chương 14

Ninh Ninh ngay từ đầu vốn đã không động sát tâm.

Bí cảnh Tiểu Trọng Sơn nhiều linh thú ma vật như vậy, không nhất định con nào cũng muốn tấn công người. Xét cho cùng, bọn chúng cũng chỉ đang bảo vệ lãnh địa cùng đuổi kẻ xâm phạm mà thôi.

Đối với chúng nó mà nói, một tu sĩ đột nhiên xuất hiện tại địa bàn của chúng mới là điều vô lý nhất.

Bởi vậy, trừ phi lâm vào thời điểm mấu chốt liên quan đến tính mạng, còn lại nàng đều không có tính toán trực tiếp hạ thủ.

Bò cạp mặt người bị nàng dùng một đống lời hoa mỹ mà khen, không nghĩ tới thế mà lại thập phần hưởng thụ. Bộ mặt kiêu ngạo sau đó hừ lạnh một tiếng, chẳng những nói rõ cho nàng biết tên từng cái huyệt động, còn chỉ cho Ninh Ninh biết vị trí của Thiên Tâm Thảo trên bản đồ, để nàng dễ bề tìm kiếm.

Chờ khi rời khỏi hang động đá vôi đầy rêu xanh kia, Ninh Ninh mới xem như chân chính bước vào Tiểu Trọng Sơn.

Huyệt động nằm ở giữa sườn núi, phóng tầm mắt ra xa, có thể nhìn thấy bốn phía đều là tầng tầng lớp lớp núi non.

Thiên sơn vân cùng, sơn thủy hữu tình, trên dưới đều là một màu xanh thẳm, nơi xa xa có sương mù dày đặc, thấp thoáng còn thấy vài loại chim rừng. Có hoa thơm lại có chim hót, một nơi yến yến oanh oanh tề tựu, trong không khí còn có mùi cây cỏ nhàn nhạt.

Bò cạp mặt người chỉ vào nơi cách huyệt động gần nhất, chẳng qua chỉ tốn thời gian nửa nén hương, Ninh Ninh liền thuận lợi đến nơi đó.

Đây là một huyền nhai nằm ở một góc hòn đá lớn, hòn đá cùng vách núi chặt chẽ dán vào nhau, chỉ chừa lại một thông đạo nhỏ hẹp đủ cho một người vào trong.

Khe hở lại bị dây mây cùng cành lá che đậy, không chú ý quan sát liền không phát hiện ra được. Cho dù có lột sạch đám thực vật kia ra rồi nhìn lại, bất quá chỉ nghĩ là một mảnh đất trống hẹp nhỏ.

Người bình thường thấy vậy, phần lớn đều không có hứng thú, lại trăm triệu lần không nghĩ đến, nếu thông qua khe hở kia nhìn cho kỹ, sẽ phát hiện trong một góc bị cự thạch che kỹ, có một cái cây toàn thân trắng tuyết, là một thực vật có bốn cái lá hình trái tim.

-- truyền thuyết nói mỗi mảnh lá cây đều có thể giải được bách độc, đây chính là Thiên Tâm Thảo.

Ninh Ninh không dự đoán được chính, vào lúc nàng đang nhấc cự thạch lên đặt sang đám dây mây ở bên cạnh, lại có thể nghe được một giọng nữ xa lạ phía sau mặt đá.

Thanh âm kia cực kỳ mềm nhẹ, không biết là xuất phát từ sợ hãi hay khẩn trương, lúc nói chuyện còn nhẹ run run.

“Tiền bối, người nhà ta sinh bệnh nặng, nếu không có Thiên Tâm Thảo cứu mạng...”

Nàng ấy còn chưa nói xong đã bị một giọng nói khác không khách khí mà đánh gãy “Ngươi lấy cớ cũng thật nhiều, nếu như có tâm tư ở đây dối gạt ta, không bằng ngẫm lại xem bản thân tiếp theo chết như thế nào.”

Địa phương bí ẩn như vậy, cư nhiên còn có hai người khác?

Ninh Ninh nổi lên nghi ngờ, ghé đầu vào xem thử.

Sau tảng đá quả thật có hai thân ảnh đứng đối diện nhau.

Trong đó có một người nàng có chút ấn tượng, đúng là cái vị không thích nói chuyện với người lạ của Lưu Minh Sơn kia, Vân Đoan Nguyệt; một người khác là nữ tử tầm khoảng hơn hai mươi tuổi, ngũ qua thường thường nhưng lại có khí chất xuất trần, cười như không cười mà dựa vào vách đá phía sau.

Nhận thấy có khí tức của người khác, hai người đồng loạt xoay lại nhìn.

Vân Đoan Nguyệt giống như con thỏ bị thất kinh, trong chốc lát đối diện liền cụp mi rũ mày; nhưng nữ nhân kia lại không để chút tiểu xảo này vào mắt, tùy tiện cười nói.

“Cũng đến lấy Thiên Tâm Thảo à?”

Thấy Ninh Ninh gật đầu, lập tức gương mặt tươi cười hớn hở “Ta là Trung Chi Linh Thạch, ở đây làm bạn với Thiên Tâm Thảo đã có trăm năm, nếu muốn mang nó đi, trước phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã.”

Nhìn nàng ta không có chút ý tứ cự tuyệt nào, Ninh Ninh rốt cuộc đã minh bạch, rất biết điều mà dò hỏi.

“Ý của tiền bối là?”

“Nơi này thật ra chẳng có gì thú vị, nhiều năm như vậy, đồ vật duy nhất của nhân loại mà ta từng tiếp xúc, chính là không biết ai đã để lại nơi này ‘Cầm hoa đối’.”

Trung Chi Linh Thạch đối với sự phối hợp của nàng rất vừa là vừa lòng, gương môi nói “Đáng tiếc ta ở đây nhiều năm như vậy, lại không tìm thấy được có người tới đây đối lại. Hôm nay ta ra vế đối, ngươi đáp lại, nếu có thể đối hoàn chỉnh, bản thân ta liền chắp tay đem linh thảo nhường lại. Ta cũng không khi dễ ngươi, có thể không cần hợp cảnh sắc, tùy ý theo đuổi cái mà ngươi muốn đối, chỉ cần có thể đối hoàn chỉnh, như thế nào?”

Này cư nhiên lại là một yêu quái phi thường yêu thích văn nghệ nha, đại khái có thể coi là bà con xa của Tôn Ngộ Không, đều sinh ra từ cục đá.

Ninh Ninh gật đầu, nhìn về phía Vân Đoan Nguyệt ở bên cạnh.

“Ngươi tới trước, ta không cùng ngươi tranh.”

Vân Đoan Nguyệt vẫn cúi đầu làm như không thấy nàng, gần như là không muốn đáp lại, bên tai còn hiện lên một mảng hồng nhạt mất tự nhiên, môi mím chặt.

“Cô nương này đối không ra.”

Trong lúc nói chuyện, một quyển sách cũ ố vàng đột nhiên xuất hiện trong tay nữ yêu, theo tiếng lật trang sách soàn soạt, Trung Chi Linh Thạch không nhanh không chậm ra vế đối.

“Đầu tiên đơn giản một chút nhé. Yêu ma quỷ quái.”

Ninh Ninh buộc miệng thốt ra “Bánh nhân hoành thánh.”

Nàng rõ ràng cảm nhận được, khóe miệng đang cười của Trung Chi Linh Thạch cứng đờ một chút.

Nhưng tốt xấu gì đối phương cũng là một cục đá được hun đúc từ văn học mà lớn lên, là một thực thể có tính trầm tĩnh, nàng ta ngừng lại một chút, lại nói.

“Tiểu đạo gió tây ngựa gầy.”

Ninh Ninh không biết nhớ tới hình ảnh gì, sờ sờ bụng rồi thấp giọng cười đáp “Đại bàn đông phân đất ngưu.”

(Mỗ : >o<, ét o ét, tui cũng không biết hai chị đang đối cái gì đâu, chỉ có thể lấy thẳng từ bản raw ra cho mọi người đọc thôi. Trình độ văn học này, tại hạ xin đành bó tay.)

Trung Chi Linh Thạch :...

Trung Chi Linh Thạch tức quá hóa cười “Ngươi nha đầu này, như thế nào một câu cũng không rời được việc ăn?”

Ninh Ninh bộ dạng nghiêm trang “Không phải đã nói rằng không nhất thiết phải đúng ngữ cảnh rồi sao? Chỉ cần đối tương xứng là được.”

Hay cho tiểu cô nương còn ngụy biện rất hợp lý.

Trung Chi Linh Thạch quả thực đã rất lâu không có cùng người khác đối thơ, nay thật vất vả mới gặp được một người, kết quả lại là một kẻ lươn lẹo như thế này.

Nếu đã như vậy, nàng ta liền tăng độ khó lên cao hơn. Ở cấp độ cao như vậy, nàng ta không tin tiểu cô nương này còn có thể chơi trò tinh ranh như trước đó, bày ra một loạt vế đối toàn là ăn uống.

“Vế đối thứ ba của ta. Hàn đường bộ hạc chân.”

Đối phương quả nhiên sửng sốt một lúc lâu.

Nghĩ đến cô nương này cũng chỉ có chút tiểu thông minh như thế mà thôi, một khi gặp phải câu khó, liền khó tránh bị đánh về nguyên hình---

Cái ý nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu, còn chưa kịp hoàn thiện, bên tai đã vọng tới một giọng nữ thanh thúy “Chảo nóng hầm móng heo.”

Mặt Trung Chi Linh Thạch run rẩy một chút.

Nhiệt đối hàn, hầm đối với độ, móng heo đối chân hạc, chẳng những chữ đối nhau, mà nghĩa cũng hợp đến lạ thường. Tuy rằng vừa nghe qua thì thấy không có vấn đề gì....

Nhưng nàng ta cứ cảm thấy, vế trên của mình như bị ô uế.

--nghĩ như thế nào đều có thể nghe thấy một cỗ mùi móng heo hầm a hỗn đản! Ngươi đời trước là cái nồi sao! Trong đầu cả ngày đều là ăn ăn ăn!

“Ngươi, ngươi nha đầu này!”

Trung Chi Linh Thạch cắn chặt răng “Bằng trắc hay ý cảnh đều sai, giống như là đang chơi ‘vô tình đối’ vậy!”

Cái gọi là vô tình đối, thực chất cũng chỉ là một dạng đối chữ, cách đối này không yêu cầu vế trên và vế dưới có sự tương quan, chỉ cần ngữ pháp và kết cấu đối nhau, chỉ cần một chữ đối trận. Bởi vậy nhìn qua thì khó trách sẽ khiến người ta buồn cười, lại sinh ra một cảm giác chênh lệch quỷ dị.

Tỷ như thời trước có câu đối “Công môn đào lý tranh vinh ngày, nước Pháp Hà Lan Bỉ”; hay thời dân quốc cũng có một câu “Tam tinh Brandy, tháng 5 hoàng mai thiên”.

Xét đến cùng, đây cũng chỉ là câu đối có trong đoạn cuối của tào lưu kỹ xảo mà thôi, một loại trò chơi nghiền ngẫm câu chữ.

“Vô tình đối có gì sao? Vô tình đối chơi rất tốt mà.”

Ninh Ninh rất phóng khoáng mà thừa nhận “Nghèo nàn đối hư ảo, lấy cớ đối cãi lại, thủy đối hỏa, mộc nhĩ đối hoa tâm-- ngươi không phải đã nói có thể đối được sao?”

Trung Chi Linh Thạch bị nàng nói đên á khẩu không trả lời được, dù hít một hơi sâu cũng không thể xoa dịu bớt nỗi hờn dỗi trong ngực, mới tiếp tục nói “Lại lần nữa! Hoa đỗ quyên hoa đỗ quyên.”

Hoa đỗ quyên là tên thực vật, chữ “ánh” cũng là dùng như từ đơn.

Nàng ta dứt lời thì ngước mắt liếc Ninh Ninh một cái “Không cho nói ‘móng heo hầm móng heo hầm’ hay ‘vịt nướng chưởng vịt nướng chưởng’! lần này phải đúng ngữ cảnh.”

“.... Nga.”

Ninh Ninh thấy lời kịch đã bị đoạt, trong lúc nhất thời có chút mất mác, xem bộ dáng đứng một chỗ, thần sắc suy tư, khóe miệng Trung Chi Linh Thạch không khỏi khẽ lộ ra một nụ cười đắc ý.

Lúc này không chơi tiểu thông minh được, kế của nàng đã không còn khả thi.

“Vế này rất có ý tứ, chỉ là ta tài hèn ít học.”

Âm thanh của Ninh Ninh như nàng ta sở liệu mà nhẹ nhàng truyền đến, ý cười trên miệng càng sâu.

Kỳ thật tiểu cô nương này còn tính là thú vị, vô tình đối tuy chỉ là một trào lưu nhỏ, có thể để cho nàng dùng đồ ăn đem ra đối đã là không dễ dàng. Nếu một lát nữa miệng ngọt thêm một ít, nếu muốn có được Thiên Tâm Thảo, cũng không phải là không có khả năng.

Nàng ta nghĩ xong thì chấp nhận gật gật đầu, không nghĩ tới cùng lúc đó, vẫn là một âm thanh kia vang lên bên tai “--ta chỉ nghĩ ra được hai vế đối, bất quá đều có chút không bằng của tiền bối.”

Trung Chi Linh Thạch đột nhiên ngẩng đầu.

“Đầu tiên là ‘nghênh xuân hoa nghênh xuân hoa’, lấy hoa làm đề đối, từ ý nghĩa mà xem xét, quả thực phù hợp với cảnh sắc sơn hoa rực rỡ; hoa đỗ quyên nở vào mùa thu, một xuân một thu, vừa hay lại tương đối ứng. Chỉ tiếc ‘xuân hoa’ cùng ‘sơn hồng’ không được tính là thực đối, thành ra lại là một câu đối hỏng.”

Ninh Ninh thong thả ung dung nói tiếp “Tiếp theo là ‘Ngu mỹ nhân Ngu mỹ nhân’, chữ ngu này trùng nhau, lấy hoa đối mỹ nhân, tuy rằng cũng có cảm giác linh thông, nhưng so với vế đối của tiền bối, vẫn là kém một ít.”

Trung Chi Linh Thạch hơi hơi bĩu môi, dừng lại nói “Không tồi.”

“Nếu tiền bối yêu đối thơ như vậy, vừa lúc ở quê nhà ta cũng có một vị tiên sinh từng ra một vế đối, quả thực khó lòng tìm vế để đối lại. Không biết tiền bối có nghĩ thử một lần?”

Thấy nữ nhân hai mắt tỏa sáng, Ninh Ninh cười cười “Vế trên là ‘ăn trộm trộm đồ vật’.”

Câu này nhìn thì chỉ giống như một câu thông tục, kỳ thật lại cực kỳ khó trong trò đối chữ này. Bốn chữ ‘trộm’ bao hàm ba loại ý nghĩa, càng không cần nói đến việc điệp từ trong câu đối.

Trong thế giới hiện đại mà nàng từng sống, hậu nhân mấy trăm năm sau ra ngàn vạn vế đối, cũng bất quá chỉ được một câu ‘Sách sử thư thư thư cổ kim’ coi là hợp cách.

Vế trên vừa ra, Trung Chi Linh Thạch quả nhiên thu liễm lại sắc mặt, nhíu mày cúi đầu suy nghĩ sâu xa.

Nhưng mà trái lo phải nghĩ, như thế nào cũng đáp không được, trầm ngâm một lát sau liền cười lớn một tiếng.

“Tuyệt diệu... Tuyệt diệu! Ta vốn tưởng rằng đọc thành thục ‘cầm hoa đối’, liền sẽ không bị thua thiệt, kết quả vẫn còn kém xa. Cũng thế, hôm nay xem như ngươi thắng, Thiên Tâm Thảo này, ngươi cầm đi đi.”

Ninh Ninh bị nàng ta khen đến đỏ mặt, vội lắc đầu xua tay.

“Câu đối này không phải của ta, huống chi ta cũng đối không ra, chỉ là mượn đồ của người đi trước, chưa thể tính là thắng được.”

Trung Chi Linh Thạch sắc mặt không thay đổi, đưa bàn tay lên giữa không trung, từ ngón tay nàng ta bỗng chốc hiện lên một cây Thiên Tâm Thảo, hướng về phía tay tiểu cô nương mà bay tới.

Ninh Ninh nói thế nào cũng cảm thấy thật hổ thẹn, liền cùng nàng ta một bộ đối tuyệt mỹ.

“Yên khóa hồ nước liễu.”

“Du Tây Hồ đề tích hồ, tích hồ rớt Tây Hồ, tích hồ tích chăng.”

Nữ yêu nghe đến đây thì kinh ngạc mà trừng to hai mắt, tấm tắc khen ngợi.

“Cố hương của tiểu hữu quả thật là nơi sinh ra thần nhân!”

Ninh Ninh nghe được lời này, còn cảm thấy vui vẻ hơn so với việc chính mình được khích lệ, liên tục gật đầu phụ họa “Đó là đương nhiên a! Người ở quê nhà thật đều là người tốt, mọi người còn vô cùng lợi hại!”

Trung Chi Linh Thạch lấy được vế đối hợp ý, cảm thấy mỹ mãn liền trở lại trong cự thạch, trong nháy mắt liền vô tung vô ảnh. Ninh Ninh cúi đầu đánh giá Thiên Tâm Thảo trắng đến phát sáng trong lòng bàn tay, không phát hiện ra ánh mắt của thiếu nữ bên cạnh đã trở nên khác thường.

Vân Đoan Nguyệt ánh mắt buồn bã, theo bản năng nắm chặt mép váy.

Nàng ta đến bí cảnh Tiểu Trọng Sơn, mục đích duy nhất là lấy được Thiên Tâm Thảo, thật vất vả mới hỏi ra tung tích của nó qua miệng một linh thú hiểu tiếng người, mới có thể tìm đến nơi này.

Không nghĩ đến phương thức khảo nghiệm của Trung Chi Linh Thạch lại hoàn toàn là sở đoản của nàng ta, càng không dự đoán được, Thiên Tâm Thảo lại bị người trước đoạt trước.

Đều do nàng ta không bằng người khác.

Chính là...

Thiếu nữ váy lam âm thầm cắn chặt môi dưới, đề nén xuống tiếng trái tim đang đập thình thịch kinh hoàng, dùng âm thanh nhỏ đến nỗi khó mà nghe thấy “Cô nương, Thiên Tâm Thảo---”

Lời còn chưa dứt đã thấy một nhánh lá nhỏ màu trắng sáng đột nhiên đưa đến trước mặt mình.

Nằm trong tay nàng ta, là hai mảnh Thiên Tâm Thảo trắng trong, thậm chí còn dính sương sớm...

Lá Thiên Tâm Thảo.

Dù là người mặt liệt như Vân Đoan Nguyệt, cũng không khỏi co rút đồng tử lại.

Nàng đây là... thật sự chắp tay nhường lại một nửa Thiên Tâm Thảo?

Trong nhận thức của Vân Đoan Nguyệt, loại chuyện này thật sự quá hiếm có.

Nàng ta biết rất rõ, người tu đạo không có chỗ nào là không vì tài nguyên mà tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, thậm chí không từ làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý, không màng lời gièm pha mà đoạt cơ duyên của người khác. Thiên Tâm Thảo là linh thảo hiếm có, dù có người ra giá cao cũng chưa chắc đã mua được, mà các nàng chẳng qua chỉ mới gặp lần đầu, kiếm tu trước mặt này cư nhiên....

Cư nhiên không chút do dự mà đưa cho nàng ta?

“Ta có nghe đoạn đối thoại kia của ngươi với tiền bối.”

Tiểu cô nương xa lạ này ánh mắt chân thành tha thiết, một đôi mắt hạnh to tròn, tròng mắt như quả nho đen, đơn thuần không chứa tạp chất “Hi vọng thân nhân của ngươi bình an, không có việc gì.”

Là vì lời nói kia sao.

Ngay cả Trung Chi Linh Thạch nàng ta cũng đều đã nói qua, mấy loại lời lấy cớ này đã từng nghe không biết bao nhiêu lần, sớm đã không tin. Cô nương này nhìn qua là người thông minh, như thế nào lại không hoài nghi?

“Ta nghe nói ngươi là người không thích chủ động nói chuyện, nếu đã vì nó mà có chuyện muốn nhờ, nhất định là tình thế rất gấp gáp.”

Ninh Ninh nhìn ra nghi hoặc trong lòng nàng ta, nhếch miệng cười cười.

“Dù cho ngươi có lừa ta, ta cũng không sao. Dù thế nào cũng đã lấy được Thiên Tâm Thảo, một hai mảnh là đủ rồi, nếu bởi vì sự hoài nghi này mà chậm trễ làm ảnh hưởng đến tính mạng thân nhân ngươi, kia mới là điều không tốt.”

Thiên Tâm Thảo lại hướng đến nàng ta gần hơn một chút.

Vân Đoan Nguyệt xúc động đến hai mắt đỏ hồng, cố gắng nhịn xuống, dùng tay run rẩy tiếp được nó, cơ hồ là dùng sức lực toàn thân mà dũng cảm mở miệng.

“Đa tạ.”

Không ai biết, mấy ngày này nàng ta có bao nhiêu dày vò.

Tuy rằng được xưng tụng là thiên tài nhạc tu trăm năm khó gặp của Lưu Minh Sơn, nhưng tuổi thơ của Vân Đoan Nguyệt lại cực kì chật vật bất kham.

Thân là thứ nữ đại tộc, là còn mắc tâm bệnh không dám nói chuyện cùng người khác, cha không thương, mẫu thân chỉ coi nàng ta như một công cụ, chỉ có nãi nãi là nguyện ý đối đãi với nàng ta như người bình thường, dạy nàng biết chữ cùng nữ hồng.

Hiện giờ nãi nãi bệnh nặng, chỉ có Thiên Tâm Thảo mới có thể cứu được. Lòng nàng ta đầy khao khát mà tới nơi này, chỉ là trong nháy mắt khi nhìn thấy Ninh Ninh nắm lấy Thiên Tâm Thảo, mọi hi vọng đều hóa tuyệt vọng.

Nhưng hôm nay lại có hai mảnh lá cây nho nhỏ này xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ta.

Giống như đang mơ vậy.

Một cỗ nhiệt lưu từ hai hốc mắt trào lên, Vân Đoan Nguyệt cúi đầu xuống, hít nhẹ một hơi.

“Ân cứu mạng này, chắc chắn sẽ dũng tuyền tương báo.”

Nàng ta nói xong còn muốn cúi người bái tạ, lại bị Ninh Ninh một phen đỡ lấy bả vai.

“Không cần không cần! Ngươi như vậy, ta ngược lại sẽ cảm thấy ngượng ngùng... Dù sao giúp ngươi, cũng không phải vì muốn được thù lao gì.”

Vân Đoan Nguyệt cực nhanh chóng mà liếc mắt nhìn nàng một cái, lông mi màu đen run rẩy như cánh bướm. Hốc mắt nàng ta đỏ ửng, gương mặt vẫn phiếm hồng nhợt nhạt, cũng không nói nữa, bốn phía liền lâm vào yên lặng.

Nhưng mà phần yên lặng này cũng không được bao lâu, đã bị một tiếng kêu bất mãn của một thiếu niên đang phát điên nào đó phá vỡ.

“Trả kiếm cho ta!”

Sau đó lại có thêm một giọng càn rỡ kêu to “Tiểu quỷ tử, cho các ngươi nếm thử chiêu thức Armstrong xoay chuyển gia tốc của ta! Lộc cộc, lộc cộc!”

Âm thanh này vô cùng quen thuộc, lời kịch này cũng quen lắm nha.

Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy hít thở không thông.

“Xin lỗi, hình như là người quen của ta. Ta ra ngoài nhìn xem.”

Nàng vội vàng giải thích với Vân Đoan Nguyệt, sau đó từ khe hở trước đó, men theo thông đạo mà đi ra một phía khác của cự thạch, vừa vặn đối diện với một đôi mắt tràn đầy tơ máu.

Hạ Tri Châu đầu tóc lộn xộn, hai tay giương thành hình cây súng để ở vỏ trường kiếm, bắn phá lung tung; phía sau hắn là một thiếu niên đang chạy theo thở hổn hển, Ninh Ninh có chút ấn tượng, hình như là người của Vạn Kiếm Tông, tên là Hứa Duệ.

Nàng bị dọa sợ, thử kêu một tiếng “Hạ Tri Châu!”

Thiếu niên mặt mày như họa ngẩn ngơ, bỗng nhiên lại nhìn nàng rất thân thiết rồi cười rộ lên.

“Nhị doanh trưởng, ngươi tới rồi! Mau đem pháo Italy mang lên!”

“Người này, người này trúng độc!”

Hứa Duệ chạy phía sau hắn dừng lại thở dốc “Ta với hắn cùng bị truyền đến rừng cây, Hạ sư huynh tùy tiện hái một cây nấm trắng dưới tàng cây ăn, kết quả liền đột nhiên biến thành như vậy.”

Y thở dốc xong, lại hung tợn chỉ chỉ Hạ Tri Châu “Mau trả kiếm lại cho ta!”

“Lấy súng đấu với ta?”

Không nghĩ tới đối phương vẫn không để ý y, ngược lại tà mị cười.

“Ta đánh cược súng của ngươi không có đạn.”

Ninh Ninh trợn mắt há hốc mồm “Yến, yến song ưng?”

“Không tồi!”

Hạ Tri Châu vừa nói vừa vung tay lên, hào khí ngất trời.

“Lý Vân Long, đi cùng ta đi a! Đêm nay chúng ta cùng diệt đàn tiểu quỷ này, đi Cương Sơn cùng hồng quân hội hợp!”

Cứu mạng! Độc này trúng cũng quá nặng đi!

Ninh Ninh còn chưa kịp nói cái gì, liền thấy Hạ Tri Châu nhìn bốn phía xung quanh một vòng, không hề nói trước mà thả người ngã xuống đất, cùng lúc đó sử dụng hai tay hai chân, giống như con ếch xanh mà không ngừng bơi.

Không sai, là bơi.

Ninh Ninh thật sự không nhìn nổi, đem tầm mắt chuyển hướng về Hứa Duệ.

Không nghĩ tới tên này giây trước còn là một thiếu niên đứng đắn, giây sau bỗng chốc cúi đầu, hai tay không ngừng đong đưa, cư nhiên còn há to miệng để thở, nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ quái.

Ninh Ninh triệt để bất lực, cẩn thận hỏi y “Hai người các ngươi đang làm cái gì?”

“Vô nghĩa, bơi lội a.”

Hứa Duệ vẻ mặt đương nhiên nhìn gương mặt ngốc nghếch của nàng “Ngươi ngồi trên thuyền thì thoải mái rồi--- cẩn thận! Bên kia đang có một cơn sóng lớn tới!”

Nơi nào sóng lớn tới, nơi nào có thuyền.

Kết quả ngươi cũng trúng độc a đại ca!!! Hai người các ngươi đêu là kẻ không bình thường a! Chẳng lẽ các ngươi chính là lục du khí trong truyền thuyết mà nàng sợ hãi đấy chứ!

Hạ Tri Châu bên kia vẫn tiếp tục bơi ếch, thỉnh thoảng còn quay đầu về phía nàng cười hắc hắc, hạ giọng nói.

“Ta nói nhỏ cho ngươi, chủ tịch đã nói với ta rồi, người anh em to lớn khổng lồ xanh đã đáp ứng chúng ta sẽ tham gia cách mạng. Bạn bè quốc tế quả là tốt a! Chờ đi qua Áp Lục Giang, là tân Trung Quốc có thể thành lập rồi!”

Hai kẻ này ngươi nói ta nói, còn dùng tư thế khác nhau không ngừng đong đưa tứ chi cùng cơ thể, trường hợp này thập phần quỷ dị.

Ninh Ninh nguyện đem hai tên tu chân phiên bản zombie này trực tiếp cho vào l*иg hấp, biết đâu có thể làm ra một phiên bản tu chân mới, hóa giải nguy cơ sinh hóa này.

Chính là vào lúc không biết nên làm như thế nào này, bên tai bỗng truyền đến một đạo tiếng nói chưa từng quen, mang theo tính xâm lược không hề che giấu, là người không có ý tốt.

“Ta nhìn đạo hữu có linh khí vây quanh thân, chẳng lẽ là tìm ra Thiên Tâm Thảo trong lời đồn---”

Người nọ còn chưa kịp dứt lời liền sững sờ tại chỗ.

Người nọ truy tìm theo dấu vết linh khí mà tới, nhưng tại giờ khắc này, rốt cuộc mới nhìn rõ tình hình ở nơi này.

Hai gã đệ tử tông môn giống như tẩu hỏa nhập ma, một người quỳ rạp trên mặt đất trườn về phía trước, một người thì giống như một cỗ thi thể bị hút tinh huyết, đôi tay quơ loạn xạ trên đỉnh đầu, lung lay mà bước từng bước về phía hắn.

Này cũng quá dọa người đi.

Thanh niên run lên một chút, lui về phía sau nửa bước.

Hắn nhận ra cái kẻ đang nằm bò trên đất kia mặc môn phục của Huyền Hư Kiếm Phái, từ tin tức nghe được tiểu đạo hữu Hứa Duệ của Vạn Kiếm Tông truyền ra, người trong môn phái này đều thập phần không bình thường, nếu tránh được thì tốt nhất cứ tránh đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Mà một cái khác cực kỳ giống thi thể---

Tổn thọ a! Cư nhiên chính là bản thân Hứa Duệ!

Hắn luống cuống rồi, hoảng hốt giống như tiểu hài tử chưa từng thấy sự đời.

Hay là bệnh điên của Huyền Hư phái, còn có hiện tượng truyền cho người khác!