Vầng trăng nhô cao, rạng rỡ chiếu xuống rừng đêm.
Từng mỏm đá nhô lên phản chiếu ánh trăng lấp lánh trong sương mù lãng đãng, tạo cho rừng núi một vẻ đẹp cực kỳ u nhã.
Nhưng, Tần Quan Vũ không còn lòng dạ nào thưởng thức quang cảnh đẹp tuyệt vời đó nữa.
bao nhiêu chuyện phức tạp đanh rối bời ở lòng chàng…
Thật là lạ, mình có thể làm Minh Chủ Đồng Minh ư?”
Hay là mình đang nằm mộng?”
Tam Quốc Miếu chủ, một nhân vật chí tôn trong ba cấm địa võ lâm, đảm nhận Minh Chủ Đồng Minh mới là xứng đáng chứ?
Phương chi, bên cạnh đó còn có Võ Lâm Đệ Nhất Gia.
Đúng, chàng tự nhiên là Bang chủ Cái Bang, nhưng đó là sự ngẫu nhiên gặp gỡ, phải đâu chính do nơi tài lực của chàng?
Hơn nữa, Đồng Minh có cả Tam Quốc Miếu và Võ Lâm Đệ Nhất Gia gia nhập, thì làm gì đi nữa, chàng cũng không xứng đáng là minh chủ…
Tần Quan Vũ vội thành khẩn vòng tay: “Tiểu sinh tự thấy không tài đức, rất khó lòng đảm nhận minh chủ của Đồng Minh.
Việc đó đáng lý Tam Quốc Miếu, hoặc Võ Lâm Đệ Nhất Gia đảm nhận!”
Tiếng nói của người Tam Quốc Miếu: “Hứ, tính đề cao chúng tôi à?”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Tần thiếu hiệp, lão phu có chút việc muốn hỏi?”
“Xin tiền bối cứ nói.”
“Đứng trước cuộc chiến giữa chính tà hiện nay, có phải bất cứ một người trai có nhiếu huyết nào cũng đều phải vì chính nghĩa mà góp một phần sức lực?”
“Vâng, đó là lẽ đương nhiên!”
“Và có phải thời đại huy hoàng của thất phái võ lâm đã làm cho người ta ngưỡng mộ một thời không?”
“Vâng, đúng như thế!”
“Nhưng, hiện nay nhân tài các phải điêu tàn, danh dự mất mát, thành lập Đồng Minh, phải chăng là một việc tất yếu?”
“Tất yếu và cần kíp nữa.”
“Đúng, và tổ chức Đồng Minh, tự nhiên phải có minh chủ chứ?”
“Tự nhiên, nếu không thì sẽ như một đoàn rắn không đầu!”
Tiếng Thượng Quan Bằng vẫn đều đều: “Tất cả đều là một lý lẽ chính đáng, người có chút ít kiến thức, đều biết như thế là phải.
vậy không biết Tần thiếu hiệp có vì chính nghĩa mà hy sinh mạng của mình không?”
Tần Quan Vũ khẳng khái trả lời: “Chỉ cần Tần Quan Vũ này còn chút hơi thở, thì nhất định sẽ quét đám ma đầu, đâu có chuyện tham sanh quí tử?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Một lời nói đầy nghị lực, đầy khí phách!”
Tiếng của Thượng Quan Bằng nói tiếp: “Nghĩa là Tần thiếu hiệp tình nguyện gia nhập Đồng Minh?”
Suy nghĩ hồi lâu, Tần Quan Vũ trả lời: “Nếu nhị vị tiền bối không cho tài sơ lực bạc thì tiểu sinh sẽ hiến mình!”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Hay lắm, Tần thiếu hiệp đã tường tận ý nghĩa tổ chức Đồng Minh, đoàn kết là một lực lượng đáng kiên dè.”
“Đúng.”
“Nhưng một tổ chức ngoài việc phải sung túc nhân tài, cần phải có một bậc hiền minh làm đầu não!”
Tần Quan Vũ vội nói: “Vì thế tiểu sinh mới…”
Thượng Quan Bằng ngắt lời: “Tần thiếu hiệp biết rõ rằng giang hồ hiểm ác, võ lâm mưu kế đa đoan… Thật khó mà tưởng tượng được những trận ác đấu nhất định không tránh được…”
Tiếng người Tam Quốc Miếu: “Mưu kế đa đoan!...!Thì, phải nói rằng cực kỳ thâm độc…”
Tiếng Thượng Quan Bằng: “Chẳng hạn như bản gia, tuy mang danh Võ Lâm Đệ Nhất Gia, nhưng năm mươi năm nay, không ai biết rõ bản gia ở nơi đâu, đó cũng gọi là ẩn, thế mà Liên Minh vẫn gửi thư tới được… Tần thiếu hiệp có biết ai làm việc đó chăng?”
“Phải chăng là do kẻ giả cha tôi?”
“À… Tần thiếu hiệp nói ra, lão phu mới xác nhận điều chắc chắn… Thật âm mưu của họ làm cho người run sợ!”
Tiếng người Tam Quốc Miếu: “Chẳng riêng Võ Lâm Đệ Nhất Gia mà luôn cả Tam Quốc Miếu nữa chứ… Trừ người của bản Miếu, không một ai vào được, thế mà họ cũng vẫn trao đến tận thư mời!”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Bọn gian tế đó là tai họa diệt vong của chúng ta!...”
“Và là một sỉ nhục!”
Tiếng Thượng Quan Bằng kéo lại chính đề: “Đối phó với bọn họ, Đồng Minh cần phải có một minh chủ trí tuệ siêu quần hơn người và đảm phách…”
Tần Quan Vũ nói liền theo: “Đúng như thế!”
Nhưng phóng mắt vào võ lâm ngày nay, thật khó mà tìm ra một nhân tài như thế ấy.
chỉ có một người duy nhất người đó là Tần thiếu hiệp!”
Tần Quan Vũ hốt hoảng: “Tiền bối quá lời…”
“Không, tuy Tần thiếu hiệp tuổi nhỏ, nhưng được cái may là khí chất nhân tài đã tụ tập vào thân.
Chẳng lẽ thiếu hiệp không có được một chút tự tin sao?”
Tần Quan Vũ ngập ngừng: “Tiểu sinh rất thẹn vì…”
“Thiếu hiệp muốn gác chuyện ngoài tai, để cho ác đạo hoành hành ư?”
“Tiểu sinh không có ý như thế!”
Giọng nói của người Tam Quốc Miếu: “Ta tán thành Tần thiếu hiệp đảm nhận Minh Chủ.
Cứ thử nghĩ, trong Vũ Nội Cửu Kỳ, chúng ta đã chiếm được ba rồi.
này nhé, thiếu hiệp: “Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, lệnh tôn: “Hộ Hoa Sứ Giả Tuấn Thư Sinh, người cầm đầu Tam Lão Cái Bang: Kiếm Hài Trúc Trượng Thiê Tửu Cái… à… à đến đó rồi à?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “À, Kiếm Hài Trúc Trượng Thiên Tửu Cái.
Lão phu xin chào…”
“Nói bậy, ai là Thiên Tửu Cái? Mười năm trước ta thề không thèm uống một nhỏ rượu nữa nghe!”
Tiếp liền theo câu nói, một bóng người nhoáng xuống canh Tần Quan Vũ, cất tiếng hỏi chàng: “Hiền điệt, chuyện gì xảy ra thế?”
Đối với vị sư thúc Cái Bang, từ cảm kích, kính phục, Tần Quan Vũ lại càng thương mến hơn lên… Khi nghe ông hỏi chàng cung kính trả lời: “Tiểu điệt đang nói chuyện với hai vị tiền bối…”
“Nói chuyện tự nhiên là không có vì ngại, nhưng là một vị bang chủ, hiền điệt đừng quá khiêm nhường đi đến rụt rè…”
Và Bất Tử Lão Cái nghiêm giọng nói tiếp: “Hiền điệt, cái gọi là Đồng Minh ấy, sư thúc rất tán thành, hãy nhận lời đảm nhiệm Minh Chủ đi!”
“Sư thúc, điều ấy… điều ấy…”
“Đừng có gì cả, hiền điệt là Chí Tôn Bảo bảo chủ, đương đại Cái Bang bang chủ, bây giờ là Minh Chủ Đồng Minh, đối kháng với Liên Minh, thì còn vinh dự nào bằng!”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Tần thiếu hiệp, cung kính không bằng vâng lời nhé!:
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Bằng vào nghị lực của Tần thiếu hiệp, sao lại còn do dự chứ!”
Biết không còn cách nào hơn nữa, Tần Quan Vũ thu hết can đảm đáp lời: “Tại hị xin tuân mạng, nhưng mong chư vị…”
Tần Quan Vũ nói chưa kịp dứt, một bóng người lao xuống, gió phất đưa tà áo màu sắc linh lung: “Lão phu Kỳ Trang Di Phục Quái Ảnh Khách, xin dốc toàn lực cua Võ Lâm Đệ Nhất Gia ủng hộ minh chủ!”
Liền theo lúc đó, một đạo bạch quang từ bên này phóng xuống: “Bội Cung Xà Ảnh Thần Bí Nhân xin hộ trì minh chủ vói tất cả những gì sẵn có của Tam Quốc Miếu!”
Tần Quan Vũ lật đật vòng tay: “Mong ân hiệp trợ cảu chư vị tiền bối!”
Bất Tử Lão Cái nhích lên trịnh trọng: Bây giờ chúng ta nên đặt lại vấn đề chính, tức là chương trình hành sự từ đây về sau…”
Quái Ảnh Khách Thượng Quan Bằng gật đầu: “Đúng, chúng ta nên bàn trước ngày thành lập Đồng Minh và công bố với võ lâm!”
Tần Quan Vũ nói: “Thành lập ngay tức khắc!”
Quái Ảnh Khách và Thần Bí Nhân hơi băn khoăn không nói…
Biết rõ tâm trạng của người sư điệt chưởng môn, Bất Tử Lão Cái mỉm cười: “Tuy gấp nhưng cũng cần định trước một nguyên tắc!”
Tần Quan vũ gật đầu: “Theo ý tại hạ thì Liên Minh đã thành lập, Ngọc Thường Nga bày Tử Vong yến hội mưu diệt các phái là vì họ không còn sợ ai nữa chứ gì?”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Tần Quan Vũ nói tiếp: “Nếu Đồng Minh không tuyên bố thành lập ngay tức khắc họ sẽ vì không có gì kiêng nể, mắc tình hành động theo ý mình việc đó sẽ gieo sự kinh hoàng cho thiên hạ võ lâm…”
Tất cả ba vị cao thủ Bát Kỳ cùng kêu khẽ lên một tiếng kinh ngạc, họ tỏ vẻ hết sức khâm phục ý kiến Tần Quan Vũ.
Và chàng lại hỏi thêm: “Vì lẽ đó, tại hạ nghĩ lập tức công bố với võ lâm, nhưng cần có khẩu hiệu nêu ra để làm mục tiêu hành sự cho Đồng Minh, chư vị có thấy thế chăng?”
Thần Bí Nhân nói liền: “Khẩu hiệu thứ nhất là Đồng Minh sẽ đạp bằng Quỉ Huyệt.”
Quái Ảnh Khách tiếp theo: “Thứ hai là thề quyết nghiền nát du͙© vọиɠ thôn tính võ lâm của Liên Minh…”
Bất Tử Lão Cái nối lời: “Và thứ ba là trong ngày Tử Vong yến hội, Đồng Minh thề quyết trừ khử Ngọc Thường Nga… Không, Tâm Lãng Thần Trì, trừ khử con đàn bà độc ác ấy, thu hồi Chí Tôn Bảo!”
“Hay lắm, và nên cấp tốc thành lập Đồng Minh công bố ba khẩu hiệu đối với võ lâm…”
Tần Quan Vũ thoáng hơi ngưng lại rồi nói tiếp: “Một việc quan trọng khác là trước hai ngày mở Tử Vong yến hội, các nơi của Đồng Minh chúng ta nên tuyển hai mươi cao thủ tinh anh, dưới sự dẫn đạo của Bất Tử sư thúc, tiến vào đánh úp Hạ Hầu Viên…”
Thần Bí Nhân chợt nghiêng tai nghe ngóng, và khẽ nhích sát vào thấp giọng: “Có người tới, chúng ta hãy tạm lánh mặt để một mình Tần thiếu hiệp ở đây thôi.”
Bất Tử Lão Cái và Quái Ảnh Khách càng như vừa phát hiện ra điều đó, cả ba người lật đật nhún mình vυ"t lên tàng cây lẫn vào bóng tối…