Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Vai Ác Đến Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 17:

“Hà chưởng môn chưa bao giờ nói qua, ở Cổ Mộc Lâm Hải sẽ phát sinh những chuyện này!”

Bên ngoài huyền kính, một nam tử áo trắng giận dữ đứng dậy “Chuyện đã nháo đến mức này, chỉ sợ sẽ có người chết ở đó!”

Có người than thở ra tiếng “Huống chi bí cảnh Tiểu Trọng Sơn chỉ cho phép tu sĩ Kim Đan kỳ nhập cảnh, chúng ta căn bản không thể nhúng tay vào được, chỉ có thể chờ hai ngày nữa, bí cảnh đóng cửa, khi đó mới có thể đưa các đệ tử ra ngoài. Nhưng đã nguy hiểm như thế này, phải làm sao?”

Hà Hiệu Thần cau mày, tư thái nhàn nhã trước đó đã bay hết sạch, ngưng thần nhìn chằm chằm cảnh tượng quỷ dị của Cổ Mộc Lâm Hải trong huyền kính “Tiểu Trọng Sơn đã mở ra nhiều lần, chưa bao giờ xuất hiện hiện tượng quỷ dị như thế này. Cây Long Huyết thụ vạn năm kia không thành tinh cũng không thành linh, như thế này là ... Nhập ma.”

Hội trường trước đó đang giằng co, lúc này đột nhiên im lặng đến đáng sợ, bỗng một giọng nữ nhẹ nhàng cười, chầm chậm nói “Chư vị trưởng lão cũng quá không tin vào thực lực của các đệ tử đi? Cổ Mộc Lâm Hải biến dị cho dù hung hiểm, nhưng trong bí cảnh đều là thiếu niên anh tài có thực không tồi của môn phái, nếu có chút chuyện này còn không giải quyết được, vậy sau này rời tông môn xuống núi, làm sao có thể tự mình hành động?”

Nói chuyện là Khúc Phi Khanh của Nghê Quang Đảo.

Âm thanh nàng lười nhác, ngón tay chậm rãi thưởng thức mái tóc dài của mình, vẻ mặt không có chút nào là lo âu hoảng loạn.

Nàng vừa cười vừa nói “Các đệ tử bị nhốt trước mắt cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta chi bằng bình tâm ngồi xuống, nhìn xem bọn họ đối phó thế nào-- ta chính là gặp được vài vị bằng hữu rất có ý tứ nha, thật muốn biết biểu hiện của bọn họ tiếp theo sẽ như thế nào.”

Trong tu chân giới quỷ dị khó lường, duyên cơ cùng hung cơ như hình với bóng. Trong quá trình mỗi người tu đạo đều khó tránh khỏi tình huống gặp nguy hiểm đến tính mạng, thoát khỏi hiểm cảnh như thế nào, đều phải xem tạo hóa của bản thân.

Cổ Mộc Lâm Hải dị biến, đồng dạng chính là một vòng khảo nghiệm.

Lời này vừa nói ra, trên mặt mọi người đều hiện ra thần sắc do dự.

“Bất quá, mới vừa nghe tin tức tiểu sư đệ gặp nạn, Ninh Ninh liền không màng nguy hiểm lao vào rừng.”

Khúc Phi Khanh tùy ý cho một trái nho vào miệng, lười biếng dựa lưng vào ghế, ngước mắt liếc Thiên Tiện Tử một cái “Đồ đệ của Thiên Tiện Tử trưởng lão, quan hệ cũng thật tốt.”

Thiên Tiện Tử cười cười, cũng là bộ dáng chờ mong “Ninh Ninh sao, cũng không thể trông chờ nàng làm ra chuyện gì giống với lẽ thường.”

==

Trong Cổ Mộc Lâm Hải, huyết khí bốn phía ngùn ngụt.

Một màng sương màu đỏ đυ.c mờ ảo, không ngừng tràn lan khiến không khí trở nên yên tĩnh. Thảm linh thực ban đầu màu lam lục sớm đã nhuốm một màu đỏ như tắm máu tươi, tuy rằng vẫn như cũ phát ra ánh sáng, nhưng là ánh sáng đỏ vô cùng quỷ dị.

Ninh Ninh thử lần nữa hỏi hệ thống, nhưng trước sau giống như đã mất liên lạc, không có một lời hồi đáp nào.

Càng đi, cảnh tượng quỷ dị càng khiến người ta sợ hãi.

Cây mây không ngừng tung bay trong không trung, những cành dây mây thô to như cánh tay không ngừng chuyển động ngược xuôi, cực kỳ giống ngón tay của ác quỷ đang trồi lên từ địa ngục.

Không chỉ dây mây, ngay cả hoa cỏ dường như cũng có ý thức. Từng cánh hoa không kiêng nể gì mà mở ra khép lại, càng làm nổi bật ánh sáng màu đỏ rực, khiến người ta không nhịn được mà âm thầm quan sát, trong mắt nhuốm đậm một màu đỏ rực.

Trải qua trận Tiên - Ma đại chiến, Ma tộc vốn đã nguyên khí đại thương, đã lâu không có tin tức. Mà Cổ Mộc Lâm Hải là nơi linh khí tụ hội, hiện tại thành ma khí cuồn cuộn không dứt.. Nguyên nhân do đâu, thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Ninh Ninh lại lần nữa huy kiếm, chặt đứt một cành dây mây muốn đánh úp lại đây.

Bên người thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đệ tử các môn phái khác đang không ngừng tháo chạy, chỉ có một mình nàng đi sau vào trong. Thân ảnh thiếu nữ tinh tế nhưng kiên định, giống như một thân kiếm sắc bén, trong màn sương đỏ vạch ra một con đường khác biệt với những người còn lại.

-- không đúng.

Cùng với hướng nàng đang đi vào sâu trong rừng, còn có một nữ tu khác.

Người đó cũng mặc môn phục Vạn Kiếm Tông, bộ dáng thanh lệ xuất trần, lạnh như băng sương, dưới đôi mắt lạnh thấu xương là một đôi môi đơn bạc nhấp thành một đường thẳng, nhìn không ra hỉ nộ ái ối.

Nàng ta hiển nhiên cũng chú ý tới Ninh Ninh, mặt không biểu tình quay sang “Vạn Kiếm Tông, Tô Thanh Hàn.”

Hai người là lần đầu gặp mặt, đối với đoạn tự giới thiệu này Ninh Ninh là không kịp phòng ngừa, nhưng nghĩ đến thiết lập của nhân vật Tô Thanh Hàn, nàng cũng không có ngoài ý muốn.

Thân là con gái của trưởng lão Vạn Kiếm Tông, vị đại tiểu thư này từ khi sinh ra đã chú định sẽ trở thành thiên chi kiêu nữ, đương nhiên sẽ dưỡng thành tính cách tâm cao khí ngạo.

Nàng ta là điển hình của kiếm tu bình thường, lạnh lùng kiệm lời, một lời không hợp liền rút kiếm, thích nhất là tìm người so kiếm.

Trong lúc chung đυ.ng với người khác cũng vậy, nếu gặp phải người mình không thích sẽ khinh thường không nhìn lấy một cái, ngược lại, nếu đã muốn kết bạn sẽ không do dự chủ động lại gần.

Hiện giờ mọi người khác đều đang không ngừng chạy trốn, chỉ có hai người họ là đi ngược với đám đông, kiên trì tiến vào trong. Chỉ dựa vào điểm này, vô luận kỹ thuật kiếm pháp của đối phương như thế nào, Tô Thanh Hàn đều nguyện ý kết giao.

Ninh Ninh nhìn nàng cười cười “Xin chào, Ninh Ninh, Huyền Hư Kiếm Phái.”

Tô Thanh Hàn thần sắc nhàn nhạt, gật đầu thăm hỏi “Ra là môn hạ của Thiên Tiện Tử trưởng lão, Ninh Ninh sư muội. Không biết sư muội lần này vào núi là vì chuyện gì?”

“Ta nghe nói có vị sư đệ gặp nạn khi giao đấu với cây Long Huyết thụ, định cứu hắn ra.”

Nàng có chút ngượng ngùng sờ chóp mũi “Ta là xuất phát từ tình nghĩa đồng môn, cũng không quá đáng nói. Sư tỷ đây là đi trừ ma?”

Tô Thanh Hàn lắc đầu “Ninh Ninh sư muội không cần tự coi nhẹ bản thân. Người nguyện lấy thân mình lao vào hiểm cảnh vì đồng môn, người thường không thể so sánh được.”

Cô nương này nói chuyện thật già dặn, có chút không giống kiếm tu.

“Hiện giờ Cổ Mộc Lâm Hải sinh ra dị biến, ma khí thoát ra ngoài, thứ đả thương người chính là cây Long Huyết thụ kia, biến dị này với nó khó tránh không co liên quan.”

Tô Thanh Hàn lại nói “Ngươi vì cứu người, ta vì trừ ma, nghĩ đi nghĩ lại đều là trăm sông đổ cùng một biển, đều hướng về cây Long Huyết thụ kia.”

Ninh Ninh gật gật đầu, đồng tình “Ân.”

Càng vào sâu trong rừng, ma khí càng dày đặc.

Cho đến khi hai người có thể nhìn thấy cây Long Huyết thụ khô khốc, ma khí nồng đậm đến độ áp bách người xung quanh, giống như một hòn đá nặng đè lên ngực, khiến người ta đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

So sánh với rừng rậm trước đó, nơi này đã trở thành chốn luyện ngục tàn ác.

Từng nhánh cây to tráng, co cái núp dưới đất lặng lẽ di chuyển, có cái lại trực tiếp di chuyển giữa không trung, sương đỏ kết thành mảng như máu tươi, Ninh Ninh lúc này tự nhiên có chút ảo giác sinh ra sợ hãi, tưởng tượng bản thân như đang chìm trong biển máu.

Vài tu sĩ đã bị dây mây quấn lấy tầng tầng lớp lớp, bao thành một cái kén không kẽ hở. Tô Thanh Hàn thấp giọng gọi nàng, đó là biện pháp hấp thụ linh lực của Ma tộc, người bị giam cầm sẽ không chết đi, mà trở thành túi dinh dưỡng không ngừng cung cấp cho bọn nó.

Đến nỗi ở giữa Long Huyết thụ..

Ninh Ninh chưa từng thấy cây nào lớn như vậy.

Cao lớn đến mức che trời, giống như một cái lọng to lớn nhưng mang cảm giác u buồn, từ đỉnh lá cây chảy ra chất dịch đỏ thẫm, phảng phất như vết thương không ngừng chảy máu, cành lá sum xuê không một kẽ hở, không cho bất kỳ ánh trăng nào chiếu vào, thân cây thô ráp, rễ cây tựa từng chiếc móng vuốt khổng lồ đang nắm chặt lấy mặt đất đỏ tươi.

Ma khí ở đây còn đậm hơn nàng tưởng tượng.

Ninh Ninh âm thầm nhíu mày, lấy tu vi của cái cây này, cho dù nàng cùng Tô Thanh Hàn có liên thủ, chỉ e cũng không đối thủ của nó.

Rốt cuộc người ta cũng đã hơn vạn năm tuổi, khẳng định có chút tài năng.

Nàng nín thở ngưng thần, nhìn đến một góc không xa Long Huyết thụ, trong lòng nhảy dựng.

Thiếu niên áo đen đó thế nhưng còn chưa bị cây mây bao quanh toàn bộ, cả người hắn toàn máu nhưng vẫn cắn răng chống trả.

Đó là Bùi Tịch.

Bùi Tịch hiện giờ không tính là quá tốt, cơ hồ đã lâm vào tuyệt cảnh.

Từng dây mây cành quấn càng hăng, từng đợt từng đợt không gián đoạn mà đánh tới hắn, tuy đa số đều bị trường kiếm chặt đứt, nhưng vẫn có không ít dây mây cắt qua da thịt hắn, khiến cho máu chảy đầm đìa.

Gương mặt hắn không thể thấy rõ trong sương máu, Ninh Ninh chỉ lờ mờ thấy hình dáng đen nhánh, cùng với thân thể bị cắt cho đầy máu tươi, so với biển rừng thì huyết sắc càng đậm.

Thể lực của Bùi Tịch có vẻ đã đến cực hạn, linh lực sắp cạn kiệt. Nhưng dù vậy, hắn vẫn liều mạng phản kháng, kiếm quang bay tán loạn, sống lưng vẫn kiên định thẳng tắp, khiến người ta liên tưởng đến cây tùng thon gầy nhưng tư thái đĩnh đạc.

Dây mây từng khắp nơi không ngừng trườn về phía hắn như rắn độc, tấn công vô cùng hung mãnh, nhưng tinh lực của Bùi Tịch đã không còn đủ để kiếm quang phân hóa.

Cánh tay, cẳng chân cùng cổ tay chân không ngừng bị dây mây cuốn lấy, cành cây nhọn hoắt đâm thủng làn da. Hắn cắn răng không phát ra âm thanh, trường kiếm trong tay vẫn nắm chặt như cũ, trong mắt đầy tơ máu.

Hắn đã bị tầng tầng lớp lớp dây mây bao quanh.

“Tô sư tỷ.”

Ninh Ninh trầm tư một lát, một giọng truyền âm lọt vào tai “Việc đối phó với Long Huyết thụ cần bàn bạc kỹ hơn, trước mắt, ngươi có thể giúp ta một việc được không?”

Nàng suy nghĩ trong chốc lát rồi lại nói “Sư tỷ, loại ma vật thiên nhiên này vẫn chưa mở linh trí, có phải sẽ không quá thông minh?”

==

Long Huyết thụ dù bận rộn mấy vẫn ung dung xử lý con mồi.

Từng nhánh dây uốn lượn gắt gao kẹp chặt rồi chui sâu vào máu thịt con mồi, từng đợt từng đợt dây mây không ngừng đổ tới, y như chó dữ bị bỏ đói đã lâu, lớp sau lấn lớp trước nhào đồ ăn.

Thiếu niên lúc này đã chồng chất vết thương, không khác gì cây máu di động, trường kiếm trong tay hắn vẫn cố sức chống cự, nhưng tiếc thay lực bất tòng tâm.

Dây mây kéo tới mỗi lúc một nhiều, mắt thấy đã sắp đem Bùi Tịch che đi gần như không còn, bỗng từ cách đó không xuất hiện một đạo ánh kiếm trắng tuyết, mạnh mẽ đâm thủng đám nhánh cây chằng chịt che kín trời đất kia.

Trong chớp mắt, toàn bộ dây mây đều chuyển hướng.

Long Huyết thụ sống đã vạn năm, hấp thu linh khí vô kể, bởi vậy xung quanh nó không có quá nhiều cây sinh trưởng, đến cây cũng sợ bị nó cướp hết dưỡng chất. Chỉ thấy ở một góc cỏ xanh nhàn nhạt hiện lên bóng một tiểu cô nương mới lớn.

Ninh Ninh nâng cằm, nụ cười lạnh lùng lại cao ngạo “Ta còn tưởng là ma vật gì ghê gớm, hóa ra chỉ là một cái cây. Gϊếŧ ngươi rồi, dị biến có phải liền kết thúc?”

Nhãi ranh!

Đám dây mây vốn đang nằm dài trên mặt đất nghe vậy liền như sống dậy, tất cả bay lên không trung làm tư thế tấn công. Ninh Ninh giờ phút này trở thành cái đích ngắm của nó, chẳng những không sợ hãi, chỉ là thần sắc nhàn nhạt mà rút kiếm.

Trải qua quá trình chiến đấu cùng Bùi Tịch, tất cả kiên nhẫn của ma cây đã bay sạch, dây mây chưa vội tấn công ngay, mà tụ lại thành một cái lưới thật lớn, toàn lực bay về phía nàng.

Ngay khi sắp bắt được con mồi, không nghĩ tới Ninh Ninh lại cười khẩy, giọng nói thanh thúy nặng nề rơi xuống “Tô sư tỷ, chính là lúc này!”

-- là bẫy!

Dây mây đột ngột dừng động tác, đến cả tự hỏi cũng không dám, lập tức quay đầu.

Quả nhiên, từ hướng khác có một nữ tu sĩ tay cầm trường kiếm, động tác nhanh như cắt từ nơi nào đó phóng ra. Nhìn hướng di chuyển của nàng ta...

Là hướng con mồi vừa nãy nó bắt được!

Hừ, kế điệu hổ ly sơn này với nó cũng vô dụng!

Mấy chục dây mây thế như chẻ tre, đồng loạt hướng công kích về phía kiếm tu thân ảnh như gió kia. Tô Thanh Hàn mặt không đổi sắc, trong lòng thậm niệm kiếm quyết, trong chớp mắt gió nổi lên từ bốn phía, kiếm quang chia làm sáu lam ảnh màu lam nhạt, lấy nàng ta làm trung tâm mà tụ lại.

Gió nổi lên, kiếm quang sắc bén.

Kiếm khí mênh mông như nước, thông thái như vũ bão, tầng tầng lớp lớp vảy lân như ẩn như trong hiện một màu xanh của nước, khí thế tựa như giao long đang ngẩng đầu, chỉ trong giây lát đã đem dây mây chém đứt hơn phân nửa.

Long Huyết thụ lần này đã hoàn toàn bị chọc giận, lá cây càng đậm một màu đỏ như máu.

Đương lúc nó đang tính toán dùng toàn lực dạy cho tên kiếm tu không biết trời cao đất dày kia một bài học, lại không phòng bị mà cảm giác được, thân thể nó bị một thứ vũ khí sắc bén chém thương.

Đúng là từ hướng con mồi của nó.

Cành cây bỗng chốc cắt qua không khí, xoay người nhìn về phía ngọn nguồn nỗi đau, cùng lúc đó phát ra một tiếng rít gào cực kỳ giận dữ.

-- Ninh Ninh không biết từ khi nào đã đứng trước mặt Bùi Tịch, Tinh Ngân kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Long Huyết thụ rốt cuộc cũng đã hiểu.

Trong lúc nó đang dương dương tự đắc nghĩ bản thân đã phá được kế điệu hổ ly sơn, tập trung toàn bộ tinh lực đối phó kiếm tu phía sau, con mồi trước đó đã vứt bỏ thế mà lại...

Thế mà lại phá nát toàn bộ lớp giam giữ trên người Bùi Tịch.

Đây chính là kế sách của Ninh Ninh, lợi dụng tư duy làm việc theo quán tính của mỗi người.

Còn có một chút thực vật cổ quái có chỉ số thông minh thấp.

Nhìn lớp ma khí dày đặc che trời lấp đất mà phân tích, Long Huyết thụ thực lực có thể nói là sâu không lường được, con mồi dây mây bắt được xem chừng cũng chỉ là món khai vị cho nó; nếu cùng nó nổi lên xung đột trực diện, chỉ sợ cuốn truyện này phải đổi tên rồi.

Gọi là “Phiên ngoại không còn người sống : Cổ Mộc Lâm Hải”.

Cho nên ban đầu nàng cố ý trở thành con mồi trong kế điệu hổ ly sơn, chờ đến thời điểm thích hợp bèn la lớn một tiếng, đem lực chú ý của Long Huyết thụ chuyển dời lên người Tô Thanh Hàn.

Long Huyết thụ tự cho rằng đã phá được mưu kế của nàng, nhất định sẽ theo bản năng nghĩ nàng không có lực uy hϊếp đối với nó, do đó sẽ thả lỏng cảnh giác với Ninh Ninh, chuyển sang xem Tô Thanh Hàn là đối tượng săn bắt tiếp theo.

Nhưng nó vạn lần không biết, con mồi mà nó bỏ qua, mới chính là người chân chính cứu Bùi Tịch.

Trước đó cho nó nếm chút ngon ngọt, cho rằng bản thân đang nắm trong tay toàn bộ cục diện, cứ như vậy, Long Huyết thụ liền tin tưởng âm mưu này mà không nghi ngờ.

Đáng tiếc Long Huyết thụ chưa từng chơi điện tử, cho nên nó vĩnh viễn không thể biết, chiêu này còn có tên khác ‘các người giữ cửa, ta trộm nhà’.

==

Bùi Tịch dùng sức cắn lưỡi, ý thức vốn đang tan rã cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.

Dây mây đã che kín mắt, trong mắt lúc này chỉ thấy một mảnh tối đen, đến cả lỗ tai, cũng vì chịu đựng quá nhiều tiếng nổ xung quanh mà cái gì cũng không nghe rõ.

Những nơi bị dây mây cắt qua đều truyền đến cơn đau khó chịu, mỗi lần hít thở đều sẽ cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế. Đôi mắt đen của thiếu niên tựa đáy hồ sâu âm u, đáy mắt hiện lên tia quyết tuyệt hung ác.

Bùi Tịch đối với kẻ địch, trước giờ đều không nương tay; đồng dạng, đối với bản thân cũng rất tàn nhẫn.

Thế cục trước mắt đã vào tuyệt cảnh, nếu muốn thoát khỏi nó, chỉ có thể liều chết một phen, dùng toàn bộ sức lực còn lại ngưng tụ thành hình, một phát đem dây mây đâm thủng.

Chỉ là thân thể hắn hiện giờ lực bất tòng tâm, một khi dùng đến biện pháp kia, lục phũ ngũ tạng sẽ bị thương nặng, sống hay chết cũng chỉ có trời mới biết.

Mùi máu trong miệng ngày càng nặng, Bùi Tịch tự giễu mà cười lạnh.

Hắn đã không có lựa chọn nào khác.

Không người thân, không bạn bè, cũng không thể trông cậy vào cơ duyên mà có được bí pháp, hắn đã sớm hình thành thói quen đơn độc giãy giụa giữa sinh tử vô tình, miễn cưỡng chống lại vận mệnh của bản thân.

Giống như lúc nhỏ gặp bầy sói trong núi sâu, hay lúc bị mẫu thân bỏ đói trong phòng tối không cho ăn uống ba ngày ba đêm, hay trên đường đến Huyền Hư Kiếm Phái bái sư ngẫu nhiên gặp ma thú, chỉ có thể cầm lấy thiết kiếm bảo vệ mạng sống của mình.

Cái mạng này chỉ sợ chết rồi cũng không có ai thèm để ý, trên đời này vốn dĩ không tồn tại cái gì cứu vớt hay kỳ tích, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tơ máu trong đáy mắt ngày một đậm, như tơ nhện đang không ngừng giăng kín toàn bộ đồng tử. Bùi Tịch thần sắc lạnh lẽo, trong lòng mặc niệm pháp quyết, cảm nhận linh khí dần dần dâng lên, một đường tàn phá kinh mạch cùng da thịt hắn.

Cả người nóng rực, đau đến không còn tri giác.

Thức hải chấn động, thiếu niên lúc này ánh mắt lạnh lùng, ngón tay khẽ nhúc nhích, đang muốn huy động linh lực, bỗng nhiên nhìn thấy trước mắt lóe lên một ánh sáng trắng.

Đó là ánh sáng của kiếm.

-- kiếm quang trắng tuyết giống như một ngôi sao vụt qua giữa thiên hà tối đen, ánh sáng tựa như minh châu, động một cái liền chặt đứt dây mây đang bao lấy hắn, cũng chém một mảnh hắc ám yên tĩnh trong hắn.

Dưới nhát kiếm đó, đáy lòng vốn đã nát tan của hắn bỗng có hàng ngàn mầm non đâm chồi nảy lộc. Gió, máu và bóng tối đều lui về phía sau, trong tầm mắt mơ hồ, hắn thấy một thiếu nữ tóc bay trong gió.

Đôi mắt người đó so với ánh trăng còn sáng hơn.

Trái tim vốn đã ngủ yên của Bùi Tịch, bỗng nhiên nhảy lên một chút.

“A nha, tiểu sư đệ.”

Ninh Ninh ngẩng đầu xem hắn, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên bề ngoài vẫn duy trì hình tượng ác nữ, khóe miệng nở một nụ cười khinh mạt “Vẫn còn thở, chưa chết sao?”

“Là, là Ninh Ninh a hu hu hu!”

Thừa Ảnh kiếm trong lòng hắn thiếu chút nữa là kích động đến rơi nước mắt “Nàng thế mà tới cứu ngươi Bùi Tịch ! Cư nhiên là nàng!”

Nàng --

Đầu Bùi Tịch đau đến muốn nứt ra, nàng thế nào sẽ đến nơi này?

Rõ ràng trước lúc phát sinh dị biến, hắn vẫn chưa từng thấy thân ảnh vị sư tỷ đồng môn này ở vùng phụ cận.

Cái ý niệm này còn chưa có biến mất, không kịp đề phòng, thiếu niên đột nhiên hai mắt trừng lớn--

Ninh Ninh đè lại lưng của hắn, một tay đem hắn kéo vào trong lòng.

Tuy rằng động tác này hoàn toàn là bình thường, không có chút ái muội nào, nhưng vẫn khiến Bùi Tịch theo phản xạ mà ngừng thở.

Máu từ miệng vết thương đáng sợ toàn bộ dính vào trước ngực nàng, Ninh Ninh lại từ đầu đến cuối chưa từng biểu hiện vẻ mặt chán ghét, mà tùy tiện nói với hắn “Này, ta cũng không phải cố ý đến cứu ngươi, chỉ là nhìn thấy có tên gia hỏa đáng thương nào đó trông thật quen mắt, liền nghĩ muốn giúp một tay-- biết chưa hả?”

Trên người nàng có một mùi hương hoa không hợp với mùi máu tươi.

Lúc nói chuyện, âm thanh nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp vẫn liên tục phả lên tai hắn, giống như một dòng điện, truyền từ vành tai đến ngực hắn, tê dại.

Bùi Tịch rũ mắt, lông mi vừa đen vừa dài, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.

Long Huyết thụ phát hiện ra hành động bên này của Ninh Ninh, tự biết bản thân bị lừa, giận đến không thể át.

Trong lúc nhất thời, trong rừng lại vang lên thêm một tiếng gió mạnh, phía trên thân cây lúc này chảy ra một dòng nhựa cây đỏ, giống như miệng vết thương không ngừng chảy máu, quỷ dị đến cực điểm.

Hàng trăm nhánh dây mây bay lên trời, toàn bộ đều nhắm vào Tô Thanh Hàn, thề muốn đem kiếm tu chơi mình xoay mòng mòng đưa vào chỗ chết.

Nhưng nàng ta nào có chuyện ngoan ngoãn chờ bị đánh.

Sau khi phát hiện ‘nhà’ bị trộm, Long Huyết thụ nhất định sẽ vứt bỏ Tô Thanh Hàn, dồn toàn lực tấn công nàng.

Điểm này Ninh Ninh đã sớm nghĩ đến, bởi vậy mới giao phó nhiệm vụ quấy rối ma thụ đến một chỗ thật xa, tranh thủ thời gian để nàng cứu Bùi Tịch.

Cây thành tinh có một điểm yêu, chính là đầu gỗ, trí lực không quá cao.

“Khả năng nó sẽ phát điên đấy, ngươi nhất định phải cẩn thận.”

Ninh Ninh với Tô Thanh Hàn trao đổi ánh mắt từ xa, đôi tay đè sau lưng Bùi Tịch, thanh âm nhẹ nhàng niệm quyết.

“Đi.”

Vừa dứt lời, dưới chân liền xuất hiện bạch quang.

Cũng may xung quanh Long Huyết thụ cây cối thưa thớt, có thể không chút lo lắng mà ngự kiếm phi hành.

Tiếng gió cùng âm thanh thiếu nữ cùng lúc rót vào tai, Bùi Tịch nghe thấy nàng nghiêm túc nói “Đừng tự mình đa tình mà nghĩ rằng ta có hảo cảm với ngươi, ta cứu ngươi chính là muốn có hồi báo, chia nhiều hay ít linh thạch thì chính ngươi tự mình nghĩ đi.”

Ninh Ninh còn đang thật sự tận tâm tận lực làm cho giống thiết lập nhân vật, kế bên liền có một đạo kiếm quang lặng lẽ xuất hiện, bay kế bên nàng. Đứng trên thân kiếm, là Tô Thanh Hàn vừa nhẹ nhàng vừa thoát tục.

Kiếm tu trẻ tuổi đem nàng cũng Bùi Tịch đánh giá từ trên xuống dưới một phen, lộ ra thần sắc hiểu rõ “Đây chính là người mà ngươi mạo hiểm tính mạng, khăng khăng muốn cứu, tiểu sư đệ?”

Tinh Ngân kiếm đột nhiên run lên một chút.

Tô - thẳng nữ sắt thép Vạn Kiếm Tông sư tỷ- Thanh Hàn hoàn toàn không phát giác ra sắc mặt không thích hợp của Ninh Ninh, tiếp tục mang theo điểm hâm mộ mà lên tiếng “Trước đó ta còn buồn bực, Ninh Ninh sư muội vì sao lại không ngại vất vả đến cứu hắn. Hiện giờ vừa thấy, quan hệ hệ của hai vị thật tốt. Không giống sư đệ của ta, cả ngày chỉ biết bướng bỉnh, không thể khiến người khác bớt lo--”

Nói đến đây, nàng ta lại có chút hoang mang mà cất cao giọng “Kỳ quái, mặt sư muội sao lại hồng như vậy? Chẳng lẽ là trúng độc?”

Ninh Ninh nỗ lực lộ ra một nụ cười xấu hổ nhưng cũng không mất lẽ phép.

Nàng lúc này chỉ muốn vẫy tay thân ái chào tạm biệt thế giới mỹ lệ này.

Tô sư tỷ, tỷ biết không?

Kỳ thật cái tiểu yêu tinh nhà tỷ, mới là có độc nhất đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »