống:

- Cháu xin bái kiến sư thúc, và xin sư thúc biết cho những điều khó nói nơi lòng của cháu.

Tần Quan Vũ nói:

- Điều khó nói thì không thể ép, tiểu thư còn có gì khác nữa không?

Mai Tương Phi rưng rưng nước mắt:

- Tất cả kế hoạch của công tử, Quỷ Huyệt đều biết cả, và Tử Vong yến hội xin dời lại đến đêm trừ tịch năm nay.

Thôi, tiện thϊếp xin cáo từ.

Nàng lạy thêm một lạy rồi phóng mình vào bóng tối.

Tần Quan Vũ quay phắt lại gằn giọng:

- Cô nương hãy nói cho thật rõ thân phận của mình, hoặc là tỳ nữ Xuân Lan, hoặc là Tam Quốc Miếu Chủ?

Đôi má Xuân Lan ửng hồng:

- Tiện thϊếp thật là Âu Chính Cầm, còn Xuân Lan là tỳ nữ mà tiện thϊếp phái đến trá hàng nơi Quỷ Huyệt, không ngờ Mai tỷ biết mà không nói, để đến nay lại phái Xuân Lan đến hầu công tử.

- Và vì thế cho nên tiểu thư lại thế Xuân Lan mà đến đây?

Âu Chính Cầm thẹn thùa:

- Vâng!

- Tiểu tử, đã đến giờ nạp mạng!

Âu Chính Cầm và Tần Quan Vũ còn đang nói chuyện, thình lình một tiếng thét rập lên, mười mấy bóng người của Hạ Hầu Viên ầm ập lao vào bao chặt lấy chung quanh.