Chương 8

Dì ấy nói có lý, trước đây tôi cũng từng có một thời gian nuôi trồng hoa, dùng sữa và bã trà tạo nên hỗn hợp dưỡng hoa nở ra đẹp vô cùng.

“Khi nào thì chúng ta bắt đầu luyện thư pháp ạ?” Tôi ngập ngừng hỏi, không ngờ dì Chu cứ kéo tôi tiếp tục ở vườn ngắm hoa. Dì bảo:

“Chưa cần vội, đợi cho cô quen với cảnh vật xung quanh một chút sẽ dắt cô đi gặp người cần luyện chữ.”

“Nào, cô ngửi thử một chút đi, ở đây có nhiều hoa thơm lắm đấy!”

Dì Chu chỉ tôi cách thưởng thức hương hoa tươi mát, xung quanh tôi không có gì bất thường nên tôi cũng buông lỏng cảnh giác, hít một hơi đầy hương hoa thơm mát.

Không biết qua bao lâu, dì Chu đứng dậy, tựa hồ như vô tình khoác tay tôi: “Đi thôi, chúng ta qua phòng luyện thư pháp.”

Một lần nữa đi qua căn phòng đầy những mẫu hoa, tôi được dì Chu dẫn đến cuối hành lang.

Phía trước có một cánh cửa gỗ cực lớn, chạm trổ rất nhiều hoa văn, nhìn rất xa hoa. Dì Chu mở khóa bằng dấu vân tay của mình và cho tôi vào.

Bên trong phòng bố trí giống như một phòng khám y học cổ truyền Trung Quốc, trên những chiếc ngăn kéo thanh mảnh chạy dọc theo các bức tường, mỗi chiếc đều có một bảng tên tương ứng.

Trong góc, có mấy cái bình trong suốt, tựa hồ là ngâm rượu thuốc, bên trong nổi lên bọt trắng cùng dược liệu nghiền nhỏ.

Chính giữa phòng có một chiếc bàn gỗ dài rất lớn, mặt dầu bóng loáng, rõ ràng là đồ cổ loại tốt, đã qua cọ xát cho bóng loáng. Bởi vì cái bàn gỗ quá lớn, giấy bút nghiên mực đặt trên đó dường như trở thành đồ thừa trong gian phòng này.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một sự sắp xếp như vậy, tôi vẫn không giấu được sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

Dì Chu bảo tôi ngồi trên một chiếc ghế lớn và bắt đầu đi đi lại lại chậm rãi một mình.

"Luyện thư pháp là để luyện sự tĩnh tâm. Đây là môi trường tốt nhất để luyện sự tĩnh tâm trong tâm hồn. Nếu cô Lạc thấy vừa ý, thì chúng ta tiếp tục.

Nhưng trước khi chúng ta bắt đầu, tôi muốn kể cho cô nghe một câu chuyện."

Tôi cũng ngồi im lặng, chờ đợi những lời tiếp theo của cô ấy.

Tôi nghĩ cô ấy sẽ kể một số câu chuyện về các nhà thư pháp cổ đại hoặc thể hiện kiến

thức của mình.

Nhưng khi dì Chu bắt đầu kể, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.

Có một thị trấn nhỏ ở châu u, nổi tiếng với một loại nước hoa hương thơm nồng nàn, nổi tiếng đến nỗi nhiều quý tộc không tiếc tiền mua về.

Dì chậm rãi mở miệng và tiếp tục kể câu chuyện phi lý.

"Nếu cô có từng biết qua nước hoa, cô nên biết rằng nước hoa có ba nốt: trước, giữa và sau.

Tuy nhiên, thị trấn này có một sức mạnh bí ẩn hoặc bí thuật cổ xưa cho phép cư dân làm chủ nốt hương thứ tư.

Người ta nói rằng chỉ cần một giọt, cô có thể làm lu mờ tất cả các loại nước hoa khác trên thế giới.”