Chương 17: Không về

Phó Tu không xuống lầu nữa, Thương Lạc cũng được hít thở bầu không khí thoải mái. Mãi đến giờ ăn tối, người hầu mới nhắc nhở cô.

Thương Lạc nhìn ra bên ngoài biệt thự, không ngờ trời đã tối muộn như vậy mà Phó Nghiêu vẫn còn chưa quay về nhà.

Lúc này, điện thoại di động mà cô đặt ở bên cạnh vang lên.

Là tin nhắn của Phó Nghiêu, anh nói buổi tối còn có sự kiện xã giao, anh đã hẹn với ông chủ của công ty đang hợp tác vậy nên không về nhà ăn cơm tối, dặn cô đi ngủ sớm. .

Thương Lạc suy nghĩ một lát, tập đoàn Phó thị lớn như vậy, Phó Nghiêu bận rộn, đi xã giao cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng bọn họ vừa mới kết hôn…

Thời điểm Phó Tu xuống lầu, thì ông nhìn thấy Thương Lạc đang ngẩn người.

“A Nghiêu vẫn còn chưa quay về sao?”

“Cha, A Nghiêu nói anh ấy phải đi xã giao, kêu chúng ta ăn cơm trước, không cần phải chờ anh ấy.” Thương Lạc liếc mắt nhìn tờ báo cáo kia, sức khoẻ của Phó Tu không tốt, để con trai gánh một phần trách nhiệm cũng là chuyện bình thường. .

“Ừm.” Phó Tu nhàn nhạt lên tiếng.

Thương Lạc cẩn thận đi tới, nhưng thức ăn trên bàn lại khiến cô không dám động đũa.

Hôm qua rõ ràng người hầu đã tách các món ăn ra, tại sao hôm nay lại để chung hết tất cả vào một bát như vậy.

Nếu bây giờ cô ăn, vậy thì Phó Tu sẽ ăn gì?

Thấy Thương Lạc chậm chạp không dám nhúc nhích, Phó Tu nghi ngờ hỏi; “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Kêu phòng bếp nấu thêm vài món nữa nhé?"

“Không, không cần đâu ạ, cha. Ở đây đã nhiều món ăn lắm rồi, không phải cha bị dị ứng ạ, ăn như vậy có được không?” Thương Lạc vội vàng ngăn cản Phó Tu lại.

Hai người, sáu món ăn, ăn thế nào cho hết được.

“Dị ứng cũng không nghiêm trọng như vậy.” Phó Tu không thèm ngẩng đầu lên, chỉ có chính ông mới biết bàn tay đang cầm đũa nắm chặt đến nhường nào, cõi lòng tịch mịch lúc này cũng có chút chờ mong.

Bệnh dị ứng của ông thật sự rất nghiêm trọng, nhưng ông cũng không biết tại sao ông lại không bài xích Thương Lạc.

Thậm chí ông còn muốn đến gần cô hơn một chút.

Thương Lạc nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Phó Tu thì không dám nói thêm lời nào nữa, dù sao Phó Tu cũng là người lớn.

Sau khi ăn bữa tối xong, Phó Tu liền đưa một chiếc thẻ đen cho Thương Lạc.

“Phí sinh hoạt.”

“...” Thương Lạc cảm thấy vô cùng khó xử, cho dù là phí sinh hoạt thì cũng nên là Phó Nghiêu cho cô mới đúng.

“Người lớn đã đưa thì đừng có từ chối, từ chối chính là vô lễ.”

Phó Tu lạnh lùng nói.

Sau đó ông nhét chiếc thẻ đen vào tay Thương Lạc rồi rời đi.

Thương Lạc bất đắc dĩ thở dài một hơi, hình như là như vậy thật, thôi cô cứ tạm thời cầm lấy vậy.

Sau khi Phó Tu trở về phòng, ông xắn ống tay áo lên kiểm tra, không hề có một vết mẩn ngứa nào cả, ông thật sự không dị ứng với Thương Lạc.

Nhận thức này khiến nội tâm của ông không thể bình tĩnh nổi trong suốt một thời gian dài, từng cái cau mày nụ cười của Thương Lạc đầu đang tác oai tác quái trong đầu của ông, khiến ông không thể tập trung làm việc gì được.

Mới có hai ngày, chỉ mới hai ngày, vậy mà ông lại nhớ mãi không quên được một người phụ nữ, thậm chí ông còn có những suy nghĩ muốn quấy rối cô.

Phó Tư đang xem văn kiện ở trong thư phòng, lúc nửa đêm, bên ngoài trời bắt đầu mưa.

Ông ngẩng đầu nhìn thời gian, sau đó đứng dậy đóng cửa sổ trong thư phòng lại, cầm lấu tách trà đã cạn đến đáy ở trên bàn, đi vào phòng bếp ở lầu một để pha một ly trà mới.

Vào thời gian này, những người hầu đều đã nghỉ ngơi, bình thường sau khi màn đêm buông xuống, ngoại trừ ông và Phó Nghiêu ở trong biệt thự chính này thì không có ai khác. Nhưng bây giờ đã có thêm một người, là Thương Lạc.

Phó Tu vừa đi xuống lầu liền nhìn thấy chiếc laptop trên bàn trà trong phòng khách vẫn đang sáng lên, còn chủ nhân của nó thì đang cuộn tròn trên ghế sô pha, ngủ rất trằn trọc.

Cô đang đợi Phó Nghiêu hay sao?

Phó Tu nắm chặt lấy chén trà trong tay, sau đó đi vào phòng bếp, ông đóng cánh cửa kính trong phòng bếp lại một cách cẩn thận, sau đó mới lấy điện thoại di động gọi cho Phó Nghiêu.

“Vẫn chưa hết bận à?”

Buổi tối Phó Nghiêu có uống rượu, nên hiện giờ hơi say: “Con đã làm việc xong rồi, uống nhiều quá, trời lại mưa lớn, nên con ở lại công ty nghỉ ngơi luôn.”

Phó Tu nhìn Thương Lạc đang ngủ say thông qua lớp cửa kính, ông cảm thấy không hài lòng với con trai của mình. “Không trở về nhà thì tại sao lại không gọi điện thoại?”

“Con xin lỗi, cha, lần sau con nhất định sẽ nói cho cha đầu tiên…” Phó Nghiêu cảm thấy hơi đau đầu, anh không biết mình đã làm gì chọc đến Phó Tu.

“Không có lần sau.”

Phó Tu hừ một tiếng, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Ông lấy một chiếc cốc thuỷ tinh sạch ra, sau đó rót một cốc nước ấm, lúc này mới bước tới đánh thức Thương Lạc dậy.