“Tàn Nguyệt, ngươi không sao chứ? Cũng sắp làm mẹ rồi, sao còn không cẩn thận như vậy?”
Chanh Sát chạy nhanh đỡ lấy Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt lắc đầu, vừa rồi nàng chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, có thể là thương tâm quá!
“Cái gì? Cái gì làm mẹ? Ngươi không phải. . . . . .”
Lâm quý phi lui về phía sau vài bước, thuốc kia là nàng tự mình phân phó, tận mắt nhìn nàng uống, uống thì không thể sinh dục, làm sao có thể. . . . . .
“Ha ha, chính là ngươi xú nữ nhân này cho Tàn Nguyệt uống thuốc! Ta đã sớm muốn tìm ngươi tính sổ . . . . . .”
Nghe Lâm quý phi vừa nói như thế, Chanh Sát hỏa lớn nhào đến Lâm quý phi, nếu không phải Tàn Nguyệt vẫn luôn kéo tay nàng, nàng nhất định sẽ hung hăng giáo huấn nữ nhân này .
“Ngũ hoàng tử, ta hôm nay, là vì hài tử kia. Hắn là cháu của ngươi, hắn còn nhỏ như vậy, đứa nhỏ là vô tội, ta nghĩ. . . Có thể hay không. . .”
Không để ý tới Lâm quý phi kiêu ngạo, Tàn Nguyệt lặng yên nhìn chăm chú vào Ngũ hoàng tử, thản nhiên nói ra ý đồ của mình.
“Ngươi vì hắn mà đến. . . . . .”
Quay đầu nhìn thái tử thân mình cứng ngắc một cái, Ngũ hoàng tử cười lạnh nói.
“Phải!”
“Ha ha, tốt, tốt lắm! Tàn Nguyệt, ngươi mềm lòng sao? Đừng quên, hài tử kia của ngươi, là hắn đánh ngươi mất. . . .”
Tàn Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, nghĩ đến hài tử kia, trong lòng vẫn đau như mũi dùi đâm. Nhưng đứa nhỏ và người lớn, vốn là bất đồng, ân oán giữa đại nhân, làm sao có thể để đứa nhỏ đến gánh vác?
“Ta biết, nhưng đứa nhỏ là vô tội . . . . . .”
Mắt tối sầm lại, chỉ sợ là Ngũ hoàng tử sẽ không cho nàng thuốc giải, Tàn Nguyệt thở dài.
“Đúng vậy, đứa nhỏ vô tội , bây giờ ngươi mang thai, đương nhiên liền vô tội. Mà khi ngươi không có thai, Thái y nói ngươi không thể sinh dục, làm sao ngươi nói đứa nhỏ vô tội?”
Ngũ hoàng tử lạnh lùng cười, Tàn Nguyệt cúi đầu, thở dài:
“Xem như ta cầu xin ngươi, Ngũ hoàng tử, có thể chứ?”
Lâm quý phi khϊếp sợ nhìn Tàn Nguyệt, ngay cả Hạo Nguyệt, cũng là vẻ mặt khϊếp sợ.