Giang Hạnh nhìn bóng dáng anh biến mất vào không khí, định gọi anh lại nhưng không kịp.
Hàng Hành Nhất đã bảo phải cho lũ cá ăn nhiều linh thảo, mà Giang Hạnh ở đây lại không có loại linh thảo nào khác, chỉ có Hà Vạn Thảo.
May mắn là ở chỗ cậu, Hà Vạn Thảo không thiếu.
Có vẻ như cậu rất giỏi trồng loại cây này, chúng mọc lên xanh tốt, mập mạp, trải dài thành từng dải.
Mỗi ngày bọn họ đều ăn thứ cỏ này, mà vẫn không ăn hết.
Hà Vạn Thảo có rất nhiều công dụng, ngoài việc dùng làm rau ăn, còn có thể làm phân bón.
Những cây trồng từ đất có sử dụng Hà Vạn Thảo cũng mọc rất tươi tốt.
Cá Quảng Dương rất thích Hà Vạn Thảo.
Mỗi lần Giang Hạnh mang Hà Vạn Thảo đi cho cá ăn, chúng đều ăn sạch sẽ.
Dù những con cá Quảng Dương này không lớn như con cậu đã bắt lần trước, nhưng mỗi con trông rất béo mập, thân hình tròn trịa, thịt chắc nịch, nhìn thật hấp dẫn.
Mèo Quất nằm phục trên bờ sông, nhỏ dãi thèm thuồng: “A Hạnh, khi nào chúng ta bắt một con lên thử xem?”
“Nước sông sâu lắm.” Giang Hạnh đánh giá, “Bắt chắc khó lắm, phải dùng cần câu mới được.”
“Vậy anh mau mua cần câu đi.”
“Mua rồi, đang đợi giao hàng.”
Vì cần câu cá, Giang Hạnh bắt đầu cho cá ăn Hà Vạn Thảo nhiều hơn bình thường.
Mỗi lần cho ăn, cậu đều rải xuống một nắm lớn, coi như là mồi nhử – kiểu như đặt mồi trước để thu hút cá Quảng Dương đến ăn.
Khi cần câu được giao đến, Giang Hạnh mang theo xô đi câu cá.
Mồi câu chính là Hà Vạn Thảo.
Cậu tự tin rằng mình có chút kinh nghiệm câu cá, nhưng không ngờ câu vài ngày liền mà cá Quảng Dương chỉ quanh quẩn gần cần câu mà không có con nào cắn câu.
Mèo Quất không nhịn được, đề nghị: "Hay là để tôi nhảy xuống bắt nhé? Như vậy nhanh hơn đấy. Meo."
"Bắt cái gì mà bắt?" Giang Hạnh giữ chặt con mèo đang nhấp nhổm, "Cậu là mèo, làm sao mà đấu lại cá dưới nước được?"
Mèo Quất ngước nhìn Giang Hạnh, nhỏ giọng nói: "Nhưng còn hơn là ngày nào cũng không được gì mà!"
Giang Hạnh ngừng lại một chút: "Không được đi."
Tối hôm đó, khi mèo Quất đi chơi, Giang Hạnh thắp hương gọi Hàng Hành Nhất đến nhờ giúp đỡ.
Hàng Hành Nhất vừa xuống núi đã nói: "Cậu không câu được cá không phải vì kỹ thuật không tốt, mà là cá Quảng Dương quá cảnh giác, ngửi thấy mùi của cậu nên chúng đặc biệt cẩn thận."
"Ở trong nước mà cũng ngửi thấy sao?" Giang Hạnh nhíu mày, "Vậy phải làm sao đây? Tôi đã thử cách lần trước, cho Hà Vạn Thảo ngâm rượu rồi đông thành viên cỏ, nhưng bọn chúng không ăn nữa. Thả lưới cũng không bắt được."
"Chuyện này đơn giản thôi, cậu ngâm mình với Hà Vạn Thảo để che giấu mùi trên cơ thể là được."
Giang Hạnh: "Có cả cách này nữa sao? Lần trước chúng ta bắt cá Quảng Dương, hóa ra chỉ là may mắn à?"
"Bây giờ loài người rất đông, nơi nào cũng có mùi người, cá Quảng Dương khó mà phân biệt được. Sau khi cậu bắt chúng lần trước, chúng đã ghi nhớ mùi của cậu, nên sẽ không dễ dàng lại gần nữa."
Cuối cùng Giang Hạnh chấp nhận đề nghị của Hàng Hành Nhất, cậu cắt Hà Vạn Thảo, dùng máy ép thành nước rồi pha vào bồn tắm.
Để che giấu mùi kỹ hơn, cậu nhịn thở lặn xuống nước, thậm chí tóc cũng nhuộm mùi của Hà Vạn Thảo.
Mèo Quất ngồi xổm ngoài phòng tắm, khi thấy Giang Hạnh quấn khăn bước ra, không kìm được nhảy đến bên chân cậu, dùng cái đầu lông mượt cọ cọ vào chân Giang Hạnh: "Meo, mùi này thơm quá!"
Mèo Quất cọ xong lại ngửi ngửi, rồi không kìm được thè lưỡi liếʍ một cái vào chân Giang Hạnh.
Lưỡi của nó có gai liếʍ qua, để lại một vệt đỏ trên làn da trắng nõn của Giang Hạnh.
Giang Hạnh cúi đầu xuống.
Mèo Quất bắt gặp ánh mắt của cậu, có chút chột dạ, vội nhấc chân trước lên, lắc lư cái mông lui ra sau.
Giang Hạnh: "Thích không?"
Mèo Quất: "Thích, thích chứ."
Giang Hạnh cúi người nhấc nó lên: "Đúng lúc, cũng nên tắm cho cậu rồi."
"Meo ô! Tôi không tắm!" Mèo Quất cuộn người như con sâu, giãy giụa dữ dội.
Giang Hạnh giữ chặt gáy nó, nghiêm khắc trấn áp, cuối cùng lôi nó vào phòng tắm, tắm cho nó thành một con mèo thơm mùi Hà Vạn Thảo.
Mèo Quất được bỏ vào máy sấy lông, khi ra ngoài thì ủ rũ héo hon, tỏ vẻ sẽ không bao giờ cọ cọ Giang Hạnh nữa.
Nhưng Giang Hạnh lạnh lùng làm ngơ, đi ra lấy cần câu cùng dụng cụ câu cá, mang hết vào bồn tắm ngâm cùng.
Sau khi che giấu hết mùi người, cuối cùng Giang Hạnh cũng câu được cá Quảng Dương.
Lần này cậu chỉ giữ lại một con cá nhỏ hơn một cân.
Cậu để gan cá, xương cá lại cho mèo Quất giải thèm, chỉ lấy phần thịt cá, rồi băm nhỏ cùng với chút rau dại còn sót lại mà Hàng Hành Nhất mang tới và thịt lợn rừng, nặn thành viên.
Khi viên cá chín, Giang Hạnh hỏi số điện thoại và địa chỉ của Lương Nhữ Hồng, rồi nhờ người giao hàng đưa đến.
Mẹ của Lương Nhữ Hồng sau khi ăn món viên cá độc quyền này thì quả nhiên sức khỏe khá hơn.
Hai vợ chồng họ vô cùng cảm kích Giang Hạnh, tặng cho cậu một bộ thiết bị sấy khô trị giá mười hai vạn.
Giang Hạnh không ngờ họ lại thực tế đến vậy, thiết bị đã gửi đến rồi thì cậu không tiện từ chối, nhưng cậu cũng giải thích rằng sau này không nên tặng nữa, xin đừng gửi thêm.
Đối phương hứa hẹn sẽ không gửi thêm, nhưng liệu có giữ lời hay không thì chưa biết. Có lẽ phải chờ lần sau khi giúp họ mới biết được.
Sau khi gửi cá cho cha mẹ Lương Nhữ Hồng xong, Giang Hạnh lại vùi đầu vào việc đồng áng.