Thời điểm cơm chiều, ba Sầm lấy ra từ trong tủ bình rượu trắng, không màng mẹ Sầm đối chính mình trừng mắt, hắn cười hoà giải nói phải cùng Phó Tranh uống thật đã một bữa.Mẹ Sầm ở một bên ghét bỏ, mắng ba Sầm: “Uống uống uống, chỉ biết uống, uống chết ông!”
Ba Sầm cũng không để ý, cười cười, sau khi đem rượu mở ra, liền rót trước cho Phó Tranh một ly, sau đó mới đem chén rượu trước mặt chính mình rót đầy.
Sầm Phi nhìn động tác của ba Sầm, bỗng nhiên đem cái ly của chính mình đẩy đến trước mặt ba Sầm, mở to hai mắt hỏi ba Sầm, “Ba ba có thể cho con một chút sao?”
Không chờ ba Sầm nói chuyện, mẹ Sầm liền cự tuyệt nói, “Bảo bảo không thể uống cái này.”
“Đừng nghe mẹ con, hôm nay ăn Tết, bảo bảo cũng uống một chút!” Ba Sầm nói xong cũng liền rót cho Sầm Phi một chén nhỏ.
Sau đó nhìn mẹ Sầm tức giận, ba Sầm cười hì hì cầm bình rượu đến trước mặt mẹ Sầm, mặt dày hỏi bà: “Nếu không, bà cũng uống một chút?”
Mẹ Sầm đỏ mặt đem ba Sầm đẩy ra, “Đi đi đi, tôi mới sẽ không uống đâu”, sau đó lại dặn dò Sầm Phi: “Bảo bảo uống ít một chút.”
Sầm Phi tiếp nhận chén rượu ba Sầm đưa, đối với mẹ Sầm làm nũng: “Mẹ, con cũng đã thành niên.”
Mẹ Sầm trừng mắt liếc hắn một cái, thuận tiện liếc luôn ba Sầm một phen, “Thành niên cũng không cho uống, con nhìn xem cái bụng kia của ba con, đều là uống mới thành như vậy.” Ba Sầm sờ sờ bụng của chính mình, cười ha ha không nói lời nào.
Ba Sầm mẹ Sầm là đôi phu thê thiếu niên, trước mặt người ngoài, ba Sầm trước nay đều là một bộ dáng không giận tự uy, mà mẹ Sầm chính là cao quý ưu nhã phu nhân hào môn, nhưng ở tình huống không có người ngoài, hai người cũng giống như những người bình thường khác mà thôi.
Trong TV chiếu tiệc liên hoan Tết Âm Lịch, trước kia Sầm Phi thích nhất ca sĩ mà hiện tại đang đứng ở trên sân khấu, hát một bài hát kinh điển của rất nhiều năm trước. Mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh pháo hoa pháo trúc châm ngòi bên ngoài, hương thơm ngào ngạt của đồ ăn ở dưới chóp mũi Sầm Phi thật lâu chưa tiêu tan.
Ba Sầm cùng Phó Tranh hàn huyên hai câu liền bàn đến chuyện công ty của Sầm gia, mẹ Sầm lười nghe, nhưng cũng không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào trong chén bọn họ.
Liền như vậy không lâu sau không chú ý Sầm Phi, non nửa ly rượu trắng trước mặt hắn cũng không thừa một giọt nào, hai bên má bắt đầu ửng đỏ, nhìn bộ dáng này của hắn, mẹ Sầm cười mắng hắn một câu, “Tiểu tửu quỷ”, lại gắp cho hắn cái sủi cảo bỏ vào trong chén.
Chờ lúc Phó Tranh cùng ba Sầm uống đến không sai biệt lắm thì Sầm Phi đã bò lên trên bàn rồi, hắn vừa nãy vẫn còn tốt, có thể ăn cũng có thể uống, kết quả không lâu sau liền ngã trên bàn, thế cho nên khi hắn mới vừa nằm sấp xuống, ai nấy đều không có phát hiện.
“Bảo bảo, bảo bảo?” Mẹ Sầm ở bên cạnh kêu Sầm Phi hai tiếng.
Sầm Phi bây giờ còn có chút ý thức còn sót lại, hắn nghe được có người đang kêu hắn, hắn đột nhiên ngẩng đầu, bộ dáng say khướt, mắt đảo quanh bốn phía, lại lập tức ngã xuống.
Trên bàn còn lại ba người nhìn dáng vẻ này của hắn, trực tiếp bật cười.
Lúc này trong TV vang lên giai điệu , nháy mắt trời cũng đã rạng sáng, ba Sầm uống có chút nhiều, đi đường bắt đầu có chút lảo đảo lắc lư.
Trên bàn còn lại một đống cơm thừa, canh cặn, Phó Tranh ôm Sầm Phi đặt lên trên sô pha ở phòng khách, vừa quay lại định dọn dẹp một chút, mẹ Sầm đỡ ba Sầm thấy thế liền đối hắn nói: “Đừng dọn, chờ buổi sáng ngày mai kêu người hậu dọn dẹp đi.”
Phó Tranh cũng không có kiên trì, “Con mang bảo bảo lên rồi.”
Mẹ Sầm gật gật đầu, cười đối Phó Tranh nói: “Đi thôi.”