Chương 5:

Ngô Cầm Cầm bị câu nói đột ngột của Phó Tranh dọa sợ, mông trực tiếp đập xuống mặt sàn.

Nghe thấy tiếng rầm, Sầm Phi cảm thấy đau thay Ngô Cầm Cầm, hắn vừa định duỗi tay ra kéo Ngô Cầm Cầm lên, nhưng lại nghĩ bây giờ Phó Tranh đang đứng sau lưng Ngô Cầm Cầm, nếu như hắn đỡ Ngô Cầm Cầm có lẽ Phó Tranh sẽ cảm thấy khó chịu.

Nghĩ vậy, Sầm Phi rụt bàn tay đang định đỡ người lại.

Tuy nhiên, khác với những gì hắn nghĩ, cuối cùng Ngô Cầm Cầm tự mình đứng lên, Phó Tranh đứng phía sau vẫn luôn nhìn hắn mà không hề có ý định giúp đỡ.

Sầm Phi hơi xấu hổ, biết thế hắn đã không quan tâm đến Phó Tranh mà trực tiếp lại đỡ Ngô Cầm Cầm đứng dậy rồi.

Mấy ngày trước hắn còn thấy ai đó trên điện thoại của cha Sầm nói rằng các cô gái đều là tiểu tiên nữ, cần phải chăm sóc thật tốt. Tiểu tiên nữ Ngô Cầm Cầm này vốn có cuộc sống khó khăn hơn so với các tiểu tiên nữ khác, Sầm Phi muốn dùng hết khả năng để những ngày cô ở Sầm gia vui vẻ nhất có thể.

Sầm Phi đối với Phó Tranh có chút hận sắt không thành thép, hắn đã cho Phó Tranh cơ hội thể hiện, kết quả không biết đầu anh ta có thiếu iot hay không mà tự đánh mất cơ hội của mình, nếu anh ta thật sự thích Ngô Cầm Cầm, với cái kiểu này thì không biết đến bao giờ mới theo đuổi được người ta.

Sầm Phi từ trên sô pha đứng dậy, chào Phó Tranh, “Anh đã về rồi?”

“Ừ.” Phó Tranh gật đầu, di chuyển ánh mắt về phía Ngô Cầm Cầm.

“Vừa rồi ngã đau lắm đúng không?” Sầm Phi cũng nhìn Ngô Cầm Cầm, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đầu gối của cô rồi nhíu mày, chỗ quần bị ngã đã hơi chuyển sang màu trắng, có lẽ vừa rồi Ngô Cầm Cầm ngã cũng không nhẹ, một lát sau, Sầm Phi cẩn thẩn nhìn về phía cô hỏi: “Cô có muốn trở về nghỉ ngơi không?”

“Không cần không cần.” Ngô Cầm Cầm vội vàng xua tay, nhưng lúc này ánh mắt của Phó Tranh sau lưng làm cô như ngồi trên đống lửa, hận không thể lập tức rời khỏi đây.

Phó Tranh lướt qua Ngô Cầm Cầm đi đến bên cạnh Sầm Phi ngồi xuống, nhìn Sầm Phi hỏi: “Vừa rồi hai người đang nói gì vậy?”

Sầm Phi nghe Phó Tranh hỏi vấn đề này thì trong lòng thầm kêu không ổn, Phó Tranh đang ghen sao? Nhưng từ thái độ vừa rồi của anh ta đối với Ngô Cầm Cầm, có vẻ tình cảm của anh cũng không sâu nặng lắm.

Ngô Cầm Cầm ở bên cạnh lúc này mới trả lời, “Vừa rồi tôi có kể vài câu truyện cười cho thiếu gia.”

Vừa nói xong, cô đã bắt đầu hối hận, Phó thiếu gia rõ ràng đang hỏi tiểu thiếu gia, cô tự tiện xen mồm vào làm gì.

Cô không khỏi thu lại nụ cười trước mặt Phó Tranh, trong ánh mắt lóe lên ánh nước, không biết lý do tại sao ở trước mặt vị Phó thiếu gia này, cô không thể duy trì trạng thái lạc quan thường ngày.

Phó Tranh nghe thấy câu trả lời của Ngô Cầm Cầm, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng khi lọt vào trong tai của Ngô Cầm Cầm cô lại cảm thấy nụ cười này là đang uy hϊếp mình, cô chắc chắn mình đã đắc tội với Phó thiếu gia ở đâu đó rồi.

Phó Tranh chậm rãi đi về phía Ngô Cầm Cầm hỏi: “Truyện cười gì vậy? Tôi cũng muốn nghe.”

“A……” Ngô Cầm Cầm thật sự không cảm thấy Phó thiếu gia trước mặt cô giống như người sẽ nghe truyện cười, nhưng bây giờ cô cũng không tiện mở miệng từ chối, chỉ có thể kể lại câu chuyện có thể chọc Sầm Phi cười vừa rồi theo yêu cầu của Phó Tranh, “Một ngày nọ, heo Peppa tan học về nhà khóc lóc với mẹ và nói rằng, các bạn cùng lớp……”

Mãi cho đến khi Ngô Cầm Cầm kể xong, lại thêm nửa phút trôi qua, Phó Tranh cũng không hề có bất kỳ biểu cảm gì, thậm chí khóe miệng còn không hề nhúc nhích, mà bây giờ Ngô Cầm Cầm càng không cười nổi một tiếng, cô tin chắc rằng Phó Tranh đang nhắm vào mình, thế nên hiện tại cô cảm thấy bản thân có chút giống kẻ ngốc.

Bầu không khí có chút xấu hổ, những người giúp việc khác sau khi dọn dẹp xong thì quay về phòng của mình, ba người trong phòng đều im lặng không nói lời nào, chỉ còn lại âm thanh của heo Peppa vẫn đang phát ra từ TV.

Phải mất một lúc Sầm Phi mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, hắn vẫn cảm thấy Phó Tranh có chút hứng thú với Ngô Cầm Cầm, nhưng lại không thể hiện tình cảm trong lòng ra, trong tương lai có thể vì thế mà quan hệ giữa hai người sẽ xảy ra vấn đề lớn, tới lúc ấy có lẽ hắn đã không làm được gì nữa rồi.

Hắn có chút thông cảm mà liếc nhìn Ngô Cầm Cầm vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí xấu hổ, nói với Phó Tranh: “Anh để chị Ngô về nghỉ ngơi một chút đi.”

Sau khi Phó Tranh nghe Sầm Phi nói, lại đánh gia Ngô Cầm Cầm thêm một lần, cuối cùng ngoài cười nhưng trong không cười nói với cô ta, “Vậy thì cô về trước đi.”

Ngô Cầm Cầm nói tạm biệt với Sầm Phi rồi vội vàng rời khỏi như đang chạy trốn.

Chờ sau khi Ngô Cầm Cầm rời đi, Phó Tranh ngồi xuống cạnh Sầm Phi, liếc mắt nhìn《 Heo Peppa 》vẫn đang phát trên TV, rồi lại nhìn Sầm Phi ngồi cạnh mình vẫn đang say sưa xem, Phó Tranh đột nhiên mở miệng hỏi hắn: “Bảo bối cảm thấy câu truyện của cô ta buồn cười à?”

“……” Sầm Phi cũng biết chuyện này của Ngô Cầm Cầm sẽ không được cho qua đơn giản như vậy, quả nhiên mới vừa đó mà Phó Tranh đã bắt đầu dò hỏi hắn, Sầm Phi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói với Phó Tranh, “Cũng không hiểu lắm.”

“Sao bảo bối lại cười vui vẻ như thế?” Phó Tranh đưa tay sờ đầu Sầm Phi.

Sầm Phi không biết mình nên nói gì mới phải, hắn thật sự không ngờ lại khiến Phó Tranh hiểu lầm là mình có ý với Ngô Cầm Cầm, nhưng sau đó lại cảm thấy bản thân bị hiểu lầm cũng không sao, dù sao sau này hắn còn muốn để Phó Tranh nghe được hắn tỏ tình với Ngô Cầm Cầm, trước tiên cứ cho hắn chút tâm lý chuẩn bị cũng tốt.

Không có được câu trả lời của Sầm Phi, Phó Tranh cũng không để tâm, anh cũng không hy vọng Sầm Phi ở bên Ngô Cầm Cầm, anh đã sớm điều tra thân phận của Ngô Cầm Cầm từ khi cô ta bước chân vào làm việc cho Sầm gia, cô là con gái út của nhà họ Lục bị lạc từ nhiều năm trước, nếu cô ta thật sự cùng Sầm Phi ở bên nhau, tương lai khi anh đối phó với Sầm gia sẽ nhiều thêm một tầng trở ngại.

Thêm nữa cho dù Sầm Phi có ý gì với Ngô Cầm Cầm, thì người của Lục gia cũng sẽ không để Ngô Cầm Cầm gả cho Sầm Phi.

Nhưng nghĩ đến chuyện Sầm Phi thích Ngô Cầm Cầm, Phó Tranh vẫn cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng, Sầm Phi làm sao có thể thích Ngô Cầm Cầm được? Hắn thì biết cái gì? Đến giọng nói hắn còn nghe không rõ, biết thích là cái gì ư?

Nhưng ngay sau đó Phó Tranh cảm thấy bản thân như bị giáng một cái tát vào mặt, anh nghe thấy Sầm Phi nói với mình: “Đúng rồi, anh ơi, nhân tiện anh cầm bình rượu thuốc mang qua cho chị Ngô đi.”

Mặt Phó Tranh trực tiếp tối sầm xuống, nụ cười trên mặt cũng không duy trì nổi nữa, anh hỏi Sầm Phi, “Quan tâm cô ấy thế à?”

Sầm Phi cúi đầu, không thấy Phó Tranh đang bất mãn, hắn trả lời: “Em thấy chị Ngô vừa rồi ngã rất mạnh, nên có chút lo lắng cho chị ấy.”

Phó Tranh nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Được rồi, em quá tốt bụng.”

Một lát sau, Sầm Phi mới chậm chạp nhận ra có thể vừa rồi Phó Tranh cảm thấy không vui, hắn hơi do dự sau đó hỏi: “Anh trai không thích em ở cùng một chỗ với Ngô Cầm Cầm sao?”

“Nếu em thích ở bên cô ấy, anh sẽ không phản đối, nhưng bảo bối em phải biết rằng, có một số người không tốt như vẻ bề ngoài của họ đâu.”

“Anh hy vọng em có thể tự bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để bị người khác lừa.”

Sầm Phi cẩn thận suy nghĩ lời Phó Tranh nói, người mà anh ta nói không phải là chính là anh ta à? :))))

Nhưng cũng phải nói một câu công bằng, cho đến nay Phó Tranh cũng không lừa hắn điều gì, chuyện sau này xảy ra không thể tính là bây giờ, hơn nữa những chuyện kia về sau chưa chắc đã xảy ra.

Thế giới này bao gồm hắn và tất cả mọi người thì chỉ trừ một vận mệnh không được xác định đó là Phó Tranh, bất kể anh ta làm gì, có tuân theo cốt truyện hay không, đều không nằm trong tầm kiểm soát của nhóm quản lý không gian.

Cốt truyện của thế giới chỉ đi theo lộ trình do nhóm quản lý vận hành khi nó được cho phép.

“Em biết rồi.” Sầm Phi bĩu môi, cái đầu nhỏ lại gục xuống.

Nhìn thấy Sầm Phi như vậy, Phó Tranh đột nhiên cảm thấy không đành lòng nên sửa lại lời, an ủi hắn: “Được rồi, anh chỉ nói vậy thôi, em nghe lời là được, có lẽ cái người Ngô Cầm Cầm kia cũng không xấu.”

“Anh đi lấy rượu thuốc mang cho cô ta.”

Khi Phó Tranh đưa thuốc cho Ngô Cầm Cầm trở về đã thấy Sầm Phi ngủ trên sô pha rồi, Phó Tranh hơi sửng sốt, đi tới chỗ hắn cúi người xuống, nhìn Sầm Phi đang ngủ say, chậm rãi đặt từng ngón tay mình lên gương mặt hắn.

Ngay từ lúc bắt đầu anh đã biết vợ chồng Sầm gia là hung thủ hủy hoại gia đình mình, nhưng khi đó anh quá yếu ớt, không có cách nào vì cha mẹ và em gái báo thù, anh nhất định phải cẩn thận nhẫn nhịn tủi nhục ở trước mặt vợ chồng Sầm gia, mới có thể có một ngày vì Phương gia bọn họ báo được món nợ bằng máu này.

Tiếng kêu anh của em gái trước khi chết thỉnh thoảng đánh thức anh khỏi cơn ác mộng trong giấc ngủ.

Mỗi khi Sầm Phi gọi bản thân anh một tiếng anh, anh đều sẽ nhớ tới em gái của mình, lúc ấy con bé chỉ mới năm tuổi đã bị Sầm gia tàn nhẫn gϊếŧ chết.

Nếu em gái của anh còn sống, có lẽ con bé cũng trạc tuổi Sầm Phi, tiểu thiếu gia của nhà họ Sầm bị nuông chiều đến ngây ngô không rành thế sự, giống hệt một trang giấy trắng, đáng tiếc rằng cậu ta là được nuôi lớn bởi máu của nhà họ Phương, cho dù không tham gia vào sự việc năm đó nhưng ngây ngốc không biết gì sống vô ưu vô lo đến tận bây giờ chính là một loại tội ác.

Cái cổ thon dài và trắng nõn của Sầm Phi đang ở ngay trước mắt, chỉ cần anh di chuyển ngón tay xuống rồi khẽ siết lại, cậu ta sẽ chết giống em gái mình, vợ chồng Sầm gia cũng sẽ vì thế mà rơi vào nỗi đau vô tận.

Ngón tay Phó Tranh nhẹ nhàng lướt trên gương mặt Sầm Phi, lúc này Sầm Phi lại nhíu mày, Phó Tranh không nghĩ ngợi gì đặt tay lên trán Sầm Phi.

Khi ý thức được bản thân đang làm gì, Phó Tranh lập tức thu hồi tay lại rồi đứng lên, rời khỏi phòng khách.

Mấy năm nay ở trước mặt Sầm Phi nhập diễn quá sâu, anh nhất định phải dứt ra càng sớm càng tốt, nếu không sẽ càng lún càng sâu, anh đã lên kế hoạch tỉ mỉ nhiều năm như vậy, không thể chịu được bất kỳ thất bại nào.

Nhưng Phó Tranh rời đi không lâu đã quay đầu lại, anh thở dài một hơi, cúi xuống sô pha ôm Sầm Phi về phòng ngủ trên tầng, đắp chăn cho hắn xong, lúc này mới rời đi.