Chương 7:

Phó Tranh và Sầm Phi đồng thời bị giọng nữ thình lình dọa cho giật mình, Sầm Phi còn khá hơn chút, phản ứng của hắn luôn chậm hơn nửa nhịp, lúc này vẫn chưa nhận ra giọng nữ trong máy tính rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng cả người Phó Tranh phảng phất như đã đông cứng lại, anh chưa từng nghĩ tới có một ngày Sầm Phi cũng sẽ xem thứ này.

Anh cứng ngắc quay đầu lại, phóng tầm mắt nhìn vào màn hình máy tính của Sầm Phi.

Trên màn hình, một người phụ nữ trang điểm đậm ăn mặc hở hang đang ưỡn ẹo tạo dáng trong livestream, ngón tay cô ta mơn trớn trên vai mình, sau đó cầm lấy dây đai áo màu vàng giật ra sau.

“Các anh trai muốn xem chỗ nào của Tĩnh Hương nè?” Người phụ nữ đè giọng, kiều mị nói: “Cảm ơn anh trai Địa lôi đại Dior, cảm ơn chồng yêu Thâm thủy ngư lôi, yêu mọi người ~ moah moah ~”

Qua hồi lâu Phó Tranh mới định thần lại, anh chuyển tầm mắt lên người Sầm Phi, cười hỏi hắn, “ Sao bảo bối lại xem những thứ này?”

Chỉ là lúc này trong mắt Phó Tranh không có nửa phần ý cười, càng đáng sợ hơn đó là bên trong tựa hồ còn có ánh lửa đang bùng cháy, soi Sầm Phi co rúm người lại.

Chờ đến khi Sầm Phi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì trên mặt hắn đã hiện lên vẻ xấu hổ, mà lúc này trên màn hình người phụ nữ đã bắt đầu cởi hết đồ trên người xuống, Sầm Phi cuống quít đóng trang web livestream lại.

“Bảo bối cũng thưởng cho cô ta?” Phó Tranh từng bước đi về phía Sầm Phi, thấp giọng hỏi: “Để nghe cô ta gọi bảo bối là anh trai? Sau đó còn moah moah với em?”

Sầm Phi bị Phó Tranh nhìn chằm chằm như vậy vô duyên vô cớ cảm thấy hơi chột dạ há miệng ra, một lúc lâu sau mới lắc đầu, phủ nhận nói: “Không…… Không có.”

Câu phủ nhận này của Sầm Phi không đủ để khiến Phó Tranh hài lòng, theo nhìn nhận của Phó Tranh, ý của Sầm Phi là mặc dù hắn không donate tiền cho nữ streamer này, nhưng cũng xem live.

“Bảo bối lớn rồi, có bí mật của riêng mình, thích cô gái nào cũng không nói cho anh trai biết.” trên mặt Phó Tranh lộ ra vẻ đau lòng, anh hơi cúi người, trán dần chạm vào trán Sầm Phi, anh nhìn chăm chú vào mắt hắn hỏi: “Bảo bối còn nhớ đã đồng ý với anh chuyện gì không.”

Phó Tranh cảm thấy hơi không vui, bây giờ mới vài ngày anh không ở cạnh Sầm Phi mà hắn đã xem những nội dung livestream này, nếu thêm mấy ngày nữa sợ rằng hắn sẽ mang tiền đi thưởng cho nữ streamer khiêu da^ʍ đó luôn, về sau sẽ bị những người phụ nữ này lừa gạt giống những tên công tử nhà giàu khác.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Phó Tranh càng khó coi hơn, vừa rồi anh mới nghe Sầm Phi tỏ tình với Ngô Cầm Cầm, phản ứng lúc đó của anh và Ngô Cầm Cầm là giống nhau, cũng chỉ cảm thấy Sầm Phi đang nói đùa, nhưng khi bước vào phòng ngủ nhìn thấy hắn đang xem livestream khiêu da^ʍ, Phó Tranh mới chậm chạp nhận ra rằng có lẽ Sầm Phi là thật sự thích Ngô Cầm Cầm.

Sầm Phi năm nay đã 18 tuổi, mặc dù phản ứng của hắn chậm chạp nhưng cảm xúc không khác gì người thường, yêu một cô gái ở độ tuổi này cũng không có gì là kỳ lạ.

Nhưng anh không thể để Sầm Phi và Ngô Cầm Cầm ở bên nhau, Phó Tranh không muốn thừa nhận sự ích kỷ của mình mà kiên quyết cho rằng bởi vì anh biết thân phận của Ngô Cầm Cầm, không thể để hai gia tộc lớn như Sầm gia và Lục gia hợp tác với nhau, vì vậy nên mới muốn ngăn cản Sầm Phi và Ngô Cầm Cầm ở bên nhau.

Thấy Sầm Phi không có phản ứng gì, Phó Tranh nhắc nhở: “Bảo bối nói với anh rằng nếu em thích cô gái nào thì nhất định sẽ nói cho anh biết.”

“Vẫn…… Vẫn chưa có.” Sầm Phi cúi đầu ngập ngừng.

Phó Tranh dãn khoảng cách ra, nâng tay lên, dùng ngón trỏ chọt nhẹ vào nhóp mũi Sầm Phi mấy cái, cười nói: “Nói dối, kẻ lừa đảo!”

Sầm Phi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Phó Tranh, thật sự đến bây giờ hắn không có thích cô nương nào cả, nhưng Phó Tranh không muốn tin thì hắn cũng không làm gì được.

Phó Tranh quay đầu tránh đi ánh mắt của Sầm Phi, nhìn sang hướng khác, một lát sau dường như anh thở dài rồi cảm khái nói: “Bảo bối, thật tốt nếu chúng ta có thể luôn như thế này.”

“Tại sao lại không thể?” Sầm Phi hỏi.

Phó Tranh đương nhiên không thể nói thật với Sầm Phi, sự thù hận trong lòng anh ngày một lớn, những cảnh tượng máu me cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, anh chỉ nói: “Tương lai bảo bối sẽ kết hôn với cô gái khác, đến lúc đó sẽ không cần anh trai nữa.”

Sầm Phi chớp chớp mắt, trong lòng âm thầm thở dài, hắn muốn nói cho Phó Tranh rằng anh mới là người đang nói dối, anh mới là kẻ đại lừa đảo.

Rõ ràng về sau anh có cô gái khác, không cần em.

Sầm Phi cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Phó Tranh, vươn tay ôm lấy anh, “ Không đâu, em vẫn muốn bên cạnh anh.”

Phó Tranh khẽ cười một tiếng, ôm lấy Sầm Phi rồi xoa đầu hắn, nhưng lại không nói gì thêm.

Làm thế nào anh có thể luôn bên cạnh đứa con trai của kẻ thù cho được? Những năm qua, có bao nhiêu lần anh muốn bóp chết tiểu thiếu gia nhà họ Sầm, khiến vợ chồng Sầm gia thử nếm trải qua nỗi đau sống không bằng chết khi mất đi người thân.

Lần đầu tiên anh muốn ra tay là hai ngày sau khi bước chân vào Sầm gia, anh đứng trong phòng ngủ của Sầm Phi, nhìn bánh bao nhỏ phấn điêu ngọc trác đang ngủ say trên giường, từ từ đi lại gần vươn đôi tay tội lỗi về phía chiếc cổ mảnh khảnh của hắn.

*Phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa.

Nhưng ngay lúc này, bánh bao nhỏ vốn đang ngủ say không biết gặp phải ác mộng gì, đột nhiên nhíu mày bắt đầu rầm rì, tay chân hắn vung loạn xạ khắp nơi, trong lúc vô tình túm được áo sơ mi của Phó Tranh, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay làm thế nào cũng không buông ra.

Phó Tranh lập tức bị cứng đơ ngay tại chỗ, hai tay căn bản không cử động nổi, một lát sau, bánh bao nhỏ tỉnh lại nhìn Phó Tranh, con ngươi màu đen ầng ậc nước, sau đó đột nhiên lao về phía anh, ôm chặt rồi khóc rống lên, chân tay Phó Tranh luống cuống đỡ lấy bánh bao nhỏ, nghe hắn khóc đến nỗi nghẹt cả mũi, nấc lên rồi gọi anh trai, không biết tại sao, anh lại nhớ tới đứa em gái nhỏ của mình.

Vì thế anh đưa tay ra sau lưng bánh bao nhỏ vỗ vỗ, nhẹ giọng an ủi hắn.

Ngày hôm đó, rốt cuộc Phó Tranh không ra tay với bánh bao nhỏ, chờ đến khi bánh bao nhỏ ngủ thϊếp đi anh mới lặng lẽ rời khỏi phòng.

Mấy năm nay những sự việc tương tự như vậy không chỉ xảy ra một vài lần, lần nào anh cũng hạ quyết tâm phải ra tay với Sầm Phi, nhưng cuối cùng anh đều mềm lòng.

Phó Tranh buông tay đang ôm Sầm Phi ra, đứng lên khỏi mép giường, xoa đỉnh đầu hắn, nói: “Anh có việc đi trước, em đừng chơi lâu quá nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong anh đi thẳng ra cửa, nhưng mới đi chưa được bao lâu đã quay trở lại, nhìn Sầm Phi đang ngồi trước máy tính, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều thở dài, khuyên hắn: “Mấy cái livestream đó…… sau này tốt hơn là nên xem ít lại, xem nhiều không tốt cho thân thể.”

Chờ đến khi Phó Tranh hoàn toàn rời đi, Sầm Phi lúc này mới yên tâm mà dán mắt vào màn hình máy tính, trong đầu hắn lại vang lên câu nói của Phó Tranh trước khi đi, xem livesteam cũng có thể ảnh hưởng tới thân thể? Hắn cũng muốn thử một lần.

Sầm Phi vốn cho rằng sau cuộc trò chuyện chiều nay, hắn và Phó Tranh đã hòa thuận trở lại, từ hôm nay trở đi mỗi ngày sau khi Phó Tranh xong việc trở về việc đầu tiên anh làm sẽ là tìm hắn, cùng hắn tâm sự, xem hoạt hình mới với hắn một lát, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ tới nói Bảo bối ngủ ngon.

Nhưng hóa ra là do hắn nhầm, sau ngày hôm đó, Phó Tranh lại khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm trước đây, mỗi ngày không nói với hắn quá mười từ, phảng phất như chiều hôm đó Phó Tranh tới phòng ngủ tìm hắn đều là ảo giác.

Phó Tranh vẫn tỏ ra thờ ơ với Sầm Phi như vậy, khiến Sầm Phi giờ đây thậm chí còn không buồn xem 《 Heo Peppa 》 mà hắn vốn yêu thích nhất nữa, cả ngày đều dán mắt vào máy tính, từ một bảo bối ngoan ngoãn, bây giờ đã biến thành một thiếu niên nghiện internet.

Nếu Sầm Phi cứ tiếp tục duy trì trạng thái này, e rằng tương lai hắn sẽ sa sút thành một tên trạch nam béo phì.

Một ngày nọ Sầm Phi đang chơi game online mới, chơi chưa tới nửa giờ nhưng cũng vì nhiều lý do khác nhau mà hắn chết gần hai mươi lần, ngay khi hắn buông chuột ra để nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn thấy bên dưới góc phải nhảy ra tin tức mới, vài nền tảng livestream đã bị cấm do phát sóng nội dung khiêu da^ʍ và thô tục.

Phản ứng đầu tiên của Sầm Phi là cảm thấy chuyện này do Phó Tranh giật dây từ phía sau, sau đó lại tự lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu, mỗi ngày Phó Tranh đều bận như vậy, làm gì có thời gian đi quản những việc này.

Kỳ thật việc này Sầm Phi nghĩ vậy cũng không sai, nhưng Phó Tranh không chỉ đứng phía sau giật dây mà còn trực tiếp mời người của Cục an ninh mạng Bộ công an ăn cơm, nói với họ về tình hình hiện tại của các chương trình livestream trên mạng, và có nhấn mạnh một vài trang web, bởi vậy hôm nay Sầm Phi mới nhìn thấy tin tức được đăng tải.

Sau khi chơi game xong đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, Sầm Phi vốn muốn ra vườn hoa phía sau đi dạo một lát, nhưng lại nhìn thấy Phó Tranh đang đứng cùng một cô gái trẻ tuổi trong phòng khách dưới nhà, Phó Tranh nhìn Sầm Phi đi xuống tầng, giới thiệu cho hắn: “Bảo bối, anh trai đã tìm cho em một giáo viên âm nhạc mới, cô Trần Hân Dao.”

Đây là câu dài nhất mà Phó Tranh nói với Sầm Phi trong nhiều ngày vừa rồi, số từ trong một câu này còn nhiều hơn hai từ so với tổng số từ mà anh nói với hắn ngày hôm qua, nhưng Sầm Phi lại không thấy vui chút nào.

“Chào cô Trần.” Sầm Phi ngoan ngoãn gọi.

“Chào tiểu thiếu gia.” Trần Hân Dao đi đến trước mặt Sầm Phi, mỉm cười khen hắn: “Tiểu thiếu gia thật đáng yêu.”

Khóe miệng Sầm Phi cứng đờ, không cười nổi nữa, hắn nhìn cô gái trước mắt, trong lúc nhất thời lại muốn khóc.

Hắn biết cô gái này tên là Trần Hân Dao, cô gái này chính là do Phó Tranh ở trong cốt truyện tìm tới câu dẫn sau đó vứt bỏ hắn.