Chương 525: Kết cục 11

“Ra tay thật là lớn. Tiểu Khúc, nàng bảo ngươi làm cái gì? Tiền này có phải cho ngươi không?”

Tàn Nguyệt cười lạnh một tiếng, trong lòng đã đoán ra bảy tám phần, nữ nhân này, đến bây giờ còn không chịu tỉnh ngộ sao?

Sát thủ, nàng lại động sát tâm với mình lần nữa!

“Bẩm phu nhân, nàng bảo ta tìm Mặc Sát môn, Mặc Sát môn là tổ chức sát thủ, nghe nói chưa từng thất thủ. . . .”

Tiểu Khúc sợ hãi khóc, run run nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt thở dài:

“Vậy tại sao ngươi muốn nói cho ta biết?”

“Phu nhân, ta muốn mạng sống, ta chỉ là muốn mạng sống mà thôi. . . .”

Mạng sống, sống sót, rất đơn giản, nhưng đối với nàng mà nói, nay cũng rất khó.

Nhìn về phía Chanh Sát, Chanh Sát cười lạnh, tìm Mặc Sát môn gϊếŧ môn chủ phu nhân của bọn họ, người đàn bà kia, thật đúng là chán sống.

“Ngươi nói ngươi đã tìm xong rồi, chuyện này giao cho ta xử lý là tốt rồi, rất nhanh sẽ xong. . . .”

Lạnh, trong lòng lạnh quá!

Chính là giờ phút này, trong lòng Tàn Nguyệt đã không hề do dự, một chủ ý rất tốt đã hình thành, chỉ còn chờ tìm cơ hội thích hợp, nàng có cách khiến cho Cúc Văn nói ra chuyện xấu đã làm.

“Tiểu Khúc, lần trước ta hồi phủ, ta muốn biết, người ám sát ta, là nàng tìm ?”

Tàn Nguyệt nhìn Tiểu Khúc chằm chằm, Tiểu Khúc gật gật đầu, gật vô cùng khó khăn.

“Cám ơn ngươi, Tiểu Khúc, trở về đi, cẩn thận một chút.”

Dặn một tiếng, khi ngồi xuống, tay Tàn Nguyệt nhẹ nhàng run lẩy bẩy.

“Tàn Nguyệt, không cần khổ sở . . . . . .”

Nắm tay Tàn Nguyệt, Chanh Sát thở dài nói.

“Chanh Sát, ta rất đau lòng, thật sự rất đau lòng. . . .”

Nhắm mắt lại, muốn rơi lệ, nước mắt lại khó có thể hạ xuống. Chanh Sát thở dài:

“Ngươi không phải nói, ngươi có biện pháp biết chân tướng sự tình sao?”

Tàn Nguyệt gật gật đầu, thương tâm thở dài:

“Chanh Sát, ta chỉ không tin, đường đường Tể tướng một quốc gia, phản ứng thật sự chậm chạp như vậy sao? Ngay cả ta cũng hoài nghi, vì sao hắn cả một chút cũng không cảm giác được?”

Cha, ngươi đang bao che sao? Tại sao muốn bao che như vậy? Tình yêu của ngươi, tín nhiệm của ngươi, vì sao luôn cho người không đáng tín nhiệm?