Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Vai Ác Đến Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cái người đang chứng kiến cảnh tượng zombie bước ra từ trong l*иg thí nghiệm này, đúng là Trâu Võ của Hạo Nhiên Môn.

Mới vừa thấy môn phục của y, Hạ Tri Châu cùng Hứa Duệ liền đồng thời lên tiếng cả kinh, quên mất cả việc bơi lội, hình như rốt cuộc cũng đã thanh tỉnh, ngưng thần làm ra tư thế phòng bị.

“Cẩn thận.”

Hạ Tri Châu dùng truyền âm nhập thần, thấp giọng nói.

“Hắn là tam sư huynh Trâu Võ của Hạo Nhiên Môn. Hạo Nhiên Môn cùng Nghê Quang Đảo được xưng là hai khối u ác tính trong bí cảnh, kẻ trước nhìn thấy bí bảo liền đoạt, người sau giỏi dùng tâm kế, không biết đã lừa đi bao nhiêu bảo vật của người ta-- ta cùng Hứa Duệ trước đó ở trong rừng, đã bị vài người của Hạo Nhiên Môn khác đoạt lấy một lần, bất quá xét đến tận cùng, kẻ bày ra kế hoạch đều là tên gia hỏa này.”

Ninh Ninh ngẩn người “Ỷ thế hϊếp người, cướp đoạt tài vật, các trưởng lão bên ngoài đều mặc kệ?”

Ở bí cảnh, có hai quy tắc mà mọi người đều biết.

Một là không có lý do chính đánh, không được ác ý thương tổn đệ tử khác, chỉ có thể thông qua luận võ quyết định thắng bại.

Hai là vì phòng ngừa có người cướp đoạt lượng lớn bảo vật, trong bí cảnh Tiểu Trọng Sơn không cho phép mang theo túi trữ vật, mọi người có thể dùng hộp đựng, túi gấm hoặc tay nải để đựng.

Nếu có người thấy bảo bối của người ta, lấy đông hϊếp yếu mà cướp đoạt, khi đi ra ngoài sẽ bị phạt.

“Bọn chúng đương nhiên sẽ sử dụng sơ hở a. Lúc đấy hai người chúng ta tìm được trân phẩm ngọc linh khuẩn, cấp bậc hoang dại, thật vất vả lắm mới đánh được yêu thú bảo vệ nó, vừa định đem nó hái xuống, đã bị bọn họ giành trước hai đi, còn luôn miệng nói bừa, nói bọn họ mới là người đến trước.”

Hạ Tri Châu nhăn mặt thành một trái khổ qua.

“Chúng ta không phục cũng không có cách, bởi vì bọn hắn thật sự cầm được linh khuẩn trước, nếu đi đoạt lại, ngược lại thành ra chúng ta không có đạo lý.”

Thấy Ninh Ninh lộ ra thần sắc hiểu rõ, hắn tiếp tục giải thích.

“Sau này Hứa Duệ mới nói lại cho ta, nguyên lai là bọn họ thường sẽ ở phụ cận của trân bảo ôm cây đợi thỏ, chờ người khác giải quyết xong linh thú khó chơi rồi đột nhiên xuất hiện, không cần tốn chút sức lực cũng có thể đem trân bảo đoạt đi.”

Ninh Ninh gật đầu.

Cho nên mới nói, mưu kế thâm độc một chút không quan hệ, nói không chừng đám người ngoài bí cảnh kia còn thích nhìn đám đệ tử trong này đấu tới đấu đi. Chỉ cần không quá mức, liền sẽ không chịu trừng phạt.

Trâu Võ sắc mặt không tốt, còn trực tiếp nhìn ra trên người nàng có Thiên Tâm Thảo, nói vậy chính là hướng về trân bảo quý giá mà tới.

“Tại hạ là Trâu Võ đến từ Hạo Nhiên Môn.”

Trâu Võ cười tự tin “Thật không dám giấu giếm, trước đó ta đã phát hiện Thiên Tâm Thảo, nhưng lại quay về nơi đóng quân của sư môn để báo cho sư huynh muội, sau đó mới trở lại đây, cư nhiên phát hiện nó đã không thấy bóng dáng-- đạo lý thứ tự trước sau này, cô nương hẳn là minh bạch?”

Thiên Tiện Tử ở ngoài huyền kính cười lạnh một tiếng.

Loại lời này, đến cả đứa ngốc cũng không tin.

Ninh Ninh không nhanh không chậm lên tiếng “Lúc ngươi nhìn thấy Thiên Tâm Thảo, nó ở nơi nào?”

Đối phương không hổ là da mặt dày, cư nhiên nghiêm trang đáp “Thật không khéo, lúc đó quá mừng rỡ nên đã quên.”

Hắn dừng một chút, làm ra vộ mặt không quá nề hà “Thiên Tâm Thảo được hóa hình từ trong linh khí của bí cảnh, phi thường trân quý. Nếu cô nương khăng khăng lấy nó làm của riêng, kia, Trâu mỗ sợ chỉ có thể...”

Lời cong chưa nói hết liền ngừng lại.

--tiểu cô nương vô hại xinh đẹp cách đó không xa đang cười vô cùng phúc hậu, nhưng mà trong khoảnh khắc đó Trâu Võ lại cảm nhận được hàng ngàn kiếm khí mãnh liệt giống như đại quân từ nàng mà phát ra, xông thẳng vào thức hải của hắn!

“Ngươi muốn làm sao! Ninh Ninh sư muội là người nhà của ta!”

Hạ Tri Châu hai tay cầm hai thanh kiếm, dưới chân lắc lư một chút liền che ở trước mặt Ninh Ninh.

“Đồ yêu tinh nhà ngươi, còn dám hồ nháo, để ta cho ngươi một kiếm, sau đó để ngươi vào hố súc sinh rồi nói!”

Hứa Duệ trợn trắng mắt, thực khinh thường mà liếc nhìn Hạ Tri Châu “Ngươi bị ngu à? Ngày mai không phải còn muốn cùng sư tỷ của ta uống rượu sao? A, nữ nhi của ta đâu?”

Nói xong còn nhìn nhìn cánh tay bên phải của mình, vui vẻ đến lật trời mà ôm lấy cánh tay, còn vui vẻ hôn hôn khủy tay “Ngoan ngoan ngoan, để cha ôm một cái!”

Bên ngoài huyền kính, một vị trưởng lão của Vạn Kiếm Tông phun ra một ngụm nước.

Ninh Ninh.

Trâu Võ đã nghe qua tên này.

Là thiên tài có kiếm cốt hiếm có, chẳng những được Tương Tinh trưởng lão của Huyền Hư phái ưu ái, mới vào tông môn đã được Thiên Tiện Tử thu nhận làm đệ tử thân truyền, tu vi tiến bộ vượt bậc.

Nàng trời sinh nhìn ngoan ngoãn ôn hòa, trước đó đã thu liễm kiếm khí, thực dễ khiến cho người ta cảm thấy nàng bất quá chỉ là một tu sĩ mới đột phá Kim Đan kỳ bình thường, không nghĩ tới--

Trâu Võ âm thầm cắn răng.

Hắn hiện tại mới tới Kim Đan kỳ tầng thứ ba cao nhất, hẳn là kém so với nàng không quá nhiều, nhưng nếu thật sự đánh, chỉ e bản thân sẽ bị thiệt, huống hồ bên cạnh người nàng còn có hai kiếm tu khác.

--tuy rằng hai tên kia nhìn có vẻ không thông minh lắm, có khí tu vi so với mình chỉ cao hơn một chút.

“Nguyên lai là Ninh sư muội.”

Trâu Võ nhoẻn miệng nở nụ cười, nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, nếu tên này xuyên đến thế kỷ 21, có thể sẽ trở thành một nghệ thuật gia kinh kịch chuyên biến đổi sắc mặt.

“Từ lâu đã nghe nói sư muội thiên tư hơn người, ngưỡng mộ đã lâu. Cũng thế, mệnh lý hữu thời chung tư hữu, mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu. Hôm nay Thiên Tâm Thảo tuy rằng đã bị ngươi đoạt đi, nhưng vẫn có thể xem là về được một chỗ tốt.”

Hắn thật là biết diễn kịch, còn dùng chữ ‘đoạt’.

Hạ Tri Châu lửa nóng lên đến đầu, khóe miệng cười lạnh lùng “Nha, còn ở đây giả trang làm một tiểu bạch liên hoa thanh thuần? Cũng không biết đệ đệ bao nhiêu tuổi? Đã đọc qua sách gì? Uống thuốc gì? Thế nhưng đầu óc lại không được thanh tĩnh như vậy?”

Trâu Võ : “Ngươi...!”

“Ngươi cái gì mà ngươi.”

Hạ Tri Châu hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói chuyện, cũng không biết có phải nấm độc vẫn còn tác dụng hay không, hay là do bản tính, một cái miệng nhỏ oang oang không ngừng.

“Chưa thấy qua người nào da mặt lại còn dày hơn so với tường thành như ngươi, cách xa ta tám trượng đi, dùng da mặt tiếp lấy đạn của ta. Muốn ta nói, người như ngươi không đi làm đầu bếp thật uổng phí, ném nồi còn ném lợi hại như vậy, còn nói hươu nói vượn nữa, xem bổn tiên quân làm sao đập nát miệng ngươi!”

Không nói đến Trâu Võ, ngay cả Hứa Duệ ở một bên nghe thấy cũng sững sốt.

Độc tính của nấm độc trong não Hứa Duệ đấu đá lung tung, y cư nhiên còn giơ cao hai tay hô lớn “Tiên quân cát tường! Tiên quân vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hạ Tri Châu bàn tay vung lên “Hứa công công không cần khách khí, mang theo nữ nhi của ngươi lui ra đi.”

Hứa Duệ : “Tuân mệnh---!”

Nói xong mới ý thức được, không thích hợp a.

Dựa vào thân thể tàn tạ này của y... Làm sao có thể cùng sư tỷ sinh hạ nữ nhi?

Trời xanh a!

Hứa Duệ quỳ rạp xuống đất rồi ngửa mặt lên trời thét dài, ôm lấy cánh tay của chính mình gào khóc “Sư tỷ! Ngươi còn có bao nhiêu kinh hỷ mà ta không biết?!”

Hạ Tri Châu thở dài, hai mắt ngấn lệ , dùng âm thanh thương cảm vì Hứa Duệ mà đọc một đoạn văn diễn cảm “Tia chớp thật là không thể tưởng tượng được, giống như một kỳ tích, vô tình xoẹt qua sinh mệnh của ngươi. Bất luận với ý nghĩa gì, nó chính là lục quang, là duy nhất.”

... Vô luận thế nào, hai vị này rốt cục cũng diễn chung với nhau.

Hai người bọn họ ở bên kia một mảnh hỗn loạn, ngoài dự kiến của Trâu Võ chính là, người đứng ở giữa, Ninh Ninh cư nhiên không có quá nhiều biểu cảm, thậm chí còn nhìn hắn mà nhẹ nhàng cười.

“Trâu sư huynh nói như vậy, thật làm ta có chút áy náy.”

Nàng tựa hồ có chút thẹn thùng, cúi đầu nhấp môi cười “Tuy rằng Thiên Tâm Thảo không thể đưa cho ngươi... Nhưng trước đó ta ở trong động còn tìm được một bảo bối khác, gọi là kim ngọc lô, không biết sư huynh có từng nghe qua?”

Kim ngọc lò?

Trâu Võ lắc đầu.

“Bò cạp mặt người ở trong động đã từng nói cho ta, lô đỉnh này âm dương điều hòa, đỉnh tạo cực, là do tiên nhân thượng cổ làm, có thể đem trân phẩm dưới linh thực phục chế thành hai. Tuy rằng không thể đem Thiên Tâm Thảo phục chế, nhưng nếu sư huynh có linh thực khác quý trọng, có thể tìm đến ta.”

Ninh Ninh nói những lời này kín kẽ không lọt một giọt nước, Trâu Võ lại không tin.

“Thiên hạ lại có chuyện tốt như thế này sao?”

“Kim ngọc lò phục chế linh thực yêu cầu thời gian dài, nếu là trân phẩm, đại khái cần đến hai canh giờ; còn mấy loại hoa hoa cỏ cỏ tùy ý khác...”

Khi nàng nói chuyện còn lấy từ trong bao quần áo một cái lô đỉnh lớn bằng bàn tay, khom người một cái, đem một đóa hoa hướng dương để vào trong lò, thấp giọng niệm một đoạn khẩu quyết.

Trâu Võ hai mắt tò mò, ngay cả thở mạnh cũng không dám, không bao lâu liền thấy Ninh Ninh duỗi tay vào trong lò, thế nhưng lại lấy ra hai đóa hoa hướng dương.

Trâu Võ kinh hãi : “Này...!”

“Nếu ta lừa gạt huynh, thì có thể tìm được chỗ tốt nào? Không nói đến không có thù lao, còn hoang phí linh thực của chính mình, chẳng phải quá lỗ vốn rồi sao.”

Ninh Ninh ôm lô đỉnh gắt gao ôm vào ngực, tránh cho Trâu Võ mưu toan đυ.ng tay vào nó “Trâu sư huynh không cần đánh chủ ý vào nó. Kim ngọc lò này cần một câu khẩu quyết đặc biệt, trừ bỏ ta, ai cũng không biết.”

Trâu Võ tuy rằng có lòng tham, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Nếu trực tiếp đem linh thực quý giá đưa cho nàng, người này liền có thể cầm lấy bảo bối, sau đó không rên một tiếng liền chuồn mất, lúc đó hắn muốn khóc cũng không có chỗ khóc.

Cảnh tượng vừa rồi chỉ có thể giảm đi một nửa lòng nghi ngờ của hắn, suy tư một lát, sau đó từ trong túi móc ra vài cọng chước hỏa quỳ “Mọi đồ vật của ta đều để ở địa doanh, trên người chỉ có cái này.”

Linh thực chia làm phàm giai, địa giai, thiên giai, trân giai, thánh giai. Thiên Tâm Thảo thuộc loại thánh giai hiếm thấy, còn chước hỏa quỳ này lại là thiên giai, phẩm tướng nửa vời, vừa đúng lúc dùng để làm thí nghiệm.

“Thời gian luyện chế thiên giai có chút dài, sư huynh tạm thời đừng nóng nảy.”

Ninh Ninh một tay đem nó tiếp nhận “Ta còn muốn chiếu cố hai vị bằng hữu này, không bằng một canh giờ sau ngươi quay lại tìm ta, như thế nào?”

Đây rõ ràng là đuổi khách, Trâu Võ tuy rằng bán tính bán nghi, nhưng dù tính là bị lừa, thì cũng chỉ là mấy cây thiên giai linh thực cũng không tính là quá lỗ.

Nếu chuyện này là sự thật...

Kia không phải là lời to rồi sao.

“Ta biết! Đây là là âm mưu đầu tư!”

Mắt thấy hơi thở của thanh niên đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, Hạ Tri Châu rốt cuộc cũng không nhịn được cười ra tiếng “Chính là loại mưu kế-- đầu tiên là dùng chút lợi nhỏ dụ hắn cắn câu, sau đó chờ cho hắn tin tưởng mà không nghi ngờ đầu tư một khoản lớn, lúc đó ngươi liền mang tiền biến mất, đúng hay không?”

“Các ngươi không phải bị Trâu Võ tính kế, đoạt đi trân giai linh thực sao?”

Ninh Ninh đem chước hỏa quỳ cầm trong tay, nhẹ nhàng đảo vài vòng “Chờ hắn tự tay dâng ra trân giai linh thực, chúng ta liền tạm biệt hắn.”

Hạ Tri Châu cào cào đầu, giống như đã phát điên một trận nên rốt cuộc cũng có chút thanh tĩnh “Nhưng ngươi vừa mới biến ra một bông hoa hướng dương khác? Lúc hắn đưa linh thực tới, ngươi làm sao có thể đảm bảo có thể để hắn không tìm được trong bí cảnh Tiểu Trọng Sơn?”

“Đóa hoa kia vốn dĩ ở bếp lò, ta thấy đẹp, liền tùy tay cất vào. Về phần linh thực của Trâu Võ, hắn đem đa số đồ vật đều đặt ở đại doanh, thứ mang theo bên người, khẳng định là thứ được lấy từ phụ cận cách đây không xa-- chẳng lẽ chúng ta còn lo không tìm thấy?”

Nàng thực kiên nhẫn mà giải thích “Còn có đan lô này. Chúng ta không phải muốn ở trong bí cảnh này ở hai ngày hai đêm sao? Ta đặc biệt mang nó đến đây để nấu ăn.”

“Ta cũng có một vấn đề!”

Hứa Duệ khóc xong rồi, đầu óc vẫn có chút choáng váng “Nếu hắn vẫn nhất quyết không đưa trân giai linh thực, mà không ngừng dùng thiên giai đến đây để chiếm tiện nghi thì làm sao bây giờ?”

“Ngô.”

Ninh Ninh nghiêng đầu cười “Muốn khiến hắn chủ động đưa lên trân giai, ta có rất nhiều biện pháp nga.”

==

Ninh Ninh như thế nào cũng không ngờ tới, sẽ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở sườn dốc đầy chước hỏa quỳ đang nở rộ.

Chước hỏa quỳ hình dạng như hoa hướng dương, nhưng lại có một đặc tính phi thường độc đáo.

Nếu là chung quanh một mảnh đen nhánh không có ánh sáng, cánh hoa sẽ dần dần biến thành màu trắng, một khi gặp ánh sáng, nó lại chuyển sang một màu đỏ rực như lửa.

Loại linh thực này không tính là hiếm thấy, chỉ là nhìn thì rất đẹp, nàng không mất bao sức lực liền có thể tìm được một đám chước hỏa quỳ.

Ánh nắng ban trưa như lửa đốt, từng cánh hỏa quỳ đỏ chói xinh đẹp như nhiễm máu, diễm lệ đến mức không giống cảnh sắc nhân gian, Ninh Ninh hái xuống một đóa---

Kỳ lạ, rõ ràng là trong mùi hương hoa nhàn nhạt có chút mùi tanh của máu.

Tiểu cô nương nao nao, đi về phía trước tìm xem thử có thứ gì.

Núp sau một mảnh ánh hoàng hôn đỏ bừng, có một người thiếu niên hồng y đang nằm.

Hình như hắn bị ai đó đánh lén, hắn cau mày, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt hẹp dài khép lại, nhìn không có một dấu hiệu nào là sẽ thức dậy.

Một bộ hồng y bao phủ trong bụi hoa, cánh tay và ngực đều có dấu vết răng nhọn gặm cắn, làm lộ ra một mảng da thịt trắng như bạch ngọc cùng vết máu loang lổ.

Còn gương mặt của người nọ, so với hoa còn tuyệt sắc hơn.

Đúng là Dung Từ của Nghê Quang Đảo.

“...Dung Từ?”

Ninh Ninh thật cẩn thận đến cạnh hắn từng bước một, quanh thân thiếu niên tỏa ra mùi u hương nhàn nhạt cùng mùi máu quyện lại với nhau, mạc danh kỳ diệu lại sinh ra vài phần xinh đẹp nhưng sa đọa.

Thấy đối phương không có phản ứng, động tác của nàng thêm nhẹ hơn, sau đó chậm rãi ngồi xuống ở bên người Dung Từ, duỗi tay thăm dò hơi thở của hắn.

Ngón tay khó khăn lắm mới đặt dưới cánh mũi hắn, bỗng nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua.

Đóa hoa theo gió mà lay động như ngọn lửa đang nhảy múa, còn mang đến một trận hương hoa nồng đậm, Ninh Ninh trúng phải mê hương, hơi hơi nheo mắt lại, nhìn một mảnh cánh hoa bay xuống trước mặt mình.

Dung Từ không hổ là mị tu thiên tài trẻ tuổi, chẳng những trời sinh có khuôn mặt mị sắc thiên thành, ngay cả lúc nhìn người, thần sắc cũng thập phần câu nhân.

Đôi mắt là bộ phận đẹp nhất trên khuôn mặt hắn, đuôi mắt còn hơi xếch lên một độ cong nhất định, nhìn giống như luôn mang theo mị ý như có như không, hai mắt phảng phất như hàm chứa nước, dưới ánh mặt trời lại thêm phần diễm lệ.

Ninh Ninh bị ánh mắt không thèm che giấu của hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, đem tầm mắt chuyển sang miệng vết thương trên thân thể Dung Từ.

“Thương thế của ngươi nhìn qua rất nghiêm trọng.”

“Gặp phải một ma hùng (gấu ma), đánh một trận, không đáng ngại.”

Dung Từ không chút để ý mà cong khóe miệng, tựa hồ tính toán muốn ngồi dậy. Nhưng vừa mới nhổm dậy được một nửa, miệng vết thương liền nứt toạc ra khiến hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

--thân thể hắn có chút không chịu được, mất khống chế mà nghiêng người về phía trước, dừng ngay trong lòng ngực Ninh Ninh.

Không đúng, không phải là ‘mất khống chế’.

Tên tiểu tử này tuyệt đối là cố ý.

“Xem ra ta không đi được.”

Dung Từ cư nhiên còn có thể mở miệng cười, âm thanh lười nhác, giống như cá chết chờ lên thớt, hô hấp dừng lại ở cổ nàng “Ninh Ninh cô nương trong giới tu sĩ cũng coi như là chính đạo, nhất định sẽ không mặc kệ ta ở đây đi?”

Hơi thở ấm áp mang theo hương khí, giống như móng vuốt lông xù nhẹ nhàng cào cào như gãi ngứa, một bàn tay chậm rãi leo lên xương sống của nàng.

Ninh Ninh chưa từng cùng nam sinh cùng tuổi tiếp xúc thân mật qua như vậy, lập tức bị dọa đến ngừng thở, hai tai nóng lên.

“Trong sơn động của ta có để ít dược thảo, ngươi, ngươi buông tay đi, ta liền mang ngươi đi.”

Âm thanh của nàng nhỏ đi vài phần “Dù tính là bị thương, cũng không thể như vậy, như thế này...”

Dừng một chút, không hề có chút tự tin nào mà bổ sung một câu “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Bên tai truyền đến tiếng Dung Từ không chút che giấu cười.

Trong lòng nàng điên cuồng hò hét, cứu mạng a, đây là loại lời kịch yêu nữ cùng chính đạo đại hiệp hay nói không phải sao!

Nói tóm lại, nàng cứ như cậy mà đem cả ba người Dung Từ, Hạ Tri Châu và Hứa Duệ cùng nhau ở trong hang động.

Nấm độc nếu là không có được giải dược, bệnh trạng khả năng sẽ kéo dài vài ngày. Tôn đại Phật Hạ Tri Châu kia còn không có tỉnh táo lắm, thấy Dung Từ liền kinh ngạc mà trùng lớn hai mắt “Oa, Ninh Ninh, ngươi như thế nào lại nhặt được một đóa hoa so với ngươi còn giống chước hỏa quỳ hơn vậy!”

Hứa Duệ đã hơi thanh tĩnh một chút, vốn dĩ y còn đang ôm cánh tay phải ‘con gái ngoan’ mà ngủ, nhìn thấy Dung Từ liền lập tức nhíu mày “Sao lại đem người của Nghê Quang Đảo đến đây?”

Nghê Quang Đảo cùng Hạo Nhiên Môn giống nhau, thanh danh đều không quá tốt.

“Dung Từ bị thương không tiện đi lại, ta dẫn hắn đến đây tránh trước một chút.”

Ninh Ninh tựa hồ hoàn toàn không chút cố kỵ vấn đề này, đem thiếu niên đến một góc trong sơn động, lại lấy thuốc trị thương từ trong bao đang để một bên đưa cho hắn.

“Hắn còn không có nơi để đi? Hắn chính là đệ tử được sủng ái nhất Nghê Quang Đảo!”

Hứa Duệ hừ lạnh một tiếng “Ngươi hiện tại có được Thiên Tâm Thảo, không có biết bao nhiêu người đang âm thầm mơ ước, loại người không rõ lai lịch này thế nhưng tự tiện mang về-- còn ngại chết chưa đủ nhanh?”

“Thiên Tâm Thảo?”

Dung Từ cười như ánh mặt trời ấm áp, nhưng ý cười lại lạnh lẽo trào phúng, khi hắn cười hình như đã đυ.ng đến miệng vết thương, nhíu mày cắn chặt răng “Như thế nào, chẳng lẽ trong mắt Vạn Kiếm Tông, Nghê Quang Đảo của ta nhất định sẽ làm những chuyện trộm cắp kia?”

Trong lúc nhất thời gương cung bạt kiếm, không có người ra tiếng.

Một giọng nam nhân khác có chút quen đánh vỡ cục diện trầm tịch này “Này... Ta tới có phải không đúng lúc hay không?”

Hứa Duệ nổi giận đùng đùng mà quay đầu lại, thấy Trâu Võ gương mặt đầy tươi cười đang đứng trước cửa động.

“Ta tới lấy chước hỏa quỳ.”

Y đem huyệt động đánh giá một phen, ho nhẹ một tiếng “Không biết kim ngọc lò của Ninh Ninh sư muội...”

“Không thành vấn đề.”

Ninh Ninh nỗ lực cười cười, cầm lấy đan lô bằng bàn tay ở một bên, sau một cái chớp mắt chần chờ, mới cùng Trâu Võ ra khỏi huyệt động.

Không có ai chú ý tới, trong mắt nam nhân ngăm đen hiện lên tia đắc ý dào dạt.

Y không phải kẻ ngốc, đến đây thăm dò chuyện bếp lò kia là giả, y sớm đã mai phục ở gần vườn chước hỏa quỳ. Quả nhiên, ở đó không bao lâu liền thấy Ninh Ninh đến đó hái hoa.

Tiểu cô nương quả nhiên còn nhỏ, thật cho rằng loại kỹ xảo này có thể lừa y. Nghĩ đến nàng trước đó còn có ý định thả dây dài câu cá lớn, chờ y tự nguyện dâng lên linh thực phẩm cấp cao giai, sau đó liền cùng bảo vật chuồn mất.

Y liền cố tình không làm theo, vẫn cố tình chỉ đưa cho nàng mấy thứ hoa cỏ thiên giai, rồi hưởng thụ cảm giác có được thiên giai linh thực vô hạn.

Tiểu nha đầu, còn muốn cùng y đấu?

Lại lần nữa nhận lại một đống linh thực thiên giai, thần sắc Ninh Ninh quả nhiên trở nên ảm đạm, nhưng vẫn hứa hẹn không lâu sau đó sẽ đưa đến gấp đôi cho y.

Hai người nói chuyện một chút liền dừng, Trâu Võ đang có ý định rời đi, lại đột nhiên nghe thấy từ đằng sau một trận tiếng bước chân.

Lúc y quay đầu lại, liền nhìn thấy là người vừa cùng Ninh Ninh đang nổi lên xung đột, Hứa Duệ.

“Hứa sư đệ.”

Trâu Võ đánh giá sắc mặt âm trầm của y, đoán không ra người này đi theo ra đây là có dụng ý gì “Có việc gì sao?”

Hứa Duệ lạnh lùng cười, bộ dạng cao cao tại thượng mà nhìn y “Ngươi còn không hiểu? Bọn họ là đang lừa ngươi.”

Đúng rồi, đám người kia đều cho rằng y là một đại ngốc tử đang bị lừa.

Trâu Võ cau mày, dùng truyền âm hỏi lại “Cho nên?”

Thiếu niên trước mắt y thấy y thần sắc như thường, rốt cuộc cũng lộ ra một tia hoảng loạn “Ngươi... Ngươi chẳng lẽ đã sớm biết?”

“Chuyện này còn không phải quá dễ dàng.”

Y đắc ý dào dạt mà cười nhạo nói “Nhưng thực ra là ngươi, bỗng nhiên lại đem chuyện này nói cho ta, muốn từ chỗ ta lấy được chỗ tốt nào à?”

“Không hổ là sư huynh của Hạo Nhiên Môn.”

Hứa Duệ thả lỏng một chút, sau đó lại theo bản năng nắm chặt tay “Ta muốn cùng ngươi hợp tác, cùng nhau đem Thiên Tâm Thảo cướp về tay.”

Trâu Võ có chút kinh ngạc “Thiên Tâm Thảo?”

“Ninh Ninh đến tột cùng là đem nó cất ở nơi nào, ngay cả ta cũng không biết. Năn nỉ ỉ ôi cũng không được, nếu muốn có được nó, chỉ có thể dùng biện pháp bạo lực thôi.”

Kẻ này đã trúng độc, lúc nói chuyện có chút không lưu loát, nhưng giữa hai đầu lông mày vẫn tàn nhẫn sắc bén như đao.

“Tuy rằng các trưởng lão quy định không được lấy đông hϊếp yếu, nhưng đó chỉ là trong tình huống bình thường-- nếu chúng ta có lý do chính đáng để đối phó nàng, như vậy liền có thể đổi cách nói khác rồi.”

“Lý do chính đáng?”

“Đan lô này bất quá chỉ là một cái bẫy rập, kế hoạch chân chính của nàng, là chờ ngươi đưa đến linh thực trân phẩm sau đó trực tiếp bỏ chạy. Tiểu Trọng Sơn lớn như vậy, cho dù ngươi có ngày đêm tìm nàng, cũng không nhất định có thể tìm được, nhưng nếu có ta, hết thảy đều sẽ khác.”

Âm thanh Hứa Duệ thực lạnh lẽo “Ta sẽ dùng thư phù nói cho ngươi biết vị trí của nàng, ngươi cùng những người Hạo Nhiên Môn khác đi cản nàng lại. Đến lúc đó Ninh Ninh sẽ thành người cướp linh thực, còn ngươi thành người bị hại... Không phải là đã có đủ nguyên do để làm chuyện cần thiết rồi sao?”

Đây có thể xem là biện pháp đáng tin cậy nhất mà Trâu Võ nghe qua.

Nếu không hợp tác cùng Hứa Duệ, y cùng lắm chỉ có thể lấy được một đống linh thực thiên giai, so với Thiên Tâm Thảo, có khác gì trân châu so với cỏ rác.

“Bất quá...” Y tạm dừng một lát, trong giọng nói có vài phần chế nhạo cùng tìm tòi nghiên cứu “Ngươi như thế nào lại muốn cùng ta hợp tác?”

“Ai không nghĩ muốn Thiên Tâm Thảo? Trong tay Ninh Ninh có hai mảnh lá Thiên Tâm Thảo, ta tuyệt đối sẽ không được chia đến, nếu hợp tác cùng ngươi, hai ta mỗi người một nửa, ta còn có thể được một mảnh.”

Hứa Duệ nhún nhún vai “Hơn nữa ngươi cũng thấy rồi, ta cùng hai người kia biết nhau không đến một ngày, nàng có thể vì một tên mị tu không rõ lai lịch mà tranh chấp cùng ta, suy đi nghĩ lại thì cũng chỉ là một tiểu cô nương, không đầu thật không qua thông minh.”

Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, thiếu niên kiếm tu hai mắt rũ xuống, lộ ra một tia thần sắc nhu hòa “Quan trọng nhất chính là, nếu có thể đưa cho sư tỷ... Nói không chừng nàng còn có thể lau mắt mà nhìn ta.”

“Ta phi! Đi mà lau mắt ngươi ấy!”

Ngoài huyền kính, một đám người khó khăn lôi kéo một nữ nhân đang nổi trận lôi đình “ Tô Thanh Hàn nếu biết ngươi làm ra loại sự tình này, không đánh chết ngươi mới là lạ! Ta như thế nào lại dạy ra một tên đồ đệ như ngươi a, ai da cái eo già này của ta!”

Nàng ta nói xong thì nhìn về phía Thiên Tiện Tử đang thảnh thơi uống trà.

“Đồ đệ của ngươi bị hố, chẳng lẽ đến một chút tức giận cũng không có sao?”

Thiên Tiện Tử ăn một miếng bánh bạch ngọc, nhếch miệng cười cười “Chúng ta tiếp tục xem, trò còn ở phía sau.”

==

Dung Từ từ trong mơ mà hồ đồ tỉnh lại, hoảng hốt nhìn hai bóng người cách đó không xa.

Trong lúc mơ mơ màng màng, một giọng nam truyền vào tai hắn “Vậy đêm nay, không vấn đề gì chứ? Tiểu tử Hứa Duệ kia không biết đã đi đâu, chỉ có hai người chúng ta, ngược lại còn khiến ta yên tâm một ít.”

Sau đó là âm thanh của Ninh Ninh “Hứa Duệ sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Ta không nghĩ đến y sẽ tức giận như vậy... Nếu gặp nguy hiểm thì thật không xong.”

“Vẫn là ngươi may mắn.”

Hạ Tri Châu cười “Trong động cư nhiên cất giấu bản đồ thiên hà thạch, trong đó còn có một tảng ở phụ cận. Ta nghe nói cục đá kia đối với việc rèn kiếm rất hữu dụng, là bảo vật ngàn năm khó gặp--”

Đại khái người kia phát hiện Dung Từ đã tỉnh, đối phương bị hoảng sợ đến mức những lời còn chưa nói xong liền bị nuốt tại cổ họng.

“Ngươi tỉnh rồi!”

Ninh Ninh so với Hạ Tri Châu thì phản ứng bình thường hơn rất nhiều, Dung Từ có thể nhìn ra, nàng là thật sự cao hứng “Miệng vết thương hẳn đã không còn đau như trước nhỉ? Ngươi ngủ cũng đã một lúc lâu.”

Dung Từ câu môi cười “Xin lỗi, có phải ta đã quấy rầy các ngươi hay không?”

Huyệt động xuất hiện một trận trầm mặc lại xấu hổ.

“Không, không có a!”

Hạ Tri Châu gượng cười “Chúng ta đang thảo luận về hậu sinh sản của linh thú, đúng không Ninh Ninh?”

Ninh Ninh sờ sờ mũi, gật gật đầu.

Xem ra nàng thật sự không có thói quen nói dối, động tác sờ mũi này chỉ khi chột dạ mới có.

Hạ Tri Châu đại khái cảm thấy có chút xấu hổ, một bên hướng đến bên ngoài huyệt động mà đi, một bên ấp úng mở miệng “Ta đây đi tìm Hứa Duệ, các ngươi cứ chậm rãi nói chuyện.”

Hạ Tri Châu nói xong liền đi, Dung Từ ngước mắt liếc nhìn Ninh Ninh đang không biết làm sao, đáy mắt nhiễm ý cười “Như thế nào, kiếm tu chán ghét ta đã rời đi?”

Ninh Ninh bên tai đỏ lên, chậm rì rì ngồi xuống cạnh hắn “Đây không phải do ngươi. Ta cũng không biết Hứa Duệ bị làm sao, từ giữa trưa hôm nay, y đã kỳ kỳ quái quái.”

Huyệt động không có âm thanh của Hạ Tri Châu cùng Hứa Duệ phá lệ an tĩnh. Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào hang động, trong hang bớt đi chút âm u, lại nghe thấy tiếng gió như tiếng chuông réo rắt.

Hồn y mị tu mặt mày như họa, dưới bóng chiều tà lại nhuộm lên một tầng hồng nhạt mông lung, mặc dù hắn không nói lời nào, nhưng vẫn dễ dàng câu nhân đoạt phách.

Dung Từ lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên lên tiếng.

“Là ta sai, chờ thương thế của ta tốt hơn một chút, ngày mai sẽ tự mình rời đi.”

Hắn nói rất bình thản, khóe miệng thậm chí còn có một độ cong nhàn nhạt, biểu tình lại cô độc bất kham.

Mị tu không phải danh môn chính phái, hiện tại lại có bộ mặt cô đơn không thể lý giải, Ninh Ninh nghe xong thì nhíu mày, chần chờ một lúc lâu, rốt cuộc mới thấp giọng nói.

“ Dung Từ, thực xin lỗi.”

Thiếu niên không có trả lời.

Trong lòng lại vui vẻ.

Cá đã cắn câu.

Lấy tu vi của hắn, đương nhiên không có khả năng bị ma hùng làm bị thương. Sở dĩ cố tình bị thương, là vì tiếp cận Thiên Tâm Thảo.

Hắn cảm nhận được linh khí của Thiên Tâm Thảo khi xuất thế, vừa chạy tới liền trùng hợp thấy Ninh Ninh đang cùng Trâu Võ giằng co. Đơn thương độc mã đấu thì Dung Từ thắng không nổi, nếu muốn từ bên người Ninh Ninh trộm đi Thiên Tâm Thảo, phương pháp tốt nhất là dùng khổ nhục kế lừa đi sự tín nhiệm của nàng.

Đầu tiên, hắn từ đoạn đối thoại mà biết được Ninh Ninh sẽ đi kiếm chước hỏa quỳ. Sau đó cố ý để ma hùng cào bị thương, lại ngã trước bụi hoa chước hỏa quỳ để nàng mang về huyệt động. Tiếp theo là giả vờ bơ vơ không nơi nương tựa, bộ dạng nhu nhược đáng thương, chỉ như vậy liền có thể đem tiểu cô nương này xoay mòng mòng.

Hiện tại thì sao, mặc dù vẫn chưa biết nơi để Thiên Tâm Thảo ở đâu, nhưng thiên hà thạch trong miệng bọn họ, cũng có thể xem là bảo vật thú vị.

“Ta trước kia không biết, mọi người đối với ngươi lại có địch ý lớn như vậy. Nhưng mà trong mắt ta, mỗi loại tu hành đều như nhau, không phân biệt cao thấp sang hèn, ngươi cùng những người khác cũng như vậy.”

Nàng nói có chút ấp úng, âm thanh thực nhẹ nhàng “Ta... Ta tin tưởng ngươi.”

Giọng Dung Từ mềm đi một chút, như là lẩm bẩm tự nói, còn mang theo một chút mờ mịt cùng kinh ngạc.

“Tin tưởng ta?”

“Kỳ thật vừa rồi, ta cùng Hạ Tri Châu đang bàn luận chuyện thiên hà thạch.”

Ninh Ninh nắm chặt cổ tay áo, làm như là quyết tâm rất lớn mới nói ra những lời này “Chúng ta ở trong huyệt động phát hiện ra bản đồ vị trí thiên hà thạch, hắn không muốn cho ngươi biết, nhưng là... Ta tin tưởng ngươi đối với chúng ta không có ác ý.”

Hồng y thiếu niên buông mi xuống, âm thanh giống như rượu mạnh ủ lâu năm, yên lặng không một tiếng động khiến người ta say “Thiên hà thạch?”

“Là bảo vật thánh giai giống như Thiên Tâm Thảo.”

Nàng vui vẻ cười nói với hắn, ngữ khí mềm nhẹ, không có đề phòng xa cách giống như những kiếm tu khác, mà xem hắn như bằng hữu để tâm sự “Nghe nói mỗi ngày vào giờ Tuất nó sẽ phát sáng một lần, chỉ cần có thể tìm thấy ánh sáng đó, liền sẽ tìm được nó.”

Dung Từ lại cười “Cho nên, các ngươi tính toán tối nay đi?”

“Đúng vậy, là ở sườn núi U Lan cách nơi này không xa.”

Ninh Ninh dùng tay chống cằm, nhìn bầu trời đang trở nên tối dần “Hạ Tri Châu không muốn ta nói cho ngươi, nhưng ngươi bị thương nặng như vậy, sao có thể đi theo chúng ta để đoạt trân bảo chứ. Hắn luôn nghĩ quá nhiều.”

Nàng nói xong liền ngáp một cái, tựa hồ có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng hỏi hắn “Dung Từ, Nghê Quang Đảo các ngươi đóng trại ở nơi nào a? Cảm giác các ngươi luôn thần thần bí bí.”

Không tồi, hắn xác thực sẽ không đoạt.

Hồng y thiếu niên nhấp môi, không tiếng động mà mỉm cười, vẫn là một bộ dáng ngoan ngoãn nhu nhược, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn khó phát hiện.

Hắn sẽ không có làm gì...

Nhưng những người khác của Nghê Quang Đảo luôn cùng hắn bảo trì liên lạc, thì không có ngoan như vậy.

==

Sườn núi U Lan.

Đệ tử Nghê Quang Đảo tiến vào Tiểu Trọng Sơn vốn không nhiều lắm, vì để truy tìm thiên hà thạch, cơ hồ là toàn quân đều xuất động.

Sườn núi U Lan vào đêm phá hệ yên tĩnh lạnh lẽo, cỏ dại cùng hoa lân sinh trưởng hỗn độn, theo gió mà lay động như bạch cốt, bóng cây che hết đi ánh trăng, làm màn đêm càng thêm đen như mực.

Hiện giờ đã sắp tới giờ Tuất, thần kinh mỗi người đều phá lệ căng chặt. Trong một mảnh không gian tĩnh mịch, bỗng nhiên vang lên vài tiếng bước chân không đồng đều.

Kẻ cầm đầu là một thiếu niên thanh y đang cùng người khác trao đổi ánh mắt, sau đó ngưng tụ linh lực hóa thành một cỗ lực lượng mãnh liệt hướng đến người trước mặt.

Người nọ phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng làm bộn họ bất ngờ chính là, giọng nói kia không phải âm thanh của nữ, mà là một giọng nam nhân tục tằng.

Tiểu đội trưởng thanh y thấy thu lại ám khí, cũng thu liễm sát khí quanh thân, ngước mắt lên nhìn.

Ở dưới ánh trăng, nàng ta rốt cuộc thấy rõ bộ dáng người kia.

Kia không phải Ninh Ninh, cũng không phải Hạ Tri Châu.

Là một nam nhân mắt to mày rậm, thân hình cường tráng, thế nhưng lại là... Trâu Võ của Hạo Nhiên Môn!

==

Nếu muốn hiểu hết mọi chuyện, phải lùi thời gian về buổi chiều.

Vào lúc Dung Từ thoa xong dược rồi chìm vào giấc ngủ.

“Ta nói này Ninh Ninh, ngươi thật sự muốn đem mị tu kia lưu lại à?”

Hạ Tri Châu ôm kim ngọc lò, dùng truyền âm nói chuyện với nàng.

“Hắn lớn lên tuy đẹp thật, nhưng chúng ta lại không hiểu rõ hắn, vạn nhất tiểu tử kia là người xấu, có ý đồ với Thiên Tâm Thảo thì làm sao?”

Không ngờ tới Ninh Ninh lại cười cười “Bằng hữu, tự tin chút, đem chữ ‘vạn nhất kai’ xóa bỏ đi.”

Hạ Tri Châu ăn nấm độc, đầu óc vốn dĩ đã không được nhanh nhạy lắm, lúc này nghe thấy nàng thình lình nói ra câu như vậy, không khỏi ngẩn người.

“A?”

“Xem qua ‘Vô gian đạo’ cùng ‘Điệp ảnh ngụy tình’ chưa?”

Nàng dùng tay búng búng bếp lò, phát ra một tiếng tạch, Ninh Ninh cũng theo âm thanh mà cong khóe miệng.

“ Hứa Duệ từng nói qua, Dung Từ là đệ tử có thực lực mạnh nhất Nghê Quang Đảo, trong môn phái nhất định có địa vị cùng nhân mạch không hề thấp. Nghê Quang Đảo trước nay luôn kéo bè kết cánh mà hành động, vậy tại sao khi hắn bị thương lại không tìm đến tông môn của mình nhờ giúp đỡ, mà ở đây cùng chúng ta đóng vở kịch ‘vô tình gặp được’.”

“Chưa kể, thời gian và địa điểm ngẫu nhiên lại còn vừa khéo như vậy, vừa đúng lúc ta có được Thiên Tâm Thảo, lại không thể không đi hái chước hỏa quỳ.”

Hạ Tri Châu đột nhiên mở to hai mắt “Hắn ta là gián điệp?”

“Hiển nhiên. Từ lúc Trâu Võ muốn ta luyện chế chước hỏa quỳ, ta liền cảm nhận được ở sau lưng có người nghe lén. Xem chừng hắn là kẻ nghe lén đó, cho nên mới có thể đúng lúc xuất hiện.”

Ninh Ninh gật gật đầu “Khi ta đem Dung Từ về đây, thời điểm tìm thuốc cho hắn đã cố tình thả một ít cánh hoa hỏa quỳ. Nếu hắn lòng mang ý xấu, sau khi chúng ta cùng Trâu Võ rời đi nhất định sẽ lục tìm Thiên Tâm Thảo.”

Nàng ngáp một cái “Sau khi trở về ta đã xem lại túi đồ, chước hỏa quỳ đã biến thành màu đỏ. Nếu nó vẵn luôn ở trong túi, lẽ ra nên có màu trắng thuần.”

“Vậy hắn để mở túi lúc ngươi rời đi.”

Hạ Tri Châu không nhịn được cười ra tiếng “Dung Từ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, ngươi sẽ tương kế tựu kế biến hắn thành quân cờ.”

“Người từ Nghê Quang Đảo cùng Bát Quái môn đều không có ý tốt, khẳng định sẽ không nương tay. Nếu bọn họ xem chúng ta như dê béo đợi làm thịt, chi bằng...”

Nàng híp mắt nói “Chúng ta trái lại có thể lợi dụng một chút, kéo sạch lông dê trên người họ.”

Hạ Tri Châu lập tức được gợi lên hứng thú “Kéo như thế nào?”

“Hạo Nhiên Môn giỏi đấu võ, đầu óc lại không quá linh hoạt, bọn hắn lại ngại những người bên ngoài đang quan sát trực tiếp, nhất định sẽ không động tay chân với chúng ta ngoài sáng. Cho nên phương pháp tốt nhất đối với bọn họ là kiên nhẫn chờ đợi, đợi chúng ta có sai sót.”

Ninh Ninh ở trên mặt đất nghiêm túc đặt một hòn đá nhỏ “Nghê Quang Đảo yêu thích dùng kế, nhét cho chúng ta một tên nằm vùng. Tuy rằng mục tiêu là Thiên Tâm Thảo, nhưng tìm như thế nào cũng không thấy được nó giấu ở đâu, lúc này, lại đột nhiên nghe thấy chúng ta thảo luận về một nơi khác có tuyệt thế trân bảo...”

Hạ Tri Châu cướp lời “Vậy bọn họ khẳng định sẽ dời mục tiêu, đến nơi đó trực tiếp đoạt báu!”

“Chính xác. Chỉ cần bảo vật không phải của chúng ta, Nghê Quang Đảo liền có quyền cướp đoạt, có thể lấy nhiều đánh ít. Để đánh bại chúng ta, lúc đó bọn hắn sẽ huy động rất nhiều người, một đám đều đi đến sườn núi U Lan.”

Ninh Ninh cầm lấy một viên đá khác, nhẹ nhàng đánh vào khối đá trước đó, phát ra một tiếng giòn vang “Kết quả nơi đó không có bảo vật gì, ngược lại còn đυ.ng phải đám người Hạo Nhiên Môn đang lửa giận ngập trời -- sẽ thế nào?”

Hạ Tri Châu vỗ tay liên tục “Hollywood nhìn thấy cũng trầm mặc, Hoành Điếm nghe xong liền rớt nước mắt. Trò hay a!”

Tơ nhện dần dần được giăng ra.

“Dung Từ không phải kẻ ngốc, muốn để hắn hoàn toàn tin tưởng chúng ta phát hiện ra tung tích đá thiên hà, nhất thiết phải chơi trò lạt mềm buộc chặt.”

Ninh Ninh nói “Cảnh sát lúc thẩm vấn còn có kịch bản, một kẻ mặt đỏ, một kẻ mặt đen. Đến lúc đó ngươi nhất định phải diễn cho ra bộ dáng cực kỳ phản cảm. Còn ta, sắm vai thiếu nữ bị dung nhan của hắn mê hoặc đến ngu ngốc, một đóa hoa đơn thuần lại không có vẻ bạch liên hoa, khiến hắn tin tưởng tin tình báo là thật, còn có thể thao túng ta mà biết được vị trí của thiên hà thạch.”

Hạ Tri Châu vui đến không khép miệng lại được “Sau đó thì sao?”

“Sau đó à, chúng ta lại làm bộ ‘ai nha, không phải chúng ta không tin tưởng ngươi, chỉ là món đồ này quá sức trân quý, để ngươi theo thật sự không an tâm, vì vậy ngươi tuyệt đối đừng đi theo chúng ta’, làm cho hắn tin tưởng tin tứ này tuyệt đối chính xác, lập tức đem chuyện này nói với người Nghê Quang Đảo.”

Nàng nói một hơi cũng thật mệt mỏi, cầm lấy ấm nước lên uống mấy miếng, mím môi “Thiên hà thạch vào lúc 7 giờ tối mới có thể sáng lên, Nghê Quang Đảo nhất định không nghĩ tới, chờ đợi bọn họ không phải thiên hà thạch, mà là nhóm người Hạo Nhiên Môn.”

“Hạo Nhiên Môn?”

Hạ Tri Châu đã bừng tỉnh đại ngộ “Ngươi là muốn lấy lò luyện đan làm cái cớ để dụ bọn hắn?”

Vừa nói xong, một ngọn gió đột ngột xẹt qua ngọn cây, thổi cho cây cối cũng vang tiếng xào xạc.

Ánh nắng như hoàng kim trút xuống, lẳng lặng dừng trên mặt tinh xảo vô hại của tiểu cô nương. Khóe miệng Ninh Ninh cong lên, trong giọng nói mang theo vài phần bí hiểm “Không chỉ muốn gạt bọn hắn đến núi U Lan, ta còn muốn lấy linh thực trân giai trong tay Trâu Võ.”

Thấy Hạ Tri Châu lộ ra vẻ mặt anh da đen cùng dấu chấm hỏi to đùng, nàng nhấp môi cười nhẹ “Kỳ thật ngay từ đầu, ta đã đoán được với chỉ số thông minh của Trâu Võ, đại khái sẽ nhìn thấy chuyện lò luyện đan. Lô đỉnh chỉ là ngoài mặt thôi, cá lớn chân chính, là Hứa Duệ.”

Hạ Tri Châu ngu luôn rồi.

Trâu Võ chỉ sợ nằm mơ cũng không đoán ra được, Hứa Duệ nhìn như đã đem Ninh Ninh đi bán không còn một manh giáp, thực chất lại là gián điệp.

Kẻ bị phản bội hợp tác với kẻ phản bội, ai có thể nghĩ tới điều này.

“Mặc kệ Trâu Võ có phát hiện lô đỉnh là giả hay không, chỉ cần Hứa Duệ có thể mang dáng vẻ uất hận tiết lộ cho hắn, kim ngọc lô đỉnh là một âm mưu, lại đem kế hoạch của chúng ta một năm một mười kể lại--”

Ninh Ninh duỗi ta đưa ra một con số “Trâu Võ có thể tin hắn sáu phần.”

“Sáu phần? Còn bốn phần kia thì sao?”

“Để cho hắn bán tín bán nghi mà suy nghĩ. Không chút nghi ngờ chúng ta có nội chiến.”

Nàng từ từ dựa vào thân cây, ngón tay nghịch ngợm đem đuôi tốc quấn quanh thành vòng “Một khi Trâu Võ trong lúc ‘vô tình’ phát hiện ra quan hệ của Hứa Duệ và chúng ta không tốt, kẻ thù của kẻ thù không phải là bạn tốt sao, hẳn sẽ sinh ra hảo cảm với hắn.”

Hạ Tri Châu cuối cùng cũng thông suốt “Cho nên lúc đó ngươi vì Dung Từ mà tức giận với Hứa Duệ là cố ý! Hảo mưu kế, đã khiến Dung Từ suy nghĩ rằng ngươi thiên vị hắn, lại làm Trâu Võ biết chúng ta cùng Hứa Duệ bất hòa!”

“Ta đã sớm phát hiện ra Trâu Võ đi theo chúng ta từ chỗ chước hỏa quỳ, vì vậy đã đưa cho Hứa Duệ một cái truyền âm, bảo hắn cật lực biểu hiện phản đối Dung Từ gia nhập, tốt nhất có thể nháo cho lớn chuyện càng tốt.”

Ninh Ninh gật gật đầu, đôi mắt vui vẻ cong cong “Trâu Võ nhất định sẽ nghe theo lời Hứa Duệ, đưa cho ta một phâng linh thực trân phẩm. Sau khi mọi chuyện hoàn thành, chỉ cần ở nơi hai địa môn phái chạm mặt nhau, cháy nhà châm thêm chút xăng-- Hạo Nhiên Môn liền tin tưởng chúng ta cùng Nghê Quang Đảo là cùng một hội.”

Nàng dừng một chút, khóe miệng cười càng sâu “Nói nữa, Trâu Võ là tận mắt thấy quan hệ giữa chúng ta với Dung Từ không tồi. Một thiếu nữ si tâm như ta lại vì người ngoài giận dỗi đồng bạn.”

Dung Từ hẳn là không nghĩ đến, bản thân trăm phương ngàn kế làm gián điệp, cuối cùng lại trở thành nhược điểm, khiến Hạo Nhiên Môn cho rằng giữa Nghê Quang Đảo và Ninh Ninh có quan hệ không tiện nói ra.

Hạ Tri Châu chỉ nghĩ hô o một tiếng : Diệu kế, diệu kế!

Cả hai tông môn đều cho rằng mình đã thắng, một bên cho rằng có thể hung hăng xài ‘luật rừng’ trừng trị bọn họ, bên còn lại chỉ nghĩ đến cảnh vật quý đã vào tay mà mừng như điên, trăm triệu không đoán ra đây là một ván cờ đã được xếp đặt.

Trận chiến này, hai phe Nghê Quang Đảo và Hạo Nhiên Môn nhất định đại thương nguyên khí.

Vốn dĩ thực lực bọn họ đã không mạnh, lại đánh một hồi đến lưỡng bại câu thương, càng không có tinh lực tới gây phiền toái cho Ninh Ninh.

Cái này, kế trong kế, kế phản gián, kế nằm vùng, kế gián điệp hai mang, kế châm ngòi ly gián đều có, xuất sắc a.

Hạ Tri Châu tấm tắc khen “Ngươi là bản sao của Tom Cruise à?”

“Thật xin lỗi.”

Ninh Ninh rất ăn ý mà trả lời “Ta là cảnh sát.”

====

Chạng vạng, sườn núi U Lan.

Hai đội người gặp nhau, Trâu Võ định đi đào kho báu đã xanh mặt.

-- không phải nói người khác không biết tin tức thiên hà thạch sao? Sao nơi này lại có một đám người Hạo Nhiên Môn.

Trâu Võ nghĩ nghĩ, thiếu chút nữa là nổ luôn não nhỏ, biểu tình thật âm trầm, âm thầm nắm chặt tay.

Hắn nghe Hứa Duệ nói xong, tầm hơn một canh giờ trước đã đưa gốc trân giai linh thực kia cho Ninh Ninh, cũng là cách đó không lâu nghe được tin nàng bỏ chạy đến sườn núi U Lan này.

Nhưng mà lúc hắn tới, người còn chưa thấy được, bên tai còn đột nhiên vang đến một giọng truyền âm.

Là tiếng của Hạ Tri Châu, bên trong còn mang theo một chút khoe khoang cùng đắc ý “Hứa Duệ có đem tất cả bí mật nói cho ngươi không? Xin lỗi nha, báu vật chúng ta quả thật tìm không thấy. Cũng may có Nghê Quang Đảo hỗ trợ, nói chỉ cần đem một nửa linh thực trân giai chia cho bọn họ là có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề này.”

Tên tiểu tử kia vừa nói vừa thở dài, làm ra vẻ không cam lòng “Aiz, một nửa thì một nửa vậy, dù sao vốn dĩ cũng không phải đồ của bọn ta. Người anh em, bảo trọng a!”

Trâu Võ đến cả ý niệm gϊếŧ người cũng có rồi.

Mà phía bên kia, người cầm đầu mặc áo xanh trong mắt cũng có ý nghĩ tương tự.

Âm thanh Hạ Tri Châu lúc này cũng vang lên trong tai y, vừa mang ý cười lại thở dài, hoàn toàn danh xứng với thực là một kẻ cặn bã “Các ngươi đã cho người giám sát bọn ta có phải không? Tiếc là đã sớm bị phát hiện. Đám người ngu ngốc Hạo Nhiên Môn kia nói rằng, chỉ cần đem kim ngọc lô đưa cho bọn họ, họ liền đồng ý giúp bọn ta giáo huấn các vị một phen. Ai kêu bọn họ ngốc như vậy chứ, thế nên bọn ta đáp ứng rồi.”

Hạo Nhiên Môn đây là bị xem như đánh thuê hộ!

Thanh y thiếu nữ nắm chặt tay, lạnh giọng cất tiếng nói “Kim ngọc lô kia vốn là đồ giả, các ngươi bộ không biết à?”

Trâu Võ càng nghe càng giận.

Đám người này vốn đã biết bọn hắn bị lừa đến xoay mòng mòng, thế mà còn bắt tay với đám người Huyền Hư phái chỉnh bọn họ, lúc này còn nhắc tới chuyện này--

Còn dám lên mặt châm chọc hắn?!

“CMM” Trâu Võ lập tức mắng một câu thô tục, vẻ mặt hung thần ác sát mà đáp “Ta đã sớm biết! Gián điệp của bọn ta đã sớm thông báo!”

Thanh y hoảng hốt.

Đã sớm biết? Đã sớm biết còn thông đồng cùng Huyền Hư phái chặn đường bọn họ! Xem ra người này không phải bị lừa gạt, mà hắn lại có ý tưởng đuổi tận gϊếŧ tuyệt bọn họ!

“Đúng rồi, lần này Nghê Quang Đảo tới tranh thiên hà thạch, hẳn là đem theo khoảng tám phần đệ tử tông môn đúng không? Còn có tên Dung Từ đang ngốc ở...”

Giọng Hạ Tri Châu đột ngột truyền đến, hắn cười hắc hắc khoái trá “Đại bản doanh của các ngươi, không biết còn được mấy người ha? Ây da, không đúng, loại tin tức này, chờ Ninh Ninh trở lại thì sẽ nói cho ta.”

Vốn dĩ đã sốt ruột đi cướp thiên hà thạch, cả đám bọn họ cơ hồ là đi hết, chỉ để lại duy nhất một người ở lại trông coi đồ vật.

Thanh y thiếu nữ thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu.

Nàng ta lúc này mới vừa rồi đã suy nghĩ cẩn thận, đây rõ ràng là bên kia đã không tiếng động mà phản gián, bọn họ lại thế nào mà không nghĩ ra được---

Cái này là điệu hổ ly sơn!

Đồ trứng thối! Kẻ lừa đảo lại bị kẻ bị lừa lừa!

Thanh y thiếu nữ không thể nhịn được nữa, cả người run rẩy buột miệng thốt ra “Vương bát đản, ta ** các ngươi!”

Đổi lại là ánh mắt hung ác của nam nhân đối diện.

“Ngươi ** bọn ta?”

Trâu Võ cười lạnh một tiếng “Ông đây trực tiếp gϊếŧ ngươi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »