Chương 7: Phó Tu

Thương Lạc đã xin nghỉ việc, hiện giờ không có việc làm, đúng lúc cô đang thu dọn đồ đạc trong nhà, nhân tiện rút lại tiền thuê nhà luôn.

Sau khi học tập bên ngoài nhiều năm như vậy, cô vẫn còn rất nhiều món đồ linh tinh vụn vặt.

Ngoại trừ một số thứ không cần thiết, thì ước chừng khoảng ba cái hộp lớn là đủ.

Sau khi tan làm, Phó Nghiêu đi thẳng đến chung cư của Thương Lạc. Thanh niên trẻ khỏe, vậy nên bê ba chiếc hộp lớn cũng không tốn chút sức lực nào.

“Phó Nghiêu, chúng ta cứ như vậy kết hôn, người lớn trong gia đình anh không nói gì sao?” Thương Lạc hơi căng thẳng, cô sợ rằng người nhà họ Phó không dễ ở chung.

Cô đã đưa Phó Nghiêu về nhà, nhưng cha của cô lại tìm đủ mọi cách để gây khó dễ cho Phó Nghiêu. Nếu người lớn trong nhà Phó Nghiêu cũng đối xử với cô như vậy, cô nhất định sẽ không chịu đựng được.

Cũng may tính tình của Phó Nghiêu rất tốt, tưởng tượng đến cảnh Phó Nghiêu phải chịu nhiều ấm ức như vậy khi đến nhà của mình là cô lại cảm thấy rất cảm động.

“Ông bà nội của anh đều sống ở trong quân khu đại viện, anh ở chung với cha của anh. Cha của anh… Cũng khá nhạt nhẽo, ông ấy không thích nói chuyện, nếu em cảm thấy không hợp thì em không cần phải để ý đến ông ấy.” Phó Nghiêu không tìm được từ thích hợp để miêu tả cha của mình.

Thương Lạc lại càng thấy khó hơn, sao có thể không để đến người lớn trong nhà được. Phó Nghiêu đã nói như vậy, chứng tỏ cha của anh không dễ ở chung.

“Vậy còn mẹ của anh thì sao?”

“Từ nhỏ anh đã không có mẹ, cha của anh… Ừm… Tố chất cơ thể không tốt lắm, ông nội của anh đã phải dùng phương pháp y học mới có được anh. Khi cha của anh mười tám tuổi mới đưa anh về nhà, vậy nên…”

Vậy nên cha của Phó Nghiêu năm nay mới ba mươi tám tuổi.

Nói cơ thể không tốt một cách mơ hồ như vậy, thật ra chính là phương diện kia không được. Điều này thì Thương Lạc hiểu rõ.

Hoá ra Phó Nghiêu sống trong một gia đình đơn thân, nghĩ lại vẫn cảm thấy rất đáng thương.

Trong đầu Thương Lạc hiện lên hình ảnh của một người đàn ông trung niên mắc căn bệnh khó nói, mang theo một đứa con trai. Vừa đáng thương lại vừa không có tôn nghiêm.

“A Nghiêu, hiện giờ em đang thất nghiệp, người nhà anh có cảm thấy phiền không? Nhưng mà anh cứ yên tâm, mấy ngày nữa em sẽ đi tìm việc làm, sẽ không ở nhà ăn không ngồi rồi đâu.”

Phó Nghiêu nhoẻn miệng cười: “Không ngại, anh còn ước em suốt ngày ở nhà để anh có thể nuôi em, chỉ sợ em cảm thấy quá nhàm chán. Còn công việc thì em không cần phải nóng vội, em có thể từ từ tìm, tốt nhất là tìm một công việc mà em yêu thích.”

Nhà họ Phó làm ăn lớn, căn bản cũng không thiếu số tiền lương ít ỏi của Thương Lạc.

Cho dù Thương Lạc có nhàn rỗi mấy kiếp thì cũng chẳng sao cả.

“Lạc Lạc, thật ra nhà anh rất giàu có, cho dù em không đi làm thì cũng không sao.” Phó Nghiêu liếc nhìn Thương Lạc thông qua kính chiếu hậu, sau đó nhìn vào mấy tờ báo tài chính mà mình đã đặc biệt chuẩn bị.

“Trên ghế sau có mấy tờ báo, đầu trang có một cuộc phỏng vấn độc quyền với một nhân vật, em đọc một chút.”

Thương Lạc nghi ngờ cầm tờ báo lên.

Cuộc phỏng vấn trên đầu đề là về Phó Tu - chủ tịch tập đoàn Phó thị. Các công ty con của tập đoàn Phó thị trải rộng trên khắp thế giới, tài sản của Phó Tu lên đến hàng chục tỷ, tài sản đứng tên ông cũng là vô số kể, nhà họ Phó thật sự chính là một gia đình quyền quý.

Phó Tu là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở thành phố Lê, thậm chí ở cả Thủ đô C. Sẽ không quá nếu nói ông có thể một tay che trời, dậm chân một cái là cả thành phố Lê phải run sợ.

“A Nghiêu, anh đưa em xem cái này làm gì? Chẳng lẽ anh muốn em đi xin việc ở Phó thị hay sao?” Trong suy nghĩ của Thương Lạc, cô luôn cảm thấy những nhân vật lớn như vậy chỉ tồn tại ở trên TV và báo chí, bản thân mình có chạy thế nào cũng không đuổi tới.

“Lạc Lạc, người này chính là cha của anh.”

“...”

Bàn tay đang cầm tờ báo của Thương Lạc run rẩy, cô há to miệng, đôi mắt trợn tròn giống như muốn xuyên thủng tờ báo. “A Nghiêu, đùa như vậy không vui chút nào đâu.”

Phó Nghiêu yên lặng lái xe, không nói thêm lời nào.

Xe đã lái vào dưới chân núi của nhà họ Phó, toàn bộ sân nhà họ Phó chiếm diện tích tương đương với một khu nghỉ dưỡng tư nhân, còn có hai hàng bảo vệ đứng ngay ngắn chỉnh tề ở lối vào.

Khi bảo vệ gác cổng nhìn thấy xe của Phó Nghiêu tiến vào, bọn họ không những không ngăn cản mà còn trực tiếp mở rộng cửa.

Xe dừng lại ở cửa chính của biệt thự, Phó Nghiêu để quản gia và người hầu mang hành lý của Thương Lạc lên phòng của anh ở lầu hai.

Thương Lạc vẫn còn kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn, lúc này đã ở cửa nhà, nhưng cô sống chết không dám xuống xe.

“Lạc Lạc, em định ngồi trong xe bao lâu nữa?” Phó Nghiêu bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce màu trắng bạc dừng ngay sau xe bọn họ, một người đàn ông kiêu ngạo bước xuống xe. Nhìn thấy con trai mình đang chặn cửa, ông lạnh lùng nói: “Chặn cửa làm cái gì? Còn không mau vào nhà đi.”