Chương 2: Hạo Hiên

Mẹ cậu rời đi mang theo cả linh hồn của cậu, Trạch Dương dần dần mất đi hi vọng sống, cậu che giấu tất cả cảm xúc thật của mình. Không còn khát vọng, cạu chỉ nghĩ làm mộtncon cá mặn. Trạch Dương dần dần không còn giao quá bạn bè, người yêu, bình bình đạm đạm mà tồn tại trên thế giới này.

Cậu hay cười nhưng không ai biết đó chỉ là lớp mặt nạ cậu khoát lên mặt lừa dối mọi người hay đúng hơn cậu lừa dối chính bản thân mình.

Ngay lúc này tiếng còi của xe cảnh sát vang lên bên ngoài. Trạch Dương vội vàng hoàn hồn, nhớ đến việc lúc nãy cậu có báo cảnh sát. Trạch Dương hơi bối rối, cậu nhìn bức thư trên tay, lại nhìn xung quanh sau đó nhanh chóng nhét nó xuống dưới đệm sô pha.

Đing đong đing đong~

Tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài, Trạch Dương cả người căng thẳng nhẹ nhàng tiến lại cửa, nhìn qua mắt mèo. Phát hiện bên ngoài là hai nam cảnh sát cậu liền thở phào nhẹ nhỏm, nhẹ vặn mở chốt cửa.

Cả hai nam nhân mặc một thân đồng phục cảnh sát, hai người chân dài vai rộng, đều rất soái. Nhưng mà nam nhân phía sau có khuôn mặt nghiêm túc soái hơn, ngầu hơn trông có vẻ phá lệ hung ác, Trạch Dương hơi sợ. Nam nhân phía trước cũng soái bất quá có điểm ôn hoà dễ gần.

Nam cảnh sát có điểm ôn hoà theo ý nghĩ của Trạch Dương thấy cậu mở cửa liền nói: “Chào...à bé, anh nhận được điện thoại có người bị quấy rối, địa chỉ là ở đây, em có thể nói rõ chuyện xảy ra được không”.

“Hai chú cảnh sát vào nhà trước đi ạ”

Trạch Dương mím môi sau đó đứng nép sang một bên cửa nhường đường cho hai người vào. Nam cảnh sát phía sau khi đi ngang qua Trạch Dương, tầm mắt dừng trên mặt cậu một cái thật lâu sao đó cũng theo nam cảnh sát phía trên đi vào. Lúc cả hai đi vào cậu thấy được bảng tên trên áo cả hai, người phía trước kêu Thịnh Nam, người kia kêu Hạo Hiên.

Trạch Dương đóng lại cửa mời họ ngồi sau đó nhanh nhẹn vào bếp lấy hai ly nước đem lại cho họ. Cậu đặt ly nước lên trên bàn, ngồi xuống ghế sô pha đối diện.

“ Lúc nãy cháu từ ngoài về nhà, một lúc sau bỗng nghe tiếng chuông cửa, sau đó đổi thành tiếng gõ cửa nhưng khi cháu nhìn ra bên ngoài thì lại không thấy ai. Dần dần tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh cuối cùng đổi thành tiếng đập cửa, mạnh đến nỗi như muốn tông hư cửa xông vào đây. Cháu sợ hãi bèn gọi cho mấy chú.”

“ Nhưng khi mấy chú tới, âm thanh bên ngoài không còn nữa ”

Trạch Dương âm thầm che giấu đi việc cậu mở cửa và nhặt được bức thư. Theo linh cảm của cậu, chuyện này không được để người khác biết.

Nam cảnh sát tên Thịnh Nam lập tức nói: “ Bên ngoài thật sự không thấy ai, ngay cả khi có tiếng đập cửa vang lên?”

Trạch Dương cúi đầu, gật nhẹ. Nam cảnh sát tên Hạo Hiên kế bên hơi hơi nhíu mày, hắn nghiêm giọng hỏi cậu: “ Cậu nói từ bên ngoài về, vậy cậu từ đâu về? Trên đường về có thấy gì khả nghi, hay cảm giác được bị người theo dõi hay không?”

“ Cháu là từ bệnh viện thành phố trở về, trên đường về hết sức bình thường không có gì kì lạ cả”



Trạch Dương mang theo giọng mũi nức nở lên tiếng: “ Chú cảnh sát, cháu...cháu rất sợ lỡ...lỡ...”

“ Cậu ở nhà một mình?”

Trạch Dương gật gật đầu nhỏ. Cả hai nam cảnh sát thấy vậy lập tức nhìn nhau, nam nhân Hạo Hiên lập tức lên tiếng “ Tối nay chúng tôi sẽ ở lại đây một đêm, nếu có việc gì cũng tiện bảo vệ cậu”.

Trạch Dương trong lòng cả kinh nhưng bên ngoài đầy sự biết ơn nói với hai người “ Cảm ơn hai chú nhiều lắm”

Thịnh Nam cười cười nói“ Không có gì không có gì, bảo vệ người dân trừng trị cái ác là trách nhiệm của chúng tôi, mà nãy giờ không hỏi, bé tên gì?”

“ Cháu gọi Trạch Dương năm nay 20 tuổi”

Cả hai hơi giật mình, hai mươi tuổi mà mặt như học sinh cấp ba.

“ Cậu hai mươi tuổi rồi sao?” Hạo Hiên hỏi cậu, tầm mắt đảo từ trên xuống dưới người cậu. Điều này khiến Trạch Dương không được tự nhiên, cậu khẽ nắm nắm áo gật gật đầu. Hạo Hiên nói tiếp “ Đừng gọi chúng tôi là chú xưng cháu, tôi là Hạo Hiên mới 32 tuổi cậu ấy gọi Thịnh Nam 26, gọi anh xưng em là được rồi”

Trạch Dương khoé miệng giật giật, 32 tuổi mà không gọi bằng chú, lớn hơn mình cả 12 tuổi. Mà phải nói 32 tuổi mà tại sao nam nhân này lại trẻ như 25 vậy chứ, không thể tin được. Dù trong đầu nghĩ như vậy nhưng Trạch Dương vẫn nghe lời mà gọi một tiếng anh.

“ Anh Hạo Hiên, anh Thịnh Nam”

Hạo Hiên nghe vậy khoé miệng hơi hơi câu lên, nhẹ giọng ừ một tiếng. Thịnh Nam ngồi bên cạnh hơi hơi ngượng ngùng, sếp của cậu 32 tuổi mà vẫn muốn được gọi bằng anh, đây không phải là phong cách của boss.

Cả ba chợt rơi vào im lặng, Trạch Dương hơi xấu hổ, cậu muốn đánh tan bầu không khí kì dị này.

“ Hai ch...anh ăn gì chưa?”

“ Chúng tôi chưa ăn” Hạo Hiên lên tiếng trả lời Trạch Dương.

“ À vâng, em cũng chưa ăn, hai người có muốn ăn chung không?”



“ Vậy làm phiền cậu”, Thịnh Nam cười rộ lên đầy ý biết ơn đối với Trạch Dương, hắn quả thật vô cùng đói bụng a. Hạo Hiên cũng gật đầu tỏ ý cảm ơn với Trạch Dương.

Trạch Dương cười đáp lại sau đó đi vào phòng bếp, cậu mở đèn phòng bếp, tìm trong tủ lạnh, phát hiện chỉ còn hai quả trứng gà, một cây xúc xích. Đóng lại tủ lạnh, Trạch Dương tìm thêm được ba gói mì ăn liền.

Trạch Dương bắt nước sôi, xé ba gói mì để vào ba bát, sau đó thuần thục chiên hai cái trứng ốp la và cây xúc xích. Trạch Dương để mỗi bát một cái trứng chiên và nửa cây xúc xích, một bát còn lại chỉ có mì. Sau đó cậu cho nước đã sôi vào ba bát, lần lượt bưng ra ngoài phòng khách đặt trên bàn.

Lấy đũa đưa cho hai người, Trạch Dương ngồi lại ghế sô pha, “ Hai người ăn ngon miệng”, nói xong cậu lập tức dùng bữa tối với bát mì không.

Hạo Hiên cùng Thịnh Nam vốn nghĩ ba phần mì đều giống nhau nhưng khi trộn mì lên liền thấy một cái trứng chiên và nửa cây xúc xích, cả hai hơi bất ngờ, nhìn Trạch Dương càng ngày càng ôn hoà. “ Cảm ơn cậu”, cả hai cùng nói sau đó nâng đũa bắt đầu ăn mì.

Cả ba ăn xong, Trạch Dương thu gom bát đũa đem vào trong bếp. Cậu thuần thục dùng bông rửa chén cọ rửa bát đũa. Lúc Trạch Dương rửa xong là 5 phút sau đó. Trong lúc Trạch Dương đi vào trong bếp, bên ngoài Hạo Hiên quay đầu nhìn Thịnh Nam, nhàn nhạt nói “ Báo về cục nói chúng ta ở đây một đêm”

“ Dạ sếp!” Thịnh Nam lấy ra điện thoại bắt đầu nhắn tin về cục.

Trạch Dương vừa lúc đi ra, nhìn hai người có điểm ngượng ngùng “ Tối nay hai anh ngủ trong phòng cho khách nhé, để em dẫn hai anh lên phòng”.

“ Làm phiền cậu”, Hạo Hiên đứng lên đi nhìn về phía Trạch Dương.

“ Không phiền không phiền”, Trạch Dương xua xua tay, sau đó đi lên cầu thang gần đấy. Nhà Trạch Dương chỉ là nhà một trệt một lầu, gồm ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, hai nhà vệ sinh.

Hạo Hiên cùng Thịnh Nam đi theo Trạch Dương, cẩn quan sát xung quanh, trong lòng không khỏi nghĩ căn nhà này quá mức lạnh lẽo, thiếu nhân khí a.

Dù Trạch Dương nói phòng dành cho khách nhưng cậu cũng ngại ngùng đưa phòng đó cho hai người với lại cậu còn có tư tâm, vượt qua hành lang tối, đến được căn phòng cuối cùng cậu mở cửa mời hai người họ vào. Đây là phòng ngủ của cậu, căn phòng có nhân khí duy nhất ngôi nhà nhưng dù vậy cũng không khỏi có chút lạnh lẽo.

Căn phòng thuần một màu trắng, tường sơn trắng, rèm cửa màu trắng, giường nệm màu trắng, tủ quần áo và các món đồ khác đều là cùng một màu trắng. Ngẫu nhiên mới có vài món đồ khác màu như hai con gấu bông màu hồng siêu bự ở đầu giường.

Hạo Hiên dùng mắt đảo khắp phòng sau đó cụp mắt không nói gì. Thịnh Nam luôn duy trì khuôn mặt ôn hoà mỉm cười nhìn Trạch Dương.

Trạch Dương cười với hai người sau đó rời đi, cậu tiến đến căn phòng ở đầu hành lang sau đó mở cửa bước vào. Đây mới là phòng dành cho khách. Tuy lâu ngày không sử dụng nhưng Trạch Dương vẫn siêng năng dọn dẹp, căn phòng vô cùng sạch sẽ. Chăn với gối cậu đều giặt thường xuyên nên không có mùi gì lạ. Trạch Dương leo lên giường nằm, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng.

Trạch Dương không ngủ phòng phòng của mình mà chọn phòng này vì nó nằm gần hành lang nhất, thuận lợi cho lát nữa cậu đi xuống tầng dưới. Trạch Dương nhớ đến bức thư kì lạ kia, cậu còn nhét nó dưới đệm sô pha phòng khách, còn có điện thoại của cậu nữa. Cậu nhìn đồng hồ trên tường, 11:21, cậu muốn đợi chút nữa, bên kia còn hai chú cảnh sát, cậu không muốn bị phát hiện.