Thấy cả người Sầm Phi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Phó Tranh lập tức cởϊ áσ ngoài của mình khoác lên người Sầm Phi, bọc kín hắn tới đầu gối.
Trần Hân Dao từ trong phòng đi ra, Phó Tranh vừa nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an Sầm Phi vừa lạnh giọng nhìn Trần Hân Dao hỏi: “Sao lại thế này?”
Trần Hân Dao cảm thấy đây quả thực là nồi từ trên trời rơi xuống, cô làm sao biết được tiểu thiếu gia đột nhiên phát điên thế này vì vậy cô giải thích: “Tôi chỉ muốn tự mình tới hỏi tiểu thiếu gia xem ngày mai có muốn đổi sang học loại nhạc cụ khác không, đàn hạc tôi đã không còn gì để dạy cậu ấy nữa, mà lúc tôi vào phòng thì tiểu thiếu gia vẫn đang tắm rửa nên có đứng đợi tiểu thiếu một lát.”
“Ai mà ngờ tiểu thiếu gia vừa ra thấy vậy đã chạy đi nên tôi kéo cậu ấy lại, kết quả…… là thế này.” Trần Hân Dao càng nói càng cảm thấy mình oan ức nhưng đồng thời cũng có chút hối hận, cảm thấy chuyện này hôm nay là do cô xử lý không tốt, đáng lẽ khi biết Sầm Phi đang tắm thì ngay lập tức phải rời đi, mặc dù tiểu thiếu gia này chỉ ngây ngô như đứa trẻ nhưng rốt cuộc vẫn là đàn ông.
Phó Tranh không tin lời nói của Trần Hân Dao lắm, anh ghé vào tai Sầm Phi hỏi: “Bảo bối, chuyện là vậy sao?”
Sầm Phi vẫn chưa hoàn hồn, đôi môi run rẩy một lúc lâu cuối cùng không nói lời nào.
Trong lòng Trần Hân Dao khẽ run lên, nếu Sâm Phi không giải thích giúp thì sợ là hôm nay cô không giữ được công việc này.
Mặc dù cô là do Phó Tranh đưa tới Sầm gia, hơn nữa Phó Tranh còn giao cho cô một số nhiệm vụ khác, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy giữa bản thân và Sầm Phi người mà Phó Tranh sẵn sàng bảo vệ sẽ là mình.
Trái tim Trần Hân Dao khẽ chùng xuống, nhưng lúc này vô tình làm sao Sầm Phi không hề nói gì, Trần Hân Dao cũng không biết là tiểu thiếu gia này đang cố ý hay thật sự bị dọa sợ.
Lúc này cha Sầm mẹ Sầm cũng từ trong phòng đi ra, bà thấy ba đứa trẻ cả Sầm Phi đứng chung một chỗ nên bước tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Tranh tường thuật lại sự việc cho mẹ Sầm, mẹ Sầm nghe xong thì mỉm cười, giúp Trần Hân Dao giải vây: “Ban nãy cô giáo Trần có gặp dì nói chuyện này rồi, là dì nói cô ấy tới tìm bảo bối.”
Bà đi tới dịu dàng nâng tay sờ đầu Sầm Phi, cười hỏi hắn: “Sao lại nhát gan thế này?”
Lúc này đầu óc Sầm Phi gần như đã khôi phục lại bình thường, sau khi nghe mẹ Sầm nói vậy cũng biết vừa rồi là bản thân chuyện bé xé to, mà vì trên người chỉ khoác mỗi chiếc áo của Phó Tranh nên hắn cũng không có mặt mũi xoay người lại chỉ vùi đầu chôn mặt vào vai Phó Tranh, nói: “Cô Trần, rất xin lỗi chuyện vừa rồi.”
Mẹ Sầm cũng tiếp lời Sầm Phi xin lỗi Trần Hân Dao: “Có lẽ bảo bối không quen có người lạ vào phòng, khiến cô Trần hoảng sợ rồi.”
Trần Hân Dao liên tục xua tay, “Không không, là tôi đã mạo phạm.”
Chuyện này cứ thế giải quyết như vậy, tất cả mọi người đều xem nó như một sự cố ô long*, không ai có thể nghĩ tới thứ được che dấu đằng sau sự cố ô long này chính là sự bất lực của Sầm Phi.
*ô long: 1. là tiếng Hồng Kông và Quảng Đông, ám chỉ sai lầm hoặc hiểu lầm mà gây ra những tổn thất không đáng có.
2. sự cố ô long còn ẩn chứa những việc không có thật, không tồn tại. Một sự cố nào đó là sự cố ô long nếu tác động của nó gây ra “phản ứng dây chuyền” (hiệu ứng cánh bướm).
Cha Sầm mẹ Sầm và Trần Hân Dao mỗi người đều trở về phòng của mình, trước khi đi mẹ Sầm dặn Phó Tranh phải dỗ dành Sầm Phi, đồng thời muốn mượn chuyện này để Sầm Phi và Phó Tranh làm hòa với nhau.
Phó Tranh đưa Sầm Phi về phòng ngủ, đỡ hắn ngồi xuống giường rồi nhặt khăn tắm rơi trên thảm dưới sàn đặt sang một bên, “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế? Hoảng tới mức chạy ra ngoài đến quần áo cũng không mặc?”
“Không phải……” Sầm Phi cúi đầu, mười ngón tay quấn vào nhau, nhỏ giọng nói: “Khăn tắm rơi ra lúc chạy.”
Sầm Phi không nói cho Phó Tranh biết khăn tắm trên người hắn rơi ra là do Trần Hân Dao kéo khi đang chạy, sợ nói ra lại khiến Trần Hân Dao gặp thêm rắc rối, chuyện hôm nay đối với Trần Hân Dao vốn dĩ là tai bay vạ gió, hắn không muốn khiến cô gặp thêm rắc rối khác.
“Em đó……” Phó Tranh ngồi xổm trước mặt Sầm Phi, bên dưới chiếc áo cơ thể Sầm Phi vẫn đang trần như nhộng, áo khoác màu đen khiến làn da của Sầm Phi càng thêm trắng nõn, anh hơi suy nghĩ rồi đưa tay kéo áo khoác trên người Sầm Phi đóng kín lại.
Phó Tranh đứng lên xoay người lấy trong ngăn tủ bộ đồ ngủ và qυầи ɭóŧ ra, sau đó đưa chúng đến bên cạnh Sầm Phi nói: “Thay quần áo đi.”
“Ừ.” Sầm Phi không thèm để ý, quay lưng lại cởϊ áσ khoác trên người xuống, sau đó cầm qυầи ɭóŧ trong tay mặc vào.
Tầm mắt Phó Tranh vẫn dán chặt trên người Sầm Phi, nhìn hắn cong eo nhấc chân trái thon dài trắng nõn lên, hai cánh mông nhỏ đầy thịt rung mấy cái trong không khí.
Yết hầu của Phó Tranh di chuyển lên xuống, quay đầu dời tầm mắt đi nơi khác.
Mà tất cả những điều này, Sầm Phi không hề cảm nhận được.
Đến khi Sầm Phi mặc áo ngủ xong, quay đầu lại thấy Phó Tranh đang nhìn giấy dán tường của phòng mình, thử kêu một tiếng, “Anh ơi?”
“Mặc xong rồi à?”
Thấy Sầm Phi ngoan ngoãn gật đầu, Phó Tranh cầm áo khoác của mình trên giường vắt lên cánh tay, “Khuya rồi ngủ sớm chút, ngủ ngon nhé.”
Sầm Phi thật ra rất hy vọng Phó Tranh có thể ở lại và nói chuyện cùng hắn một lát, nhưng bây giờ lại không dám đòi hỏi anh, chỉ có thể đáp lại Phó Tranh, “Ngủ ngon nha anh trai.”
Sau khi Phó Tranh rời đi, Sầm Phi một mình nằm trên giường nhớ lại những gì vừa xảy ra bên trong và bên ngoài căn phòng này, tự hắn cũng cảm thấy khinh bỉ chính mình.
Bản thân lại còn ở trong ngực Phó Tranh run rẩy nói không nên lời, giống hệt nữ phụ bạch liên hoa diễn sâu bám người, khi thấy Trần Hân Dao bị Phó Tranh dò hỏi cũng chỉ biết khóc lóc, thậm chí một câu cũng không nói rõ ràng được, Sầm Phi cũng không thích chính mình như vậy.
Trong mười tám năm qua Sầm Phi bị nuôi dưỡng đến mức quá mềm yếu, khiến cho hắn bây giờ mặc dù đã có ký ức kiếp trước, nhưng rất nhiều chuyện hắn vẫn cư xử giống trước kia.
Mà những gì tiếp theo hắn phải đối mặt đã không phải là những chuyện mà hắn trước kia có thể chấp nhận được.
Không thì bây giờ có thể làm gì? Tất cả những lựa chọn của hắn trong tương lai đều đã được quyết định.
Ngày hôm sau khi Sầm Phi đi học, Trần Hân Dao đã tới phòng đàn đợi Sầm Phi từ sớm, thấy Sầm Phi tới cô khẽ mỉm cười như thể đêm qua không hề có chuyện gì xảy ra.
“Tiểu thiếu gia muốn học nhạc cụ khác không?” Trần Hân Dao chờ Sầm Phi ngồi xuống cạnh đàn hạc, hỏi Sầm Phi vấn đề mà hôm qua cô đã không hỏi được.
Sầm Phi lắc đầu, hai tay đỡ đàn hạc to lớn bên cạnh, từ chối: “Không, đàn hạc rất tốt.”
“Được.” Trần Hân Dao cảm thấy hơi tiếc nuối, cô cho rằng nếu Sầm Phi có thể ngay lập tức chơi đàn hạc tốt như vậy thì đối với nhạc cụ khác hẳn là cũng có thiên phú, nhưng tiểu thiếu gia không muốn học vậy cô cũng không ép được, “Nhưng môn đàn hạc này tôi cũng không dạy được gì cho tiểu thiếu gia, hay tiểu thiếu gia còn muốn biết gì khác nữa ư?”
Đối với lĩnh vực âm nhạc Sầm Phi cũng không có quá nhiều hứng thú, hắn suy nghĩ tới lời Trần Hân Dao nói, sau đó hỏi, “Vậy cô Trần có thể đàn cho tôi nghe một bài không?”
“Tiểu thiếu gia muốn nghe gì?” Trần Hân Dao hỏi.
“Gì cũng được.”
Trần Hân Dao đặt tay lên đàn, bản nhạc cô gảy cho Sầm Phi tên là 《 Days Of Wine And Roses 》, tiếng đàn từ đầu ngón tay cô cứ chầm chậm tuôn ra, hệt như dòng suối chảy róc rách trên núi cao, chảy qua người Sầm Phi, để lại những âm thanh đinh đong liên tiếp vang lên.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, có ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên trục đàn màu vàng kim phản chiếu thành những quầng sáng đẹp đẽ, Sầm Phi cảm thấy rất thoải mái nên cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng ập tới.
Trần Hân Dao đàn xong bài nhạc thì thấy Sầm Phi mắt díu lại đầu dựa vào đàn, bộ dáng mơ màng sắp ngủ, vì vậy đã nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thiếu gia thấy mệt à?”
“Ưʍ.” Sầm Phi vui vẻ mím môi, lắc đầu với Trần Hân Dao, “Không mệt.”
“Nếu tiểu thiếu gia mệt thì trở về nghỉ ngơi một lát đi.”
“Không cần.” Sầm Phi nói, “Cô Trần lại đàn cho tôi thêm một bài nữa đi.”
“Được.” Trần Hân Dao nói xong lại tiếp tục đặt ngón tay lên bắt đầu nhẹ nhàng gảy đàn.
Mí mắt Sầm Phi không nhịn được bắt đầu đánh nhau, dường như hắn đã chìm vào quá khứ, trong những giấc mơ kỳ quái đó có từng tầng từng lớp những đám mây màu trắng tạo nên cung điện nguy nga nhất thế gian, mà trong vực sâu tăm tối một con quái vật xấu xí với cái sừng trên đầu đang điên cuồng đuổi theo hắn.
Không lâu sau Sầm Phi đã ngủ thϊếp đi, Trần Hân Dao dừng động tác trên tay nhìn về phía Sầm Phi, sau đó thấy một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt hắn chảy xuống.
Đúng lúc này Phó Tranh từ bên ngoài đi vào, anh đi tới bên cạnh Sầm Phi, cúi người bế ngang hắn lên, nói với Trần Hân Dao, “Làm phiền cô giáo Trần rồi.”
Phó Tranh đi tới cửa, Trần Hân Dao bỗng nhiên đuổi tới sát anh hỏi: “Ngài Phó, yêu cầu của tôi trước đó……”
Trần Hân Dao còn chưa nói xong đã thấy Phó Tranh cúi đầu nhìn Sầm Phi trong l*иg ngực anh, Trần Hân Dao biết ý im lặng.
Phó Tranh làm khẩu hình với cô sau đó ôm Sầm Phi đi lên phòng ngủ trên tầng.
Trần Hân Dao hiểu khẩu hình của Phó Tranh, anh nói với cô, “Tất cả đều vẫn như cũ.”