Nhưng Tàn Nguyệt, không dám quay đầu!
Không dám mở miệng!
Hắn là hoàng thượng Kỳ quốc, sao có thể đi vào Đại Quân vương triều?
Không phải là. . . . . .
Biết nàng đã trở lại, tới đây bắt nàng sao?
Nhưng, lúc ấy nàng là công chúa, lấy thân phận công chúa qua ——
Hắn làm sao có thể tìm tới nơi này, biết nàng ở trong này. . . . . .
Hay là ——
Từ khi mới bắt đầu, hắn đã biết thân phận của mình?
“Như thế nào? Rất ngạc nhiên sao? Nghĩ rằng đang nằm mơ sao? Ái phi, ngươi không phải nằm mơ, trẫm thật sự tới đây đón ngươi. . . . . .”
Lạc Tử Thần lạnh lùng cười, ngay cả trong mắt, đều mang theo ý lạnh.
Nụ cười kia, rất giả, rất lạnh!
Ái phi của hắn, một người người đàn bà dâʍ đãиɠ gả thay, lại ra tường.
Trở lại trong lòng chồng trước của nàng!
Chê cười, hắn còn chưa có được nàng, còn không có chơi đã nàng?
Sẽ không buông tay, mặc dù, hắn bây giờ là hoàng tử, hắn là tướng công trước kia của nàng, kia thì thế nào?
“Ta. . . Ngươi nói cái gì? Ngươi có phải nhận lầm người hay không? Ta không phải của ngươi. . . .”
Yên lặng, hiện tại nàng không thể sợ, không thể loạn, chỉ có thể trấn định, vạn phần trấn định!
“Ha ha. . . Tàn Nguyệt, không phải là ngươi muốn nói, trẫm nhận sai ngươi?”
Tàn Nguyệt?
Hắn quả nhiên, đã sớm biết tất cả!
Nhưng. . . . .
Nàng khi đó cũng đã là tàn hoa bại liễu, vì sao hắn không vạch trần mình?
Tiến lên từng bước, hắn hung hăng bắt lấy cổ tay Tàn Nguyệt ——
Hung hăng, nắm Tàn Nguyệt đến đau đớn.
Bất quá, cũng chỉ là đau đớn mà thôi, hắn Lạc Tử Thần, khi nào thì để ý cảm giác của người khác?
Cắt lưỡi, cũng chỉ là một câu mà thôi!
Móc mắt, cũng chỉ là hứng thú nhất thời. . . .
Về phần chặt tay chặt chân, cũng chỉ có thời điểm máu tươi xuất hiện, mới có thể có chút kí©h thí©ɧ thần kinh của hắn.
Hắn rất tàn bạo, nhưng bình thường có thể làm cho tàn bạo của hắn thức dậy không nhiều lắm!
Nhưng lúc này, hắn tức giận, giận thật sự!
Hận không thể, vặn gãy cổ tiểu nữ nhân này!
Từ nhỏ đến lớn, đây là nữ nhân đầu tiên làm cho hắn có có xúc động muốn vặn gãy cổ!