Chương 16

Chương 16

Ở bên ngoài huyền kính lúc này là một mảnh sôi trào.

“Tuyệt! Chỉ bằng một tiểu cô nương, thế lại có thể đem người của hai đại môn phái xoay mòng mòng. Vừa xoay ngang lại xoay ngược, thật là xuất sắc!”

“Hiện giờ Hạo Nhiên Môn cùng Nghê Quang Đảo đều tổn thất lớn, Ninh Ninh chẳng những đã lấy đi linh thực trân giai, còn cướp sạch đồ của Nghê Quang Đảo-- cho dù những người khác có tức giận, lấy tình hình hiện tại, kẻ bị thương, người hao tổn tu vi quá nhiều, cũng là không có ai làm gì được nàng.”

“Nàng hiện tại ngồi không xem hổ đấu, không biết có bao nhiêu sung sướиɠ nha, ha ha!”

Chưởng môn Lưu Minh Sơn - Hà Hiệu Thần cao giọng cười to “Không hổ là đồ đệ của Thiên Tiện Tử trưởng lão! Hành động quả nhiên không tầm thường, thật đúng là có vài phần phong thái của sư tôn.”

Nữ sư phụ Vạn Kiếm Tông mới vừa nãy kém chút nữa là đánh vỡ huyền kính thở dài một hơi, như trút được gánh nặng mà cười khẽ “Tiểu tử Hứa Duệ kia... vạn hạnh a vạn hạnh. Chỉ là Thiên Tiện Tử trưởng lão sao có thể biết trước được, Hứa Duệ làm phản là mưu kế?”

“A?” Thiên Tiện Tử miệng nhét đầy điểm tâm, hết ăn ngấu nghiến lại uống một ngụm trà, ra vẻ thần bí cười hắc hắc “Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tên đệ tử kia của ngươi, xem có giống người sẽ nghĩ ra ý tưởng làm phản theo địch sao?”

Nữ tu khóe miệng nhếch lên “Thiên Tiện Tử, so kiếm!”

Thiên Tiện Tử hoảng hồn, ba chân bốn cẳng trốn sau lưng Chân Tiêu “Sư huynh, nàng ức hϊếp ta!”

Chân Tiêu không để ý tới hắn, mặt lạnh như gió tuyết đảo mắt qua huyền kính, âm thanh cũng thật đạm mạc “Thân là kiếm tư hà tất cứ phải lục đυ.c với nhau, nếu có người không phục, rút kiếm đánh đến khi bọn họ chịu phục mới là chân lý.”

Hà Hiệu Thần biết tính nết ông bạn già, lắc đầu không cho là đúng “Đó là ngươi. Ninh Ninh là một tiểu cô nương, trước là sói, sau có hổ, cho dù thiên tư hơn người cũng không thể đánh lại đám người Hạo Nhiên Môn cùng Nghê Quang Đảo hợp lực bao vây.”

Có người cũng cười phụ họa “Nghe danh Chân Tiêu kiếm tôn là người cuồng kiếm đệ nhất, hôm nay được gặp quả không phải là nói quá, đúng trước sức mạnh tối thượng, mọi mưu kế đều không đỡ nổi một đòn.”

Chân Tiêu trầm mặc trong chốc lát.

“Không có. Là bởi vì mấy trò đấu trí này quá rắc rối, ta xem không hiểu.”

Dừng một chút, Chân Tiêu lại quay đầu nhìn Thiên Tiện Tử “Sư đệ, rốt cuộc lúc nãy Ninh Ninh đã làm cái gì? Ngươi giải thích đơn giản giúp ta một chút.”

Thiếu chút nữa thì đã quên, vị kiếm tôn tuyệt thế vô song này trí lực hình như không quá tốt. Nghe nói sỡ dĩ hắn một mực khổ luyện kiếm pháp, là bởi vì lúc ở học đường thi toàn được điểm không, từ đó về sau liền hiểu rõ một đạo lý :

Thật ra chính mình không phải trông giống đồ ngốc, mà là thật sự không thông minh. Đối với người xấu xí, nhìn kỹ là một loại tàn nhẫn; mà đối với bản thân hắn, bắt hắn học hành, thi lấy công danh chính là một loại mưu sát.

Thế nhân đều cho rằng, Chân Tiêu kiếm tôn lãnh khốc vô tình, lấy kiếm ứng vạn biến, chuyện có thể giải quyết bằng kiếm thì tuyệt đối không nói nhiều thêm một chữ.

Chỉ có mấy huynh đệ quan hệ tốt mới biết, kỳ thật người này chính là ăn nói vụng về, đầu óc đôi khi cũng nghĩ không tới, dứt khoát gặp chuyện liền đánh, như vậy đảm bảo không tổn hại đến bản thân nhiều lắm.

“Làm sao lại lục đυ.c với nhau rồi? So với tiểu bạch hoa nhạt nhẻo vô vị, ta vẫn là thích hoa hồng xinh đẹp lại nhiều gai này hơn đấy, thật thú vị.”

Một người nữ tu mặc bạch y nhấp môi cười khẽ, âm thanh thu hút mấy nam nhân xung quanh ghé mắt liếc nhìn.

Chỉ thấy nàng ta diện mạo tuyệt mỹ, giống như tiên nữ trên chín tầng mấy không vướng hồng trần. Tóc đen dày tùy ý xõa tung trên người, có vài sợi tóc nghịch ngợm rơi trên khuôn mặt trắng sứ, sau đó rớt xuống cái cổ trắng ngần mảnh khảnh, theo chuyển động của cơ thể mà nhẹ nhàng lay động, phất qua phất lại nơi dưới cổ, khiến người nhìn đến không ngừng liên tưởng hình ảnh không nên nghĩ.

Mắt sáng to như quả hạnh đào, môi không điểm mà hồng, một cái nhướng mày, mím môi cũng thật thanh lệ thoát tục, giống như mỹ ngọc sinh quang, không giống người phàm.

Nhưng mà khi nàng ta câu môi cười, cả khuôn mặt lại thấp thoáng tia mị ý, biến từ tiên nữ thành nữ yêu tinh câu hồn đoạt phách.

Người này là đảo chủ Nghê Quang Đảo, Khúc Phi Khanh.

Thiên Tiện Tử liếc mắt nhìn nàng ta một cái “Như thế nào? Đảo chủ đối với đệ tử của ta có vẻ rất vừa ý?”

“Sao có thể không vừa ý.”

Khúc Phi Khanh che miệng cười nhẹ, chỉ cần đuôi mắt cong lên, liền có một đôi mắt ngập nước to trong, mị ý dào dạt “Trước giờ chỉ thấy đệ tử Nghê Quang Đảo lừa người, nay trái lại lại bị lợi dụng, chuyện này đây quả là lần đầu gặp được. Ninh Ninh quả thực thú vị, nếu Thiên Tiện trưởng lão bằng lòng, không bằng để nàng làm khách trên đảo chúng ta vài ngày, bổn chủ ta đích thân chăm sóc.”

Nếu thật để vị này tự mình hầu hạ, Ninh Ninh lúc trở về chẳng phải liền biến thành một bộ xương khô-- à không, đến cả việc nàng có còn tồn tại để trở về hay không cũng là một vấn đề đáng suy nghĩ.

Thiên Tiện Tử bị cái đề nghị này của nàng ta dọa cho sợ đến mức xua ta liên tục “Không được không được, Ninh Ninh còn nhỏ, vẫn xin đảo chủ giơ cao đánh khẽ, ngài đại từ đại bi ban mưa móc ở nơi khác đi.”

Khúc Phi Khanh hừ lạnh một tiếng, khóe miệng vẫn mang theo ý cười, nhưng đã đổi đề tài “Trải qua chuyện này, đệ tử Nghê Quang Đảo ta và Hạo Nhiên Môn chỉ sợ đều thương tâm một thời gian.”

Dung Từ là đệ tử có thiên phú cao nhất mà nàng ta gặp được mấy năm gần đây, khó tránh khỏi dưỡng thành tính nết tâm cao khí ngạo.

Kế sách của hắn cơ hồ là chưa từng thất bạo, công phu đùa bỡn nhân tâm lại càng tuyệt hảo, không nghĩ tới lần này lại gặp được kẻ thâm tàng bất lộ, chẳng những nhìn thấu mục đích của hắn, lại còn vui vẻ nghĩ ra kế phản gián, biến Dung Từ thnahf công cụ lợi dụng.

Đoạn đối thoại của Dung Từ và Ninh Ninh trong sơn động kia, nhìn thì có vẻ Dung Từ chiếm thế chủ động, từng bước một dẫn dụ tiểu cô nương vào ôn hương nhuyễn ngọc của hắn, dưới sự áy náy cùng đồng tình mới tiết lộ bí mật.

Kết quả lại thành Ninh Ninh từ bị động hóa chủ động, nhìn thì tưởng là một tên ngốc bạch ngọt bị dắt mũi, thực trrs nàng mới là kẻ ngầm khống chế đối phương.

Ngay cả kế sách của Dung Từ cũng bị nàng tính toán trong lòng bàn tay.

Uổng cho hắn vì tiếp cận Ninh Ninh mà cố tình bị thương, chời đứa nhỏ kia biết được chân tướng, nhất định là tức đến chết nha.

Ý cười trên mặt nàng ta càng sâu, nhìn vào gương mặt của thiếu nữ trong huyền kính, đáy mắt xẹt qua ta chờ mong cực độ.

Bên ngoài huyền kính các trưởng lão có cảm tưởng gì, Ninh Ninh giờ phút này không biết. Chuyện nàng quan tâm lúc này, là kế tiếp ba người bọn họ sẽ đi nơi nào.

Tuy trước đó hùng hồn tuyên bố muốn nhổ sạch lông Nghê Quang Đảo, nhưng nàng cũng không phải phát rồ thật sự, ngoại trừ lấy đi mấy loại giải độc cùng ít dược thảo, những đồ còn lại nàng cũng không động đến.

Hạ Tri Châu và Hứa Duệ sau khi ăn dược thảo xong, tình trạng điên điên khùng khùng, thần trí không rõ, cuối cùng đã khá hơn nhiều.

Nghĩ đến bản thân đã làm ra mấy hành động bơi lội, đánh trận như trong truyện cổ tích của mấy đứa con nít, hai kẻ kiếm tu đỉnh thiên lập địa chỉ biết nhìn nhau không nói gì,nước mắt chảy thành sông a.

Sơn động trước đó tất nhiên không thể trở về, trải qua một phen thảo luận, ba người quyết định trước tiên đi đến núi Cổ Mộc Lâm Hải, thử xem vận khí có tốt hay không, có thể tìm thấy mấy loại linh thực cực kỳ quý hay không.

“Cổ Mộc Lâm Hải, nghe tên liền biết, nhất định là một nơi rất thần bí.”

Hạ Tri Châu đang cầm cá nướng cùng lươn nướng còn chưa ăn hết, thần bí cười hề hề “Ta nghe nói tỷ lệ xuất hiện thiên giai linh thực, thạch quặng rất cao, danh xứng với thực là nơi rơi ra nhiều món đồ tốt, cây đao sát thương 999, mấy thứ trang bị hoàng kim, chính là nơi không nạp tiền cũng có thể đứng đầu võ lâm, ngược chết mấy tên thổ hào.”

Tên này xem Cổ Mộc Lâm Hải là trò chơi sever à.

Hứa Duệ không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ nghĩ người này vẫn còn dư độc của nấm độc, vẫn chưa hoàn toàn chữa khỏi, mắt liếc liếc lươn nướng trong tay hắn, mày kiếm nhíu thành một đường thẳng “Lần trước là nấm độc, lần này lại là con gì đó trơn trơn nhớt nhớt, ngươi không thể ăn thứ gì bình thường chút được sao?”

“Ngươi thì biết cái gì? Cái này kêu là ‘chớ thấy lươn nhỏ mà khoong hầm, tẫn lươn tẫn mỹ lươn thủy chết già’* ngụ ý thật tốt a! Ăn vào sẽ có nhiều may mắn. Không giống cá nướng, vừa nhìn đến nó ta liền nhớ một câu danh ngôn ‘trong mắt cá lẫn tia sáng quỷ dị’.”

Hạ Tri Châu rung đùi đắc ý, miệng còn không quên nói phét “Còn nói ta, không phải ngươi cũng trúng nấm độc à?”

“Ta, nhưng ta không có ăn nấm độc ngươi nấu!”

Hứa Duệ lập tức đỏ mặt “Ta ăn là con thỏ bị nấm độc độc chết, sau đó mới trings độc, không tính là ăn đồ bậy bạ!”

Hạ Tri Châu ra dấu tạm dừng “Người anh em, đừng nói nữa.”

Vì thế Hứa Duệ không nói.

Nam hoa khôi của Huyền Hư phái bị tiểu hòa thượng bảy tuổi khi dễ đến khóc, quả nhiên danh bất hư truyền, không phải người bình thường.

“Đúng rồi! Ta có một chuyện cấp thiết phải nói cho các ngươi biết.”

Hạ Tri Châu tựa hồ nhớ tới gì đó, đột nhiên tỉnh táo lạ thường, nuốt xuống ngụm cá nướng cuối cùng “Lát nữa chúng ta không phải muốn ngự kiếm bay đến Cổ Mộc Lâm Hải sao?”

Hắn có chút ngượng ngùng cười cười “Cái kia, cái đó, kỳ thật ta bị sợ độ cao.”

==

“Aaaaaaaa.. cứu.. cứu!! Ngọc Hoàng đại đế! Quan Thế Âm bồ tát! Zeus! Athena! Chúa Jesus!”

Hạ Tri Châu ban đầu chỉ là kêu khóc thông thường, chốc lát sau liền cao giọng thành tiếng cá heo “Phú cường dân chủ văn minh hài hòa! Mẹ ơi cứu con! Hallelujah !”

Hứa Duệ phiền muộn không thôi “ Ngươi câm miệng cho ta!”

Làm sao lại có người tu đạo sợ độ ca chứ, huống chi tên này còn là kiếm tu đấy! Chẳng lẽ người này từ nhỏ đến lớn chưa từng ngự kiếm phi hành hay sao! Quả thực là nỗi sỉ nhục của kiếm tu!

“Ta cũng không phải là không ngự kiếm phi hành, nhưng ngươi biết không, mỗi lần đứng giữa bầu trời, ta đều sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng đến muốn khóc, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ ngã chết.”

Hạ Tri Châu vừa nói vừa ôm lấy thân mình, lại cầu khẩn người bay ở phóa đằng sau hắn “Ninh Ninh, ngươi nhanh chê cười ta vài câu đi, phân .. phân tán lực chú ý của ta, van cầu ngươi!”

Ninh Ninh lúc này đang đứng trên Tinh Ngân kiếm, sớm đã bị hắn chọc cười đến nỗi không khép miệng được “Chê cười thì không có, không bằng mời đại đại tài ngâm vài câu thơ, thế nào?!”

“Ngâm, ngâm thơ.”

Hạ Tri Châu run lẩy bẩy, mắt cũng không dám mở, trong đầu đều là một đống bột nhão.

“Mỹ nhân cuốn rèm châu

Vạn, vạn kính nhân tung triệt...

Trẫm cùng tiên sinh cởi chiến bào,

Trướng phù dung ấm độ đêm xuân

Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng,

Đương nhiên việc này muốn tự mình thực hành...”

Thân mình Hứa Duệ lung lay sắp đổ, là một thiếu niên thuần khiết lớn lên dưới ánh sáng chính đạo, y rất không có tiền đồ, hai tai đã đỏ rực “Hạ Tri Châu ngươi câm miệng!”

Trong tiếng khóc tuyệt vọng vủa Hạ Tri Châu và tiếng la mắng hùng hổ của Hứa Duệ, cuối cùng cả ba đã đến Cổ Mộc Lâm Hải.

Cổ Mộc Lâm Hải nằm ở đỉnh Tiểu Trọng Sơn, nghe đồn nơi đây được sinh ra nhờ hấp thu tinh hoa của trời đất, một nơi linh khí hội tụ.

Trời lúc này đã về đêm, cây đại thụ che lấp đi cả bầu trời, cây lá rậm rạp xanh um tùm bị ánh trăng chiếu xuống nhiễm một màu ánh bạc lạnh lẽo.

Quan sát xung quanh, bốn phía đều là cây cổ thụ thẳng tắp, rễ cây chằng chịt như nếp nhăn trên mặt lão giả tuổi đã cao, không hiểu vì sao lại lộ ra vài phần cảm giác nghiêm trang.

Lá cây cơ hồ đã che lấp hết ánh trăng, cũng may trong rừng có nhiều cây linh thực phát ra ánh sáng.

Dưới ánh trăng mờ, nơi này giống như trở thành một biển sao giữa bãi bỏ bát ngát, tản mát ra ánh sáng trắng đạm mạc; một lượng lớn huỳnh lung thảo phát ra ánh sáng màu lam nhạt như đèn l*иg, im ắng treo trên ngọn cây. Cũng có một số loại hoa cỏ không biết tên phát sáng , vừa nhìn lại, cảm giác có chút giống cây phỉ thúy.

Ninh Ninh dù sao cũng là một tiểu cô nương mới lớn, lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt không khỏi biến thành sao nhỏ lấp lánh, liên tục nhìn xung quanh, chỉ vô tình cuối đầu xem thử, ngón tay nhỏ tinh tế đã bị ánh trăng nhuộm thành một màu tuyết trắng.

“Nơi này nếu có thể phát triển thành điểm du lịch, Lưu Minh Sơn tuyệt đối có thể kiếm được một khoản lớn.”

Hạ Tri Châu còn chưa bước ra từ sợ hãi sau ngự kiếm phi hành, lòng còn sợ hãi mà vỗ ngực, sắc mặt trắng bệch “Ta nhớ nơi này có đá nguyệt bạch, lửa quỷ khóc, thủy long thảo cùng với tiên tuyền. Nếu vận khí tốt một chút, nói không chừng còn có thể gặp được trân phẩm cấp bậc thất bảo lưu ly hoặc Đại Thừa Phật thảo.”

Ninh Ninh nhìn lại địa đồ, như có suy tư mà gật gật đầu.

Tuy mọi người đều nắm trong tay bản đồ Lưu Minh Sơn, nhưng vị trí đánh dấu bảo vật chỉ là đại khái, không có vị trí cụ thể, bắt buộc mỗi người phải tự tìm kiếm.

Đến nỗi trân phẩm cấp cao một chút đều là có thể gặp chứ không thể cầu, ngay cả chủ nhà như Lưu Minh Sơn còn không thể đυ.ng tới, cho nên căn bản sẽ không xuất hiện trong bản đồ.

Cổ Mộc Lâm Hải có tiếng là sản vật phong phú, số lượng tu sĩ đến đây dĩ nhiên sẽ đông hơn.

Lúc đến giữa sườn núi, trừ mấy y tu, Vân Đoan Nguyệt cùng mấy kẻ Nghê Quang Đảo và Hạo Nhiên Môn cố ý đến tìm phiền toái, Ninh Ninh chưa có thấy qua người khác. Tuy nhiên vừa đến không bao lâu, liền thấy lục tục vài người trai gái mặc đồ môn phái khác đi qua.

Trong đó còn có người hình như là nhận ra Hạ Tri Châu, không ngừng cười khúc khích, sau lại quay sang đồng bạn bên cạnh to nhỏ gì đó, đại khái là kể sự tích huy hoàng của hắn đi.

“Mọi người đều là nhắm vào bảo vật bên này mà tới, tăng nhiều cháo ít.”

Hứa Duệ cực kỳ bình tĩnh phân tích thế cục “ Diện Cổ Mộc Lâm Hải cực kỳ lớn, chúng ta có thể đi sâu vào bên trong, chuyên chọn chỗ hẻo lánh ít dấu chân người đi qua. Nghe nói ở một chỗ sâu trong rừng có một cây Long Huyết thụ vạn năm, cho dù không thu hoạch được gì, đi nhìn cũng có thể thêm được chút kiến thức.”

“ Hứa Duệ thật lợi hại a.”

Ninh Ninh chớp chớp mắt “Ngươi giống như cái gì cũng biết. Trước đó thân phận của Dung Từ cũng vậy, không nghĩ nhiều liền nói thẳng.”

Hứa Duệ giật giật khóe miệng “Trước khi đến đương nhiên phải có chút chuẩn bị.”

Chuyện, ông đây tìm hiểu ở phòng tiếp đón lâu như vậy, cơ hồ là thân phận của các đệ tử, thực lực cùng tính cách, thậm chí mục đich s ban đầu vào Lưu Minh Sơn làm gì, y đều biết được đại khái.

Tưởng tưởng đến cảnh đã thấy tối đó ở phòng dành cho khách của Huyền Hư Kiếm Phái, lại nhìn gương mặt hồn nhiên ngây thơ của Ninh Ninh đang tươi cười, Hứa Duệ tâm tình càng phức tạp.

Cô nương tốt như vậy, thế nào lại... Aiz.

“Kỳ quái.”

Hứa Duệ thở dài một tiếng trong lòng, bỗng nghe thấy tiếng Hạ Tri Châu “Các ngươi có cảm thấy hay không... Ở nơi xa hình như có thanh âm kỳ lạ?”

Thanh âm kỳ lạ?

Cổ Mộc Lâm Hải lấy u tĩnh làm tao nhã, sản vật nổi tiếng phong phú, Hứa Duệ không cảm thấy trong một mảng rừng cây u tĩnh này lại xuất hiện vấn đề gì, bởi vậy y chỉ lười biếng nhướng mày, ngưng thần lắng nghe âm thanh từ sâu trong biển lá đang kêu xào xạc.

Tự hồ có tiếng bước chân vài người đang chạy vội, cùng với tiếng kêu đan xen...

“Cứu mạng” và “Chạy mau”?

Cái ý niệm này giống như kiếm sắt thâm thủng thần thức, làm thiếu niên kiếm tu cả người bỗng căng chặt.

Cùng lúc đó y nghe được Ninh Ninh vội vàng kêu một tiến, âm thanh có chút cảm giác kinh ngạc lẫn không thể tin “Các ngươi xem những cái cây đó!”

Chỉ thấy một đám cây cối từ nơi nào đó không biết vì sao bỗng nhiên sáng lên, cây lá màu xanh lục phút chốc biến thành màu đỏ máu làm người ta kinh hãi.

Màu sắc kia giống như thủy triều không ngừng xâm lấn về phía trước, nơi nó đi qua đều biến thành một màu đỏ quỷ dị đến cực điểm, dưới ánh trăng lạnh làm người ta không ngừng liên tưởng đến tử khí ở linh đường.

Vị trí của ba người họ đơng nhiên cũng không thoát khỏi vận mệnh.

“Đây là chuyện gì?”

Một màu đỏ như màu mực bao phủ khắp rừng, đến cả lá cây cũng đều nhiễm một màu đỏ như máu, theo gió nhẹ không ngừng đung đưa, giống như cây từ địa ngục chồi ra giữa đá.

Hạ Tri Châu không rõ đang có chuyện gì, mắt trông thấy có hai người đang chạy về hướng bên này.

“Mau, chạy mau a!”

Thanh niên bên trái sắc mặt đã trắng bệch, mở miệng thở hồng hộc “Trong rừng đã xảy ra chuyện!”

Hứa Duệ cất ca giọng “Đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì?”

“Những cái cây đó, những cái cây đó đều giống nhau... Toàn bộ Cổ Mộc Lâm Hải đều điên rồi!”

Thanh niên thần sắc đột nhiên thay đổi, chỉ vào Hứa Duệ hô to “Đạo hữu cẩn thận phía sau!”

Lời còn chưa dứt, liền thấy một sợi dậy leo to như đầu người hướng tới đây, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai quất vào Hứa Duệ.

Sự chú ý của ba người đều đặt trên người thiếu niên kia, lúc hắn hô to mới giật mình chú ý tới, vội quay đầu. Dây leo đã gần trong gang tấc, rút kiếm hay tránh né đều không kịp nữa, Hứa Duệ phải giản lược mà nhẩm kiếm quyết, dùng sức đâm mạnh--

Ai ngờ dây leo kia kiên cố dị thường, kiếm quyết uy lực không mạnh, sau khi va chạm với thân dây leo ngoại trừ bắn ra tia lửa, sau đó trực tiếp bị phá vỡ, không có tác dụng.

“ Hứa Duệ!”

Kiếm quyết bị phá, Hứa Duệ cũng bị cỗ lực đạo kinh người này đánh bay rất xa, ngã nhào trên đất, tiếng ngã đó cũng khiến trong lòng mỗi người nảy lên sợ hãi trong lòng.

Dây leo vẫn không ngừng tiến về phía trước, Hạ Tri Châu thấy tình huống không ổn liền rút kiếm, dùng sức chém vào thân nó.

Một chém này, dây mây đã bị chặt hơn phân nửa, nhưng nó dường như không có ý lui lại, ngược lại giống như bị chọc giận, thân mình không gnuwngf lay động giữa không trung.

Lại một đạo kiếm quang chém qua.

Một cây mây ý đồ tấn công vào cổ Hạ Tri Châu, bị một kiếm của Ninh Ninh chặt đứt.

“Bên trong, bên trong cũng là dạng này.. Không đúng, bên trong so với chỗ này còn dọa người hơn!”

Thanh niên bối rối, âm thanh run rẩy, đến cả việc chạy trốn cũng không dám. Thấy bọn họ xử lý được dây mây, thần sắc mới hòa hoãn lại “Các ngươi mau chạy đi. Tìm một nơi rộng nơi để ngự kiếm phi hành, nơi này đã không còn bình thường nữa!”

Ninh Ninh nắm chặt Tinh Ngân kiếm trong tay, sắc mặt đã trầm xuống.

Không thích hợp, đây là kịch bản gì?

Nàng nhớ lại những gì đã đọc qua trong tiểu thuyết, Bùi Tịch tối nay cũng tới Cổ Mộc Lâm Hải, cũng ngoài ý muốn nhặt được bảo vật. Kinh nghiệm của hắn chính là may mắn đến nhạt nhẽo, lại biết được tình huống bên trong, đều không có bất kỳ chuyện gì liên quan đến trận biến cố này cả.

-- làm sao có thể xuất hiện tình huống khác hoàn toàn với nguyên tác?

Ninh Ninh ổn định tâm thần, trái tim không ngừng đập mạnh “Biến cố vì sao mà có, hai vị liệu có biết nguyên nhân?”

“Điều không thích hợp, chính là cây Long Huyết thụ hai vạn năm kia.”

Thanh niên bên người nữ tu vẫn chưa hồi thần, bờ môi không có chút huyết sắc nào phát run “Nó không biết vì sao đột nhiên chảy nhựa cây đỏ , cành cùng dây mây toàn bộ đều huy động, đánh úp về phía một đệ tư Huyền Hư Kiếm Phái, ngay sau đó toàn bộ rừng đều ... A! Nhìn trang phục, các ngươi cũng là người của Huyền Hư Kiếm Phái?”

Đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái.

Tim Ninh Ninh nhảy lên một cái, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường “Tỷ Tỷ, ngươi có thể miêu ta một chút về vị đệ tử kia không?”

“Là một thiếu niên cao gầy, đuôi mắt có một nốt ruồi màu đỏ, áσ ɭóŧ màu đen phía trong có thêu hoa văn của Huyền Hư Kiếm Phái, bộ dạng hết sức xinh đẹp.”

Nữ tử cùng thanh niên liếc mắt nhìn nhau “Hắn hẳn là hành động đơn lẻ, thân thủ rất lợi hại. Vào lúc hai người chúng ta trốn đi, thiếu niên kia thân bị trọng thương, bây giờ đại khái đã sức cùng lực kiệt, có có thể trở ra.”

“Không thể nào.”

Hạ Tri Châu vốn đang đỡ Hứa Duệ từ dưới đất đứng lên, còn lấy kahwn tay đưa cho y lau đi vệt máu ở khóe miệng, nghe vậy liền ngẩn người “Mặc đồ đen... Không lẽ là Bùi Tịch?”

Không đúng, không phải hắn.

Ninh Ninh vô thứ cắn chặt môi, tối nay Tiểu trọng Sơn hẳn là gió yên biển lặng, Bùi Tịch càng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.

Trong nguyên tác, thân là nhân vật chính, hắn chưa từng gặp qua bất kỳ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, giống như sở hữu sổ tay thăng cấp nghịch thiên, mỗi lần đều có thể nhẹ nhàng biến nguy thành an, làm sao có thể...

Làm sao có thể sức cùng lực kiệt, bản thân bị trọng thương, những chuyện như này nguyên tác chưa bao giờ nhắc tới.

“Các vị vẫn là nhanh thoát ra khỏi đây đi. Mảnh rừng này rất tà môn, không nên ở lâu.”

Thanh niên kéo cổ tay nữ nhân, lòng vẫn còn chút sợ hãi nhìn về rừng cây phía sau “Hai người chúng ta xin cáo từ trước, bảo trọng.”

“Bảo trọng!”

Hạ Tri Châu thuận miệng nói, lén lén lút lút đến trước mặt Ninh Ninh, mắt đầy hiếu kỳ “Doạn này là kịch bản gì vậy? Ngươi đã xem qua nguyên tác, có thể nhìn thấu kịch bản không? Chúng ta liệu có chuyện gì không?”

Đây là nơi kỳ quái nhất.

Cho dù nơi Bùi Tịch khổ chiến hay là Cổ Mộc Lâm Hải dị biến, trong nguyên tác cũng chưa từng nói một chữ. Nàng thử gọi hệ thống, nhưng không có lấy được câu trả lời nào thuyết phục.

Ninh Ninh nhìn Hứa Duệ bị đánh lén đã không còn sức động đậy, lại nhìn Hạ Tri Châu mặt mũi đầy mơ hồ, nhẹ nhàng hít vào một hơi “Ngươi trước tiên mang theo Hứa Duệ ngự kiếm rời đi, ta vào bên trong xem thử.”

Thế cục bây giờ vượt ngoài tưởng tượng của nàng, nếu như không vào trong tìm hiểu thực hư, Ninh Ninh không yên lòng nổi.

Thiếu niên gặp nạn trong miệng nữ tu hẳn là Bùi Tịch.

Nếu đây là tình huống bị tỉnh lược trong nguyên tác, vậy người mang hòa quang ác nữ như nàng, mặc kệ là tiến vào bất kỳ nơi nào sâu trong Cổ Mộc Lâm Hải tìm đường chết, đều sẽ không anh dũng hy sinh;

Nếu hiện tại đã phát triển vượt qua cốt truyện nguyên bản...

Bùi Tịch sống chết còn chưa biết, bên người lại không có ai đáng tin tưởng để trông cậy, làm sư tỷ, nàng hẳn là nên thử cứu hắn.

Mặc kệ thế nào đều có một phần tình nghĩa đồng môn.

Huống ồ suy nghĩ sâu xa, vạn nhất nam chính chết ở chỗ này, nhiệm vụ tìm đường chết của nàng không phải sẽ thất bại hay sao.

Đến ngay cả tiền đề chấp hành nhiệm vụ cũng không còn, đến lúc đó nàng cũng không còn giá trị lợi dụng, hệ thống nhất định sẽ từ bỏ nàng, đây cũng là một con đường chết.

Ninh Ninh không muốn khiến Hạ Tri Châu lo lắng, thấy hắn lộ ra biểu cảm hoang mang, liền khẽ cười an ủi “Nhiệm vụ của ta lại tới rồi. Mọi chuyện đều dựa theo nguyên tác đi, các ngươi cứ đi trước, ta sẽ không có việc gì.”

“Nga nga! Vậy ngươi cố lên!”

Hạ Tri Châu đã hiểu rõ, cười cười gật đầu “Ta cùng Hứa Duệ sẽ về chỗ nướng cá chờ ngươi, về sớm chút nha!”

Ninh Ninh nắm chặt Tinh Ngân trong tay, đốt ngón tay dùng lực đến mức trở nên trắng bệch “...Ừ.”

==

“Ngươi đã như vậy, còn muốn ngự kiếm phi hành?”

Hạ Tri Châu cự tuyệt kế hoạch lần nữa mang người lên giữa không trung của Hứa Duệ, mắt nhìn đối phương, miệng toàn lời lẽ chính đáng “Tuy rằng ta nhát gan, nhưng vì bằng hữu, sợ độ cao này có tính là gì? Hứa Duệ, vết thương trên người ngươi mới là quan trọng nhất, loại thời điểm này không cần ngươi nhọc lòng.”

Biểu tình của hắn rất nghiêm túc, bộ dáng hết sức đáng tin cậy.

Hứa Duệ bị bụi dây mây khổng lồ quất một phát, kém chút nữa là lục phủ ngũ tạng sai vị trí, căn bản là đau đến không dậy nổi, nghe đến lời nói này của hắn, chỉ biết cắn răng cười mỉm một cái.

Xem ra ở thời điểm mấu chốt, người này còn xem như đáng tin cậy.

Vì thế Hạ Tri Châu đứng lên đằng trước, chờ Hứa Duệ bước lên kiếm, liền lung lay muốn bắt đầu.

Tình huống hiện tạ, một bên là quỷ dị đến cực điểm, dây mây tùy thời có thể đưa người ta du lịch đến Tây Thiên; một bên hữu kinh vô hiểm, nhiều lắm là tạo thành chút tổn thương tinh thần, ngự kiếm phi hành, Hạ Tri Châu không chút do dự chọn vế sau.

Hắn tuy rằng không thành thục, nhưng đối với các bước ngự kiếm phi hành, đại khái vẫn nhớ kỹ trong lòng. Lúc này bạch hồng kiếm run run rẩy rẩy như ông cụ tám mươi tuổi, sau khi run lên một hồi, rốt cuộc cũng dịch về phía trước một chút.

Sau đó lại một chút.

Quá không dễ dàng.

Hắn muốn cho kiếm bay lên, quả thật khó như quá trình Trung Hoa độc lập.

“Ta làm được! Hứa Duệ, ta làm được rồi!”

Hạ Tri Châu nước mắt lưng tròng “Bộ ly hợp đã khởi động, chân ga chuẩn bị xong! Gia tốc, 86, 86 chính là xe thần Haruna!”

Hứa Duệ đại khái là quá đau đớn rồi, không thèm phản ứng lại hắn.

Tiểu phi kiếm của Hạ Tri Châu giống như phá tam luân, chậm rì rì mà tiến về phía trước, sau khi lắc lư hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười ở bên cạnh.

Chớp chớp mắt, là một phù tu tay mang phất trần.

Hạ Tri Châu nhìn người nọ đang cười đến lợi hại, nhịn không được tò mò hỏi “Bằng hữu, ngươi đang cười cái gì?”

“Ân? Ngươi hỏi ta?”

Người nọ cười đến bả vai phát run, phải một lúc lâu sau mới mở miệng “Bên kia có người, hẳn là người cùng ai đó ngự kiếm phi hành, kết quả xóc nảy một chút liền bị ngã xuống, vừa chạy theo vừa kêu, nhưng vị bằng hữu của hắn có vẻ không nghe thấy. Biểu tình của người nọ-- ha ha ha ha thật là tuyệt, chua xót đến cực điểm, nghĩ đến thôi đã muốn cười!”

Hạ Tri Châu sau tưởng tượng một chút, cũng cùng với người nọ cười ha ha “Người nọ không phải là kẻ khôi hài nhất, đáng cười nhất là bằng hữu của hắn mới đúng! Tên trứng thối ngu ngố kia còn tưởng đồng bạn đang đứng ở phía sau kìa, huynh đệ tình thâm a!”

Hít vào một hơi, lại nói tiếp “Ngươi nói, hắn lúc này có phải đang ngốc nghếch cùng không khí trò chuyện, căn bản không biết rằng phía sau không có ai haha!”

Phù tu cười đến co giật “Phải xui xẻo đến mức nào mới gặp được đồng bạn bậc này a! còn nói chuyện với không khí, óc của hắn còn thua bã đậu a hahahaha!”

Tưởng tượng mà nói, là rất xui xẻo nha.

Hạ Tri Châu gãi gãi đầu “Ai, Hứa Duệ, ta cảm thấy người bị ngã nọ rất đáng thương, nếu không, chúng ta cũng thuận tay cứu hắn một mạng, như thế nào--” Hắn sợ độ ca, căn bản là không dám quay đầu lại, chỉ có thể chếch đầu một chút, hỏi Hứa Duệ. Nhưng mà nói được một nửa, bên tai bông vang lên tiếng nói khô cằn của phù tu, âm thanh còn có chút hoảng sợ.

“Đạo hữu, sau lưng ngươi có ai đâu a. ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”

Thiên lôi bạo kích.

Hạ Tri Châu “..”

Phù tu “...”

Cả hai lúc này, không cần thông qua ngôn ngữ cũng có thể cùng hiểu rõ vài vấn đề.

Không khí vui sướиɠ ban đầu bỗng chốc im bặt, cả hai phi hành giả đồng thời lâm vào xấu hổ.

Hạ Tri Châu trong lòng lộp bộp một chút, mặt không biểu cảm quay đầu lại.

Chỉ thấy phía sau hắn là bạch sam đang phấp phới bay trong gió của mình, làm gì có nửa điểm bóng dáng của người nào.

Phù tu ở bên cạnh dừng cười, ho nhẹ một tiếng, đem tầm mắt sâu kín nhìn sang nơi khác, nhanh chóng tăng tốc bay đi.

Làm như không có chuyện gì mà bay đi, đó là sự diu dàng cuối cùng hắn dành cho Hạ Tri Châu.

Bầu trời bỗng có cơn mưa nhỏ, nhưng Hạ Tri Châu lại cảm thấy, mưa hôm nay so với lúc Y Bình đi tìm Tam Nương đòi tiền còn lớn hơn, so với lúc Sở Vũ Tầm chia tay Mộ Dung Vân Hải còn muốn đau thấu tâm can hơn.

Hắn vốn tưởng rằng sẽ viết nên một giai thoại bằng hữu cùng sánh bước bên nhau cả đời, huynh đệ song song quản gia.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, lại là hắn một người đi hướng Bắc, Hứa Duệ đã rời đi.

Mà ở một đỉnh núi xa xôi, một thân ảnh đang lung lay. Hứa Duệ bị nước mưa xối ướt mặt, căn bản không nhìn rõ biểu tình.

Trong ánh mắt y, lóe lên tia sáng chết chóc quỷ dị.

Một giọt chất lỏng trong suốt, xẹt qua khóe mắt Hạ Tri Châu.

Hạ Tri Châu “Duệ a--!”